Dịch giả: Bác Sỹ Gây Mê
Biên: Luyện Khí Tiểu Tử
Đứa bé hơi gật đầu rồi vung tay đánh ra một cái pháp quyết. Tiếp đó, một luồng ánh sáng màu trắng bỗng xuất hiện, bao trùm lên toàn bộ thân thể Liễu Minh trong nháy mắt. Đồng thời, một dòng nhiệt lưu như có linh tính bắt đầu di chuyển một vòng trong người hắn. Liễu Minh chỉ cảm thấy những nơi trong cơ thể có dòng nhiệt lưu đó chảy qua đều giống như đã bị người ta nhìn thấu hết. Sau khi dòng nhiệt lưu di chuyển khắp nơi một lúc, thì bắt đầu tiến vào linh hải.
Trong lòng Liễu Minh bỗng cảm thấy kinh hãi. Linh hải chính là nơi ẩn náu của bọt khí thần bí, hắn cũng không dám chắc cường giả Chân Đan cảnh có thể cảm ứng được nó hay không nữa. Nếu để cho đứa bé này phát hiện ra... Nhưng tiếp đó, dòng nhiệt lưu sau khi chảy một vòng quanh linh hải liền nhanh chóng thoát ra ngoài, dường như nó cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tấm bia Hồn Thiên.
"Khụ..."
Đứa bé nhìn Liễu Minh một cái rồi khẽ lắc đầu. Y truyền âm cho người đàn ông:
"Tư chất của người này rất kém. Y chỉ có được ba linh mạch nhưng cơ thể lại khá là rắn chắc. Tuy nhiên nó lại không thuộc bất kỳ loại linh thể nào cả. Không biết y làm thế nào mà tu luyện được tới Ngưng Dịch trung kỳ nữa. Đệ đoán rằng có lẽ là do y đã sử dụng một lượng lớn đan dược."
"Nếu vậy thì y chính là dựa vào dược lực đốt cháy giai đoạn để thăng cấp công lực rồi. Đạt tới cảnh giới này thì cũng đã xem như không còn bao nhiêu tiềm lực nữa. Thế thì cũng không đáng để cho ta và đệ tiêu tốn phần lớn thời gian và tinh lực bồi dưỡng tiếp. Đệ tử nội môn của Thúy Vân Phong đã có không ít người, nguồn tài nguyên do tông môn phân phối cũng không nhiều cho lắm."
Người đàn ông mặt mũi sáng sủa nghe vậy thì cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.
"Sư huynh nói rất đúng. Mặt khác, bên trong linh hải của người này vẫn còn dấu vết tan vỡ của Thái Cương Kiếm Phôi đã được ngưng luyện. Xem ra sau này y cũng không thể tu thành Thái Cương Kiếm Quyết rồi." Đứa bé tiếp tục truyền âm.
"Nếu đã vậy thì đệ hãy đem chuyện này báo cho Chấp Pháp Điện của bản tông đi! Để cho bọn họ tùy ý quyết định là được" Người đàn ông lạnh nhạt trả lời.
"Vậy chuyện người này đã từng tu luyện Thái Cương Kiếm Quyết cùng Long Hổ Minh Ngục Công thì giải quyết thế nào? Dù sao đây cũng là công pháp mà y lấy được từ chỗ Lục Âm, cũng có thể nói là gián tiếp nhận được từ Thúy Vân Phong chúng ta. Nếu chuyện này không được giải quyết thích đáng thì sẽ khiến người khác nói ra nói vào." Đứa bé thoáng suy nghĩ rồi hỏi.
"Những chuyện như vậy cần gì chúng ta phải suy nghĩ. Việc xử lý thế nào đã có những điều quy định của Chấp Pháp Điện rồi. Hơn nữa, những kẻ thuộc Chấp Pháp Điện kia còn sợ bị người ta nắm được điểm yếu hơn cả chúng ta nữa đó."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng rồi đáp.
"Sư huynh thật cao kiến!"
