MẶC DAO ĐỘC PHI!


Nhắc đến chiếc khăn tay, vô tình lại nhìn thấy trong tay áo của Âu Dương Vệ có một thứ, là một góc của một tấm vải?
Nhìn kỹ, màu sắc, chất liệu cũng rất giống với chiếc khăn tay đó.

Vũ Mặc nhíu mày nhìn hoàng thúc của mình.

Rốt cuộc vị hoàng thúc này trước đây đã từng trải qua chuyện gì cơ chứ? Ngay cả một chiếc khăn tay thêu bẩn như thế, ông cũng luôn mang bên mình sao?
Không lẽ chủ nhân của chiếc khăn tay kia là một cố nhân, tri kỷ và cũng có thể đấy là của một người rất quan trọng?
Nhắc đến, mẹ ruột của Thiên Quân Dao cũng là bị ngã xuống vách núi từ vị trí đó.

Ngày trước Tống Ninh Hinh là thị nữ thân cận của Hoàng Thái hậu, là trước cả khi Hoàng đế tiềm nhiệm bây giờ lên ngôi.

Không lẽ chủ nhân của chiếc khăn tay kia là của Tống Ninh Hinh? Âu Dương Vệ và bà ấy thật sự có quen biết, đến mức độ khác rồi sao?
Xem ra vụ tai nạn mười bốn năm trước và các sự kiện trước đó là có liên quan đến nhau.

Trong đầu như có ai thúc giục, Âu Dương Vũ Mặc nhất định sẽ phải điều tra lại chuyện này.

Mặc dù là được Hoàng Thái hậu đặc cách đích thân sắc thuốc.

Nhưng mọi dược liệu cũng như liều lượng thuốc đều phải được các thái y kiểm tra chắc chắn.

Bước ra khỏi Thái Y Viện, Đàm Bì Bì khó chịu:

"Mấy lão già đó, thân chỉ là một lão thái y, lại dám lên mặt với Mặc Vương phi, cô lại để yên sao?"
Còn chả phải sự xuất hiện của vị Mặc Vương phi này nên bọn họ mới bị "thất nghiệp" sao?
Được Hoàng Thái hậu tín nhiệm như thế, bọn họ sống trong cung cũng đã mấy mươi năm mà có được như thế bao giờ?
Chỉ dựa vào chút vị trí, một "lính mới" như nàng lại được đặc cách ở trong nội cung của Hoàng Thái hậu.

Kẻ ghen ăn tức ở, tất nhiên không ít rồi.

Đi ngang qua Ngự Hoa Viên.

Là Thanh Lam Quý phi cùng Cố Lạc Miên cùng nhau ngắm hoa, trò chuyện.

Xem ra rất thân thiết.

Trở về Phật Tâm Cung phải đi qua con đường này.

Thật sự không tránh mặt được rồi.

Quả nhiên Thiên Quân Dao và Đàm Bì Bì còn chưa đi đến.

Tiểu Ngọc đứng bên cạnh Cố Lạc Miên đã nhanh miệng rồi:
"Nô tỳ bái kiến Mặc Vương phi"
Hơ, là đang chờ chúng ta đi đến thật sao? Xem ra lần này âm mưu của Thanh Quý phi cũng quá dễ để nhận ra rồi.


"Đi thôi Bì Bì"
Thiên Quân Dao cùng Đàm Bì Bì đi đến chỗ của mấy người họ.

Cung kính thỉnh an:
"Bái kiến Thanh Quý phi, bái kiến Cố Công chúa"
Nhìn thấy trên tay Thiên Quân Dao đang cầm dược liệu.

Thanh Lam vội lùi lại, chính xác hơn là cố ý tỏ thái độ tránh xa nàng.

"Aiyo Thiên Quân Dao à, ngươi mang thứ đó cẩn thận một chút đi"
Nàng nhìn lại dược liệu trên tay mình.

Bà ta là đang sợ gì vậy chứ?
"Thanh Quý phi, đây là những loại dược liệu có lợi cho bệnh của Hoàng Thái hậu"
Càng nói bà ta lại càng lùi lùi lại sau, khó chịu:
"Bản cung bảo ngươi cẩn thận thì nên cẩn thận một chút đi.

Ngươi bảo chúng có lợi cho Thái hậu, nhưng chắc gì đã không có độc?"
Câu nói của Thanh Lam khiến nàng khựng lại.

Những lời rì rầm từ nô tỳ, thái giám sau lưng Thanh Quý phi nàng đều nghe rõ cả rồi.

Thì ra trong cung ai cũng biết đến tiếng xấu đó của nàng.

Bọn họ chính là sợ hai chữ "Độc Dao" nên mới hành xử như thế kia.

Nàng suy nghĩ, rốt cuộc thì dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thoát khỏi cái bóng của "Độc Dao" sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc