"Bản Công chúa là chủ tử, ngươi dám không nghe?"
Cố Lạc Miên dùng một giọng cao ngạo tức giận ra lệnh cho Cố Khinh Ưu.
Nhưng Cố Khinh Ưu lại không động thủ.
Nàng ta liền dùng tay trần muốn cởi bỏ dây trói trên người Thiên Quân Dao ra.
Dây thừng khá dày, lại được thắt kỹ.
Bàn tay mỏng manh kia của Cố Lạc Miên tất nhiên không đủ sức.
Cố Khinh Ưu nhìn thấy bàn tay nàng ta đã đỏ cả lên rồi.
Liền không thể không nghe theo.
Hắn kéo nàng ta ra, mặt mày dù không muốn cũng chả thể để Cố Lạc Miên bị thương được.
Vụt.
Một tiếng động lớn, tiếp đến chính là một tiếng gió mạnh tiến về phía này.
Vành tai Cố Khinh Ưu chuyển động, hắn nhận ra.
Liền phản xạ nhanh, quay người kéo Cố Lạc Miên về sau một chút.
Một giây sau chính là một cú đá vào thẳng người hắn.
Sợ rằng nếu né e là sẽ trúng Cố Lạc Miên, hắn chấp nhận lãnh trọn cú đá ấy.
Cả hai cứ thế văng ra đằng sau.
"Áhh" - Cố Lạc Miên chưa hiểu chuyện gì đã ngã sõng soài ra đất.
"Là kẻ nào?!" - Nàng ta lớn tiếng đứng dậy, quát.
Nhưng định hình lại mới khiến Cố Lạc Miên mở to hai mắt ra.
Người này, chả phải là thuộc hạ của Âu Dương Vũ Mặc, Đàm Bì Bì hay sao?
Pựt
Đàm Bì Bì dùng kiếm chém một phát thật mạnh vào dây trói trên người Thiên Quân Dao.
Hai ba tên ám vệ dưới trướng của cô cũng đã xông vào bên trong.
"Ngươi...!ngươi là thủ hạ của Vũ Mặc...?"
"Xem ra công tử đoán không sai.
Cố Công chúa thực sự liên quan đến việc bắt cóc Mặc Vương phi"
Cái gì mà "Cố Công chúa" và "Mặc Vương phi" cơ chứ? Cố Lạc Miên nghiến răng tức giận, định xông về phía của Đàm Bì Bì.
Nhưng thủ hạ của Đàm Bì Bì làm sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra? Lập tức hướng mũi kiếm về nàng ta.
Cố Khinh Ưu nhanh tay kéo ngược nàng ta về lại.
Dùng kiếm của mình phóng thật mạnh về phía này.
Cả thủ hạ và Đàm Bì Bì đều có thể nhanh nhẹn dễ dàng tránh được.
Nhưng lợi dụng lúc này, Cố Khinh Ưu đã mang Cố Lạc Miên nhảy qua khung cửa sổ, bỏ chạy.
"Đội trưởng, có cần phải đuổi theo không ạ?"
"Không cần, an nguy của Mặc Vương phi mới là quan trọng.
Chúng ta mau lập tức quay trở về"
Âu Dương Vệ ở trong cung nghe mật tin.
Biết được Thiên Quân Dao đã bị cướp đi, là Cố Lạc Miên đã tạo cơ hội cho chúng liền tức giận đùng đùng.
Mặt cũng đỏ cả lên, nghiến răng nghiến lợi:
"Còn không mau đi cướp người về? Lập tức đi tìm Cố Lạc Miên về đây cho bản vương!"
Âu Dương Vệ đích thân mang một toán người chặn đầu đường của Đàm Bì Bì.
Một người bất tỉnh, bốn kẻ không thể đánh lại đám người của Âu Dương Vệ.
"Nếu các ngươi đưa đứa trẻ đó cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!"
Âu Dương Vệ ngồi trên ngựa, trừng mắt ra điều kiện.
Khó khăn lắm mới có thể tìm được Thiên Quân Dao.
Dù có phải mất mạng, cũng phải bảo toàn cô ấy trở về với chủ tử.
Đàm Bì Bì quyết định sống mái với Âu Dương Vệ một phen.
Sư phụ của sư phụ, Âu Dương Vệ đắc ý.
Ông ta nghêng ngang tự mãn bước xuống ngựa, không cần thủ thế vẫn có thể chắc chắn thắng.
"Các ngươi nghe đây, ta sẽ cầm chân đám người này lại.
Các ngươi nhất định phải đưa Mặc Vương phi an toàn trở về với chủ tử.
Nghe rõ chưa?!"
Đàm Bì Bì lớn tiếng, dặn dò thủ hạ.
"Cầm chân? Các ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao? Viễn vông!"
Đàm Bì Bì cầm thanh kiếm trên tay.
Lao về phia của Âu Dương Vệ..