Đứa bé bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng đã đưa ra quyết định. Liễu Minh đứng dưới đợi một lúc, thấy vẻ mặt của hai người trở nên lạnh nhạt rồi đuổi hắn ra ngoài thì đành cười gượng. Xem ra tư chất của hắn đi tới đâu cũng không được coi trọng. Sau khi Liễu Minh ra khỏi đại điện, người đàn ông liền phong ấn cặn kẽ tất cả mọi chuyện vào một cái ngọc giản. Tiếp đó, y phái người thanh niên mặc áo xanh lúc trước đưa họ Liễu tới Chấp Pháp Đường.
Không lâu sau khi Liễu Minh trở lại chỗ ở, Ngọc Thanh sư thái cũng đưa Già Lam trở về căn lầu. Vào sáng sớm ngày thứ ba, bên ngoài cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặt mũi lạnh lùng và nghiêm nghị. Sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Liễu Minh từ trên xuống dưới, y trở tay lấy ra một cái lệnh bài của Chấp Pháp Điện, nói một cách lạnh nhạt:
"Ngươi chính là Liễu Minh? Ta là chấp sự của Chấp Pháp Điện, Cát Lâm. Hôm nay ta tới đây là để nói cho ngươi biết quyết định của Chấp Pháp Điện đối với ngươi."
Trong lòng Liễu Minh bỗng trở nên nặng trĩu. Xem ra điều mà người này muốn nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
"Theo như tông môn đã điều tra, ngươi chính là truyền nhân trong tiểu phái do đệ tử Lục Âm của bổn môn lập ra. Ngươi đã từng tu luyện các tuyệt học bí truyền của Thái Thanh Môn là Thái Cương Kiếm Quyết cùng Long Hổ Minh Ngục Công. Đầu tiên, Thái Cương Kiếm Quyết chính điển tịch bí truyền của bản môn, ngươi thân là người ngoài nên không có tư cách tu luyện nó. Đáng lý phải phế bỏ các công pháp liên quan mà ngươi đã ngưng luyện. Thế nhưng, sau khi xem xét thấy rằng Thái Cương Kiếm Phôi mà ngươi tu luyện đã bị hủy nên coi như là bị phế bỏ sạch sẽ. Vì vậy không cần phải thi hành việc phế bỏ công pháp nữa."
Người đàn ông nói đến đây thì hơi dừng lại một chút. Y không đợi Liễu Minh đáp lại mà tiếp tục nói bằng vẻ mặt không chút biểu cảm:
"Chưa hết, Long Hổ Minh Ngục Công chính là công pháp chỉ giành cho đệ tử nội môn tu luyện nên ngươi cũng không có tư cách tu luyện nó. Thế nhưng, nếu ngươi đã là người thuộc môn phái do đệ tử bí truyền của Thái Thanh Môn lập ra, cộng với việc trước đó cũng không hề biết tới việc này và còn tu luyện công pháp này cho nên cũng không phải không có cách xử lý. Các vị trưởng lão của Chấp Pháp Đường sau khi bàn bạc đã quyết định cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là giống như Thái Cương Kiếm Quyết, Chấp Pháp Đường sẽ phế bỏ những thần thông có liên quan rồi ban cho ngươi một loại công pháp thích hợp trong môn phái và cộng thêm một lượng linh dược giúp ngươi tu luyện tới cấp bậc nhất định. Lựa chọn thứ hai chính là trở thành một trường hợp đặc biệt của bổn môn, đó là chúng ta sẽ để cho ngươi tiếp tục tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công. Thế nhưng, đây lại là công pháp bí truyền của nội môn cho nên ngươi phải giao nộp ba mươi vạn điểm cống hiến Thái Thanh Môn trong vòng một trăm năm. Coi như là bỏ ra một khoản lớn để đổi lấy công pháp này. Từ nay về sau sẽ không bị truy cứu nữa. Nếu như đến đúng thời hạn mà ngươi chưa giao nộp đủ thì sẽ dựa theo lựa chọn đầu tiên để xử lý.
Người đệ tử Chấp Pháp Điện nói ra một đoạn dài rồi sau đó nhìn Liễu Minh, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
"Đệ tử xin lựa chọn loại thứ hai."
