MẶT TÔI LUÔN THAY ĐỔI

Edit: Ù

Beta: Nguyệt Nguyệt

Lục Gia Xuyên không phải người thích xem phim điện ảnh, dù sao thì rạp chiếu phim không thích hợp cho cẩu độc thân như anh, có quá nhiều cặp tình nhân, mùi thối của tình yêu so với lực sát thương 2.5 pm của đế đô còn lớn hơn.

Nhưng sau khi tan tầm anh lái xe về nhà, không biết như thế nào đi được nửa đường lại quay đầu chạy đến rạp chiếu phim. 

Trời ạ, các y tá bác sĩ Khoa mắt trước nay chưa từng chú ý anh.

“Bác sĩ Lục, anh có khoẻ không?”

“Bác sĩ Lục, nén bi thương.”

“Không có liên quan đến anh, anh đã làm hết sức có thể, dù sao thì sống chết có số, anh cũng không có biện pháp giúp cô ấy nhiều hơn.”



Anh thật ra không yếu ớt như bọn họ tưởng, cô bé ở giường 25 đối với anh, đặc biệt lắm chỉ là người bệnh. Nếu anh đã làm bác sĩ tốt nhiều năm, sao lại có thể không hiểu những đạo lý mà bọn họ nói?

Lục Gia Xuyên chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, một lòng có chút vắng vẻ mà không chỗ sắp đặt.

Tính đi đến rạp chiếu phim là đi đến rạp chiếu phim, vừa ngược thể xác khỏe mạnh vừa ngược tinh thần, nói không chừng còn có thể kích thích tế bào yêu đương điêu tàn phảng phất từ trong bụng mẹ kia.

Bộ phim anh xem chính là bộ điện ảnh Hollywood mới của một đạo diễn người Hoa, cốt truyện về chiến tranh. Hay hay không hay thì không thể nói tới, dù sao chỉ là muốn bỏ thời gian đi. Lúc bước vào còn thuận tay mua một hộp bắp rang, rất có bộ dáng đi xem phim điện ảnh, anh là người luôn luôn làm việc nghiêm túc.

Chỉ tiếc là anh không quá thích ăn đồ ngọt, khi phim kết thúc, hộp vẫn còn hơn phân nửa bắp rang.

Xem xong phim điện ảnh cũng đã 8 giờ rưỡi tối, anh từ phòng chiếu phim đi ra.

Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất, một bên chính là khu trò chơi điện tử, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt. Lục Gia Xuyên đi vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, lại ngừng lại.

Cách đó không xa, có một cô gái trẻ tuổi đang chơi trò chơi điện tử, chiếc áo bông màu trắng kia thực quen mắt, nhìn nhìn lại sườn mặt, càng quen mắt.

Là cô ấy?

Cô gái anh trải qua trên đường không coi ai ra gì mà cười ha hả.

Sáng ngày hôm nay mơ ước được bác sĩ là anh khám cho trước, sau đó không thể hiểu được tặng ly sữa đậu nành đến văn phòng, cô gái vừa đặt xuống đã chạy.

Cô đứng trước máy gắp thú, đầu tiên là gom tóc lại sau đầu rồi cột kiểu đuôi ngựa, sau đó dồn hết khí lực, hôn hôn tiền xu trong tay, sau đó nhét vào máy. 

Tay trái thuần thục thao tác cầm điều khiển, tầm mắt đọng lại ở móng vuốt của máy gắp thú.

Xác định xong, “ầm” một tiếng ấn xuống.

Móng vuốt nhắm chuẩn xác không lệch ở đôi thú bông, bắt được một con thỏ màu hồng phấn.

Một phát đã gắp trúng.

Các bạn nhỏ vây quanh bên cạnh cô, cao hứng phấn chấn mà cổ vũ cô, thấy thú bông bị bắt lại, vô số cánh tay nhỏ bắt đầu vội vàng mà đong đưa.

“Em muốn, em muốn!”

“Chị ơi, em cũng muốn!”

Thật ra cô rất hào phóng, vô cùng cao hứng mà tuỳ tay đem con thỏ đưa cho một đứa trong đám, đắc ý nói: “Cầm trước đi, chị lại gắp thú tiếp cho các em.”

Những bàn tay nhỏ lập tức móc ra những đồng xu trò chơi còn sót lại trong túi, cầu cao thủ ban cho thú bông.

Cô tiếp nhận đồng xu trò chơi, vén tay áo, đứng tấn, lại bắt đầu tiếp tục gắp thú.

Lục Gia Xuyên ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen mắt.

Anh đứng bất động tại chỗ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô gái một năm trước không từ mà biệt cho anh leo cây… Chu Sanh Sanh đúng không, sao chỗ nào cũng có bóng dáng của cô vậy?

Phía trước, một đống người trào ra từ trong phòng chiếu phim, hẳn là phim《 Tiến Sĩ Kỳ Dị 》chiếu xong rồi.

