Dịch giả: Kunimi
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
==========================================================
Liễu Minh thấy vậy, tự nhiên không dám chủ quan chút nào, mãnh liệt thôi động Thú Giáp Quyết, tức thì Bát Túc Chương bám sát ngực phát ra âm thanh xuy xuy rồi lập tức biến thành một kiện thú giáp màu bạc trải khắp toàn thân hắn.
Thú Giáp Quyết này không những có thể biến linh thú thành bì giáp để tiến hành phòng thủ, mà nó còn có tác dụng tăng phúc cho thân thể chủ nhân, hiện giờ còn yêu thú tám xúc tu này đã có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ nên hiệu quả tăng phúc cho Liễu Minh đã đạt đến khoảng ba thành.
Cùng lúc đó, Liễu Minh duỗi hai tay về trước, phía sau lưng, vụ giao và vụ hổ cũng lập tức tăng vọt thành một đám lớn, đồng thời chúng phát những tiếng gầm gừ, đoạn cùng cảm ứng nhau mà nhất loạt cùng lao xuống phía dưới.
Liễu Minh dùng Thú Giáp Quyết gia trì Long Hổ Minh Ngục Công một hồi khiến cho La Thiên Thanh lộ ra nét kinh ngạc, nhưng gã lập tức lạnh lùng hừ một tiếng đồng thời pháp quyết trong tay biến ảo một cái, giao hổ màu bạc tức khắc nổ tung từng con, hóa thành một vầng sáng màu bạc khổng lồ cuốn tất cả lên.
Liễu Minh thấy thế, sắc mặt trầm xuống, năm con vụ giao màu đen và vụ hổ màu đen cùng “bành bành” nổ tung ra rồi cũng hóa thành một vầng sáng màu đen lớn bổ xuống.
“Ầm” một tiếng, hai vầng sáng đen bạc trùng kích nhau giữa không trung tỏa vòng sáng lan khắp tông môn rồi lại quay tròn ngưng tụ lại, xong liền biến thành hai khỏa quang cầu cực lớn một bạc, một đen trông nhưng hai mặt trời đụng đụng vào nhau.
Lúc này gần nửa bầu trời ngập trong những tiếng nổ ầm ầm, tất cả không gian xung quanh đều vặn vẹo kịch liệt một hồi.
Liễu Minh thi đấu với La Thiên Thành lại tạo ra động tĩnh lớn như thế, hiển nhiên sẽ thu hút từng đám đệ tử đi ngang qua gần đấy nhao nhao dừng lại ngắm nhìn từ xa.
Hiện giờ, hai khỏa quang cầu cực lớn càng lúc càng phình to, đấu đá lẫn nhau rồi chậm rãi chập lại thành một viên, nhìn từ đằng xa trông phảng phất giống như một khỏa quang cầu cực lớn chia làm hai, một nửa màu đen một nửa màu bạc, nhưng ở chính gữa lại có đường ranh giới rõ ràng, mà từ đó còn tỏa ra khí tức cực kỳ kinh người khiến tất cả đệ tử Thái Thanh Môn khi dùng thần niệm quét qua đều phải biến sắc.
Ầm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Hai nửa bán nguyệt của quang cầu hình tròn bỗng nhiên nứt toác ra, từng luồng hào quang màu đen - bạc lẫn lộn thình lình chiếu ra khắp bốn phương tám hướng.
Liễu Minh chỉ cảm thấy một phản lực cực lớn ép ngược lại khiến thân hình hắn rung động mãnh liệt một hồi, hắn vội vàng điều khiển Thú Giáp Quyết hóa ra một tấm thuẫn màu bạc đem chắn trước ngực.
Ngay sau đó cả người bị luồng man lực từ trên tấm thuẫn truyền tới đánh bay, thân hình hắn bay rớt ra ngoài hơn trăm trượng, nặng nề đập lên trên đỉnh một ngọn núi ở gần đó.
Mặt đất trên ngọn núi rung chuyển một hồi đồng thời trên ngọn núi xuất hiện một cái vết nứt to bằng miệng bát.
Khi hắn muốn thôi động công pháp để phi thân bay ra thì thân hình lại trì trệ rồi há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Còn La Thiên Thành cũng phải chịu phản lực, tình cảnh cũng tương tự chẳng khá hơn tí nào, chỉ thấy trên mặt đất ngoài Thái Trân Điện xuất hiện thêm một cái hố to đen sì, sâu hơn một trượng.