Sau khi nghe xong, Liễu Minh không chút do dự lựa chọn loại thứ hai. Kể từ sau khi ngưng sát thành công, hắn vẫn luôn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công. Mặc dù nói rằng sau khi phế bỏ công pháp sẽ được đổi sang một loại công pháp thích hợp, nhưng không cần nghĩ cũng biết uy lực của nó khẳng định kém xa sự tinh diệu của Long Hổ Minh Ngục Công. Ngoài ra, sau khi bị phế bỏ công pháp sẽ có thể tạo thành họa ngầm không thể nào bù đắp. Giống như Thái Cương Kiếm Phôi lúc trước, bây giờ hắn đã không thể nào ngưng luyện ra loại kiếm phôi chi linh bình thường được nữa.
Về phần ba mươi vạn điểm cống hiến Thái Thanh Môn thì chỉ còn cách đi đến đâu tính đến đấy thôi. Huống chi thời gian trả nợ còn cả trăm năm cơ mà, đó cũng không phải là một việc quá khó khăn. Trong lòng Liễu Minh chỉ còn cách tự an ủi mình như vậy. Người đàn ông trung niên nghe vậy thì gật đầu. Hiển nhiên sự lựa chọn này của Liễu Minh đã nằm trong dự đoán của y. Tiếp đó, y liền tuyên bố quyết định thứ ba của Chấp Pháp Điện:
"Vì ngươi đã lựa chọn như vậy, cộng với thân phận đặc thù là đệ tử đích truyền của Lục Âm và thêm việc ngươi đã tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, Chấp Pháp Điện đã phá lệ cho ngươi trở thành đệ tử ngoại môn của bổn môn. Hơn nữa, ngươi còn được miễn kiểm tra nhập môn, không bị hạn chế về tư chất."
Liễu Minh nghe thế liền cảm thấy vui mừng, vội vàng cảm ơn. Một gã Ngưng Dịch Cảnh chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Xem ra, Thái Thanh Môn còn lớn mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.
Nếu vậy, Hóa Tinh cảnh trong Thái Thanh Môn tuy không phải là nhiều vô số, nhưng bọn họ ở trong Thái Thanh Môn cũng phải khó khăn lắm mới có được chỗ đứng.
Ngày trước, ở trong Man Quỷ Tông, đệ tử ngoại môn chỉ là Luyện Khí Kỳ. Sau khi khai linh thành công sẽ được thăng lên làm Linh Đồ và được trở thành đệ tử nội môn. Còn tu luyện giả đã đạt tới Ngưng Dịch Cảnh thì bất kể là ở trong tông môn hay trên đại lục Vân Xuyên đều sẽ trở thành lực lượng trung kiên khi chống lại cường địch. Dĩ nhiên, sau khi trải qua kinh nghiệm lần này, hắn đã biết tài nguyên cùng thực lực giữa đại lục Vân Xuyên và đại lục Trung Thiên còn chênh lệch nhau cả trăm ngàn lần.
Bởi vậy, việc có thể gia nhập vào gã khổng lồ như Thái Thanh Môn và được trở thành đệ tử ngoại môn thì đúng là muốn còn không được. Dĩ nhiên hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì đối với quyết định của Chấp Pháp Điện mà vui vẻ tiếp nhận. Người đàn ông thấy vậy thì khẽ gật đầu. Y vỗ tay vào bên hông lấy ra một quyển sách bằng ngọc và một tấm lệnh bài. Quyển sách ngọc có kích thước vừa phải, bên trên được khắc một số ký hiệu nhìn khá phức tạp.
Liễu Minh cũng được coi là người có kiến thức rộng nhưng hắn lại không hiểu được bất cứ ký hiệu nào bên trên quyển sách ngọc. Lệnh bài còn lại có kích thước vừa lòng bàn tay. Toàn thân lệnh bài có màu sắc lấp lánh, bên trên được khắc mấy chữ triện màu xanh nhạt: Ngoại môn Thái Thanh Môn. Thỉnh thoảng nó còn tỏa ra khí lành lạnh giống như được làm ra từ hàn băng vậy.
"Nhỏ tinh huyết mình vào quyển sách ngọc cùng lệnh bài là hoàn thành quy định nhập môn của tông môn." Người đàn ông nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Liễu Minh gật đầu rồi nhỏ tinh huyết của mình lên quyển sách ngọc và lệnh bài. Tinh huyết sau khi nhỏ lên, rất nhanh đã thấm vào bên trong. Chỉ thấy bên trên quyển sách ngọc xuất hiện một cái bóng mờ ảo và chỉ trong phút chốc đã biến thành hình ảnh của Liễu Minh trông khá là sống động. Còn tấm lệnh bài kia thì bỗng xuất hiện làn ánh sáng màu xanh giống như có linh tính lưu chuyển bên trên rồi từ từ hợp lại thành hai chữ: Liễu Minh. Nó chỉ lóe lên một cái rồi lập tức biến mất.