Cô gái bị bọn nhỏ vây quanh bỗng nhiên ngồi dậy, đem số xu còn dư một phen nhét vào trong tay ai đó rồi đi vào đám người đang đi ra từ cửa rạp chiếu phim.

Lục Gia Xuyên đứng ở một bên không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn cô.

Cô nhìn mọi nơi xung quanh, vóc dáng nho nhỏ, chỉ có thể nhón chân ở trong đám người nỗ lực tìm tòi cái gì đó.

Ngay sau đó, cô tìm được rồi.

Một nam một nữ kéo tay thân mật từ trong đám đông đi ra, nữ trang điểm kỹ càng, tuổi còn trẻ, nam bụng phệ, tuổi đã gần trung niên.

Vóc dáng nhỏ lập tức đi tới, đi tới trước mặt hai người nói một câu: “Đưa đồ đây.”

Cô gái kia không thể hiểu được nhìn chằm chằm cô: “Đồ gì?”

“Vòng tay.” Tầm mắt của vóc dáng nhỏ yên lặng dừng ở cổ tay áo của cô ta, lặp lại một lần nữa: “Đưa vòng tay của La Tin Dương cho tôi.”

Nghe được ba chữ “La Tin Dương”, lập tức sắc mặt của cô gái liền khó coi: “Tôi không biết cô đang nói cái gì! Này cô gái, có phải cô nhận sai người rồi không?”

Cô ta muốn lôi kéo người đàn ông bên cạnh đi.

Vóc dáng nhỏ không thuận theo mà buông tha, một lần nữa đứng ở trước mắt bọn họ, không nói hai lời kéo ống tay áo của cô gái kia, một chiếc vòng tay ánh vàng rực rỡ được làm bằng vàng ròng nạm bảo thạch hồng liền cứ như vậy bại lộ dưới ánh đèn dư thừa của rạp chiếu phim, loá mắt quang mang như là lạnh lùng cười nhạo ai.

“Đưa vòng tay đây.” Vóc dáng nhỏ lạnh như băng mà banh mặt, gằn từng chữ một: “Đùa giỡn với tình cảm của người khác, lừa mua cho một đống trang sức, có thể mặc kệ những cái đó là cô muốn. Nhưng thứ này là trang sức gia truyền của mẹ người ta để lại cho con dâu, cô còn thà chết để chiếm được chứ không bỏ, vậy không thể nào nói nổi nữa đi?”

Sắc mặt cô gái lập tức trầm xuống, túm cánh tay người đàn ông khóc lóc kể lể: “Anh nhìn người này xem, giống như kẻ điên từ nơi nào tới đây ăn nói bừa bãi! Đây là của hồi môn mà mẹ em để lại, khi nào mà em đùa bỡn tình cảm của người khác?”

Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, nhìn người chung quanh đang ghé mắt, ho khan hai tiếng: “Cô gái này, có phải cô nhìn sai người rồi hay không? Tôi khẳng định đây chỉ là hiểu lầm.”

Vóc dáng nhỏ không nói với ông ta lời nào, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô gái kia, biểu tình dần dần không kiên nhẫn: “Cô vẫn không thừa nhận là mình lấy? Tôi cho cô mặt mũi, chỉ cần cô đưa vòng tay cho tôi. Nếu cô không nghĩ muốn giữ lại mặt mũi, tôi đây sẽ vạch trần chuyện của cô ra.”

Cô gái luống cuống, người đàn ông trung niên bên cạnh là tình nhân mới của cô ta, tuy vẻ ngoài có chút khó coi nhưng được cái là có tiền. Cô ta không cam lòng để mọi người chê cười khi gả cho ông ta, nhưng chơi đùa với ông ta một chút, vớt một ít tiền cũng tốt. Trước mắt còn chưa vớt đủ, như thế nào có thể bị người khác quấy rối mà kết thúc như vậy?

Nhưng nhìn vòng tay trên tay, cô ta lại luyến tiếc, vòng tay vàng này nạm ngọc tới nặng trĩu, vừa thấy liền biết nó có giá trị xa xỉ.

Cô ta gạt nhanh suy tư, nhanh chóng tính kế ở trong lòng.

“Đúng, đây là của bạn trai cũ đưa cho tôi, nhưng đưa ra lễ vật trước khi chia tay có gì là sai?” Cô ta đúng lý hợp tình mà nói, ngay sau đó lôi kéo người đàn ông muốn đi.

“Cô đứng lại đó.” Vóc dáng nhỏ một phen túm chặt cánh tay của cô ta.

Nào biết cô ta trở tay, đem bàn tay hướng tới vóc dáng nhỏ không hề do dự mà đánh lại.

Vóc dáng nhỏ tay mắt lanh lẹ, vậy mà có thể né được cái tát này, chỉ là trán lệch về một bên, vừa lúc hiện lên. Ngay sau đó, cô ta liền giở thủ đoạn đàn bà, tự hung hăng ngã ra một cái, “rầm” một tiếng ngã cả người trên mặt đất.