Ở mặt đất nơi đáy hố sâu, La Thiên Thành sắc mặt trắng bệch, ngã chổng gọng nằm gọn trong đó, thương tích chồng chất khắp toàn thân, khóe miệng chảy ra một chút máu tươi, sau một lúc lâu gã mới chậm rãi bò lên đồng thời dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn về phía Liễu Minh.
Đệ tử Thái Thanh môn vây xem, bất kể xa gần, phàm là người nhìn thấy một màn kinh người vừa rồi, sau đấy đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm khiến cho bao kẻ đang xì xào bàn luận nhất thời quên cả lời trong miệng, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
La Thiên Thành sau khi đi ra khỏi cái hố to, bỗng nhiên miệng hít sâu mấy hơi đoạn tia sáng trắng lưu chuyển quanh thân một hồi, tức thì vết thương của gã lấy tốc độ mặt thường có thể thấy được, khôi phục lại như lúc ban đầu, khí tức trên người gã cùng dần dần khôi phục lại như thường, phảng phất như gã chưa từng bị tổn thương vậy.
Liễu Minh đưa mắt trông thấy vậy, trong lòng rùng mình, lúc này mới nhớ tới đối phương lại có Đô Thiên Linh Thể trong truyền thuyết, thứ gần như thân thể bất diệt, cho dù hắn có dốc toàn lực chiến với đối phương thì kết quả cuối cùng vẫn còn là chuyện khó nói.
Nhưng La Thiên Thanh chỉ đưa mắt nhìn Liễu Minh thật sâu rồi liền lắc mình xuất hiện Phạm Chính đang hôn mê bất tỉnh ở phía bên cạnh, sau khi đưa một tay ôm lấy Phạm Chính, gã lền quay người bay lên trời, hóa thành một tia sáng bạc xé gió lao đi, trong khoảnh khắc đã biến mất vô tung vô ảnh.
Liễu Minh thấy cũng thả lỏng thở một tiếng, nhanh chóng lấy một viên Kim Nguyên Đan từ trong tu di giới ra rồi nuốt xuống, đồng thời cũng hóa thành một luồng sáng màu vàng kim xé gió bay nhanh đi.
Nếu không thế, vạn nhất ở lại dây dưa rồi bị mấy vị ở Chấp Pháp Điện chộp được thì có thể sẽ có chút phiền phức.
Sau khi hai người Liễu Minh một trước, một sau rời đi, đám người vây xem đang từ đó tới giờ mới hết thất thần rồi lập tức ồn ào như chợ vỡ, nhao nhao bàn tán nhiệt tình, đặc biệt là một trong hai người mới chiến đấu lại là La Thiên Thành, kẻ mà trong môn hầu như ai cũng biết lại càng khiến cho không ít người cảm thấy phấn khích.
Còn thân phận Liễu Minh, hiển nhiên cũng rất nhanh bị người khác nhận ra, lại càng tạo thêm một phen ồn ã.
Không lâu sau đó, trong đại điện Thúy Vân Phong, Hạo Nguyệt bộ dáng như đứa bé mười hai, mười ba tuổi, sắc mặt nghiêm chỉnh và có chút khó coi thu hồi trận bàn đưa tin ở bên hông.
“Hạo Nguyệt sư đệ, xảy ra tình huống như thế nào rồi, tra rõ ràng hồi chấn động linh khí kịch liệt kia rồi sao? Chẳng lẽ là tin tức gì không tốt?” Một vị trung niên nhân vận áo bào trắng ân cần hỏi han, chính là vị chưởng tọa họ Lô kia.
Hạo Nguyệt đồng tử lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi liền cất lời đáp:
“Không biết Lô sư huynh còn nhớ kẻ tên Liễu Minh này không? Ta vừa nhận được tin, gần nửa canh giờ trước, bởi vì chuyện danh ngạch Thiên Môn hội, hắn và La Thiên Thành, Phạm Chính của Huyền Thiên Phong đã kịch chiến ở ngoài cửa Thái Trân Điện.” Hạo Nguyệt dừng một chút rồi chậm rãi nói.