"Hiện tại ngươi có thể được coi là đệ tử chính thức của bổn môn rồi. Đây chính là lệnh bài của ngươi, coi chừng đừng để mất nó. Từ nay về sau, muốn đi lại trong tông môn đều cần phải dùng nó để chứng minh thân phận của mình. Ngoài ra, ngươi đã trở thành đệ tử ngoại môn nên việc cần làm đầu tiên chính là đến Ngoại Sự Điện trong tông để báo cáo. Chỗ này là nơi dùng để tiếp khách nên ngươi không ở được nữa rồi, tông môn sẽ sắp xếp chỗ cư trú cho ngươi sau."
Sau khi người đàn ông đưa lệnh bài cho hắn và dặn dò Liễu Minh cần phải chú ý tới vài nơi trong tông môn, y liền mặc kệ Liễu Minh ở đó rồi mang theo quyển sách ngọc rời đi. Liễu Minh nhìn lệnh bài đang cầm trong tay rồi đưa thần thức vào bên trong quan sát. Sau khi quan sát, hắn phát hiện bên trong còn được khắc vài cái cấm chế, nó rõ ràng là một kiện linh khí hạ phẩm.
"Thái Thanh Môn thật sự tài đại khí thô! Quả không hổ danh là Tứ đại Thái Tông, đến lệnh bài thân phận cũng là một món linh khí."
Liễu Minh lẩm bẩm hai câu trong miệng. Sau khi hỏi người đàn ông trung niên ở tầng một vị trí của Ngoại Sự Điện, hắn liền điều khiển mây bay thẳng tới nơi đó.
...
Vào cùng thời gian đó, tại một ngọn núi khác trong Thái Thanh Môn.
Ngọn núi này cũng thuộc loại cao lớn như ngọn Thúy Vân. Từ dưới nhìn lên chỉ thấy đỉnh núi cao chót vót đang chìm trong mây mù, toàn bộ ngọn núi còn được phủ kín bằng những cây gỗ xưa cao ngất ngưởng. Trên đỉnh núi, nơi mây mù đang che phủ xuất hiện một vùng toàn đình đài, lầu gác được chạm trổ tỉ mỉ mang dáng vẻ cổ xưa và thanh nhã nằm san sát cạnh nhau.
Đây chính là địa phương có danh tiếng khá lớn trong Thái Thanh Môn, Phiêu Miểu Phong.
Vào lúc này, trong một đại sảnh ngọn núi, một thiếu phụ có gương mặt xinh đẹp đang ngồi trên vị trí chủ tọa. Phía bên tay trái nàng là Già Lam đang yên lặng ngồi một chỗ. Chẳng biết từ bao giờ, bộ quần áo trên người Già Lam lúc trước đã được đổi thành một bộ màu xanh lam. Hiện tại, người phụ nữ kia đang đặt nhẹ ngón tay lên trán nàng. Chỗ đầu ngón tay của người phụ nữ kia không ngừng chớp lên những tia sáng màu tím. Già lam nhắm chặt mắt, hai đầu lông mày nhíu lại hiện lên vẻ đau đớn.
Không lâu sau, người phụ nữ liền rút tay lại, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, nói:
"Tốt lắm, thể chất của ngươi đúng là Thiên Yểm Chi Thể, rất thích hợp cho việc tu luyện công pháp của Phiêu Miểu Phong chúng ta. Hơn nữa, tinh thần lực của ngươi cũng rất là mạnh mẽ, dường như đã vượt qua cả Hóa Tinh Cảnh nữa. Trước đây ngươi đã từng gặp được kỳ ngộ rồi đúng không?"
"Đúng vậy!" Già Lam mở mắt ra rồi hơi cúi đầu xuống. Dường như, sâu bên trong đôi mắt nàng còn hiện lên vẻ mơ màng và phức tạp.
Truyện này có phần 2 ko ad