“Nói như vậy thì thứ làm linh khí thiên địa chấn động mới đây là do chúng động thủ. La ThiênThành tuy nói còn trẻ tuổi, tu vi lại chỉ có Hóa Tinh sơ kỳ nhưng thực lực mạnh là chuyện rõ như ban ngày, chẳng lẽ nó không kịp thu tay khiến Liễu Minh bị thương?” Nam tử vận áo bào trắng nghe thế liền nhíu mày hỏi lại.
“Nếu thực là thế thì trái lại cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng căn cứ theo tin tức ta vừa mới nhận được thì tên Liễu Minh này đã chính diện giao thủ một kích với La Thiên Thanh, cả hai đều dùng Long Hổ Minh Ngục Công. Cuối cùng là hai bên cân sức cân tai, không thể phân thắng bại được.” Trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên chút dị sắc, y than nhẹ đáp.
“Sư đệ xác định tin không sai chứ? La Thiên Thành kia chính là Đô Thiên Linh Thể trời sinh, do thể chất liên quan nên khi thi triển Long Hổ Minh Ngục Công sẽ có điều khác thường, khiến cho uy năng tăng ít nhất hai lần. Tiểu tử Liễu Minh này dù sử dụng công pháp giống vậy nhưng bằng thân thể ba linh mạch thì sao qua được cái bóng của nó chứ?” Chưởng tọa họ Lô hơi động thần sắc, hỏi tiếp.
“Đệ tử báo tin này cho ta khi ấy ở ngay gần Thái Trân Điện lại tận mắt chứng kiến quá trình thi đấu, tuyệt đối không sai. Không biết tên Liễu Minh này rút cuộc có năng lực gì, chỉ hai mươi năm ngắn ngủi mà có thể tăng tiến tới trình độ như thế, nghe nói còn đột phá đến Hóa Tinh hậu kỳ. Bây giờ xem ra ta và người khi trước đúng là đã nhìn lầm rồi.” Hạo Nguyệt sau khi lắc đầu thêm lần nữa liền cười khổ đáp.
Chưởng tọa họ Lô ở phía đối diện nghe xong, thần sắc lập tức có phần âm tình bất định.
Cùng thời gian nay, trong mật thất thuộc một tòa động phủ khá rộng rãi nằm ở Kim Đỉnh Phong, một gã trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi, trong tay cũng nắm chặt tấm lệnh bài đưa tin của tông môn, trên mặt lộ vẻ kinh nghi mất một hồi.
Người này chính là người duy nhất đến động phủ để gặp Liễu Minh sau khi thi đấu ngoại viện kết thúc ngày trước, một trong những trưởng lão của Kim Đỉnh Phong, Trương Mậu.
“Ngày đó không có thu tên tiểu tử này làm môn hạ, đến giờ xem ra là đã bỏ lỡ một hạt giống tốt, thực có chút đáng tiếc. Tiểu tử này trước dễ dàng chiến thắng Tư Mã Trùng, giờ lại cùng La Thiên Thành khó phân cao thấp, tiềm lực to lớn thực vượt quá tưởng tượng a.” Sau nửa ngày trời, nam tử trung niên mới khôi phục lại tinh thần, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối, thì thầm tự nói mấy lờirồi ngay sau đó khép hai mắt lại, tiếp tục tu thân dưỡng tức.
Nửa ngày sau, trong một gian đại sảnh ở Lạc U Phong, Âm Cửu Linh đang cùng một vị nam tử tóc xám trắng bận áo bào xám khoanh chân ngồi trước một bàn cờ đen kịt cùng so kỳ nghệ.
“Chưởng tọa sư huynh, nghe nói Liễu Minh tham gia Thiên Môn hội lúc hai năm sau là do đích thân chưởng môn chọn ra, thực có việc này sao?” Nam tử vận áo bào xám khẽ vỗ một tay, một quân cờ đen bay vèo tới một điểm ở góc trên phải bàn cờ, đồng thời như thuận miệng hỏi một câu.
“Đúng là có việc này, mấy ngày trước chưởng môn đích thân đến Lạc U Phong tiến hành khảo thí một phen rồi mới chính miệng nhận lời.” Âm Cửu Linh giống như cười mà không phải cười nói một câu, đồng thời đưa một tay vỗ nhẹ nhàng một cái, tức thì một quân cờ trắng bồng bềnh lướt tới rồi vững vàng rơi lên chỗ phía trên quân cờ đen mới hạ xuống lúc trước.
“Nếu là chưởng môn đích thân điểm danh, tiểu tử chắc không sao đâu.” Nam tử áo bào xám gật gật đầu, mặt lộ vẻ hơi an tâm.
“Ta vừa rồi có nhận được một tin nói là sáng sớm hôm nay, ở trước cửa Thái Trân Điện có hai tên đệ tử thi đấu, chính là Liễu Minh và La Thiên Thành của Huyền Thiên Phong, nghe nói là bất phân thắng bại. Những thứ khác không nói, chỉ bằng chiến tích này thôi thì việc đạt được tư cách tham gia Thiên Môn hội cũng là hợp tình hợp lý.” Âm Cửu Linh cười hắc hắc một tiếng, tiếp lời.
“Hoàn toàn chính xác, Liễu sư điệt có thể tiếp được một kích toàn lực của La Thiên Thành mà lại không phân cao thấp, chỉ nói tư cách tham gia Thiên Môn hội thôi thì thực là có thừa. Nhưng nói thêm nếu là chân chính giao thủ thì chỉ e Liễu sư điệt sẽ thua chắc. Mặc dù hắn có Nguyên Linh phi kiếm trong tay nhưng muốn phá vỡ Đô Thiên Linh Thể của La Thiên Thành thì là không thể, một khi rơi vào tình cảnh phải chiến đấu lâu dài lại càng không có hi vọng thủ thắng. Dù sao thì Đô Thiên Linh Thể vốn nổi tiếng do khả năng phòng ngự và sức chịu đựng kinh người, kẻ có được linh thể này thì tốc độ khôi phục cực kỳ khiếp đảm, chỉ cần pháp lực kẻ đó không bị hao hết thì hầu như đối thủ không cách nào thắng nổi.”
Nam tử vận áo bào xám khẽ cười nói, ngón trỏ gẩy nhẹ, một quân cờ trắng rớt xuống góc bàn cờ, nơi mà quân cờ đen vừa mới hạ xuống.
Quân cờ này vừa đáp xuống thì toàn bộ bàn cờ lập tức lóe lên những tia sáng rồi mấy chục quân cờ đen ở một góc bàn cờ bỗng nhiên biến mất.
“Hắc hắc, việc của mấy đứa nhỏ cùng lứa thì để cho chính bọn tiểu bối xử lý đi, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi. Nhưng mà Điều sư đệ, lão phu tự hỏi rằng mình cũng khổ tâm nghiên cứu đạo đánh cờ gần trăm năm rồi mà chẳng ngờ vẫn còn thua người xa như thế.” Âm Cửu Linh đưa hai mắt thoáng nhìn bàn cờ rồi vỗ tay cười to, nói.
“Chưởng tọa, là do ngài nhất thời chủ quan phân tâm nên mới giúp ta có thể chớp thời cơ, đa tạ.” Nam tử áo xám có phần khiêm cung cười.
...
Trận chiến kinh thiên động địa của Liễu Minh và La Thiên Thành, tự nhiên rất nhanh được truyền miệng ra, thực sự làm kinh động cả Thái Thanh Môn.
Liễu Minh, người hơn ba mươi năm trước đã từng có lúc oanh động Thái Thanh Môn, nay lại một lần nữa được đẩy lên đầu sóng ngọn gió, danh tiếng của hắn so với lúc trước lại càng tăng thêm, không chỉ có gấp mười lần, dù là bên trong ngọn núi nào thuộc nội môn thì hắn cũng là chủ đề để mọi người say sưa bàn tán.
Mà trong lúc mọi người trong tông môn còn nhao nhao nghị luận nhiệt tình về sự tình liên quan đến hắn thì Liễu Minh lại đang ở trong mật thất động phủ, khoanh chân ngồi giữa gian phòng, lặng yên khôi phục lại pháp lực, còn sắc mặt tái nhợt của hắn tới giờ đã khôi phục lại nét hồng hào thường nhật, cả khí tức vốn có chút bất ổn cũng đang dần dần ổn định lại.
Truyện này có phần 2 ko ad