Cô gái kia khóc lóc la hoảng lên: “Cứu mạng, đánh người cướp của!”

Đám người sôi trào lên, người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống, chân tay luống cuống mà an ủi bạn gái: “Thiến Thiến, em có sao không? Té có bị thương không?”

“Anh là người mù sao? Cô ta đánh em rồi, cô ta động thủ đánh em đó! Sao anh còn không giúp em đánh trả lại đi chứ?” Cô ta oa oa kêu to.

Người đàn ông bị kích thích, đứng lên kéo vóc dáng nhỏ.

Ngược lại với cô gái, sức lực của ông ta mạnh mẽ, tay chân to lớn, cùng vóc dáng nhỏ đứng chung quả thực chính là dã thú và hạt đậu. Khi ông ta giơ cánh tay lên, ống tay áo đều căng phồng mà căng chặt.

*-*

Chu Sanh Sanh chưa kịp đánh trả.

Không phải là cô lâu rồi không đánh nhau, kỹ thuật mới lạ, mà là cánh tay cô bỗng nhiên có người dùng tay một phen kéo qua, tay còn lại chặt chẽ cầm cánh tay đang nâng lên giữa không trung của người đàn ông.

Cánh tay to khoẻ kia liền không như vậy ngừng ở  không trung mà không có động tĩnh, nên dùng thêm sức, nhưng gân xanh càng nổi lên cũng vẫn là không tài nào nhúc nhích được.

Trong chốc lát cô có chút ngây ngốc.

Trong tầm mắt, người kia không chỉ để cô ở phía sau che chắn mà còn chặt chẽ cầm tay người đàn ông trung niên, ngón tay tinh tế thon dài, đốt ngón tay lưu loát rõ ràng, đèn dây tóc đánh lên khuôn mặt, giống như ánh sáng của ngọc thạch từ trong xương cốt chậm rãi chảy xuôi mà ra.

Trước mặt là một thân sạch sẽ, cổ tay áo sơ mi không dính bụi trần, lại hướng lên nhìn trên tay áo khoác màu đen là bị che lại.

Chu Sanh Sanh ngửa đầu nhìn người đang chắn ở trước mặt mình, há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Cô chỉ có thể thấy cái ót của Lục Gia Xuyên, ý niệm còn sót lại trong đầu chính là, má ơi, vì sao cái ót của bác sĩ Lục so với người bình thường cũng đẹp hơn tám phần?

Không không không, là mười lần. Nhiều gấp hai lần là kiêu ngạo.

“Làm gì, muốn đánh nhau sao?” Giọng cô gái ồn ào lên: “Tốt rồi, các người muốn khi dễ người khác, có phải muốn cướp đồ đúng không? Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu rồi?”

Lục Gia Xuyên đem tay của người đàn ông nắm chặt đến đỏ hết cả lên, lúc này mới một phen buông ra.

“Đánh phụ nữ?” Một câu hỏi bình thường cất ra từ cổ họng anh, dường như không chút để ý âm cuối có hơi giơ lên.

Chu Sanh Sanh nhìn bảo vệ cách đó không xa đang đi tới, không nghĩ nhiều đến chuyện sinh thị phi, dứt khoát ngồi xổm xuống bắt lấy cánh tay người phụ nữ, cứ khống chế như vậy, nhanh nhẹn một cách phi thường cướp lấy vòng tay bằng vàng.

Cô ta đương nhiên đang liều mạng giãy dụa, nhưng Chu Sanh Sanh là ai?

Cô từ nhỏ được mệnh danh là thiếu nữ có sức mạnh phi thường, nữ biến hình kim cương, mẫu siêu nhân Layla… Mọi chuyện đều quái dị đến không tưởng, tất cả đều bắt nguồn từ Trịnh Tầm.

“Đi!” Cô cũng mặc kệ cô gái kia đang ở phía sau như quỷ khóc sói gào, giữ chặt tay Lục Gia Xuyên chạy về hướng thang máy.

*-*

Đời đã chạy vào thang máy, Chu Sanh Sanh còn chưa có buông tay anh ra.

Lục Gia Xuyên rút tay ra, do sức lực của cô quá lớn, anh đành phải bất động thanh sắc mà bẻ tay cô ra, rút bàn tay về.

Lúc này cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Thật ngại quá.”

Lục Gia Xuyên cúi đầu, mắt nhìn tay suy tư, vừa rồi cô đều bị cô kéo đi tạo ra một vết đỏ, sao sức lực của cô gái nhỏ này lại lớn như vậy?

Cô nhưng thật ra cúi đầu nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh bác sĩ Lục vì đã gặp chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, nếu hiện tại ai cũng giống anh thì xã hội kia liền biến thành nhân gian thật tốt đẹp.”

… Lảm nhảm.

Anh liếc cô một cái, tầm mắt dừng ở vòng tay bằng vàng được cô gắt gao nắm chặt: “Cô gái kia lừa dối tình cảm của cô?”

“Sao có thể cứ! Tôi không phải… tôi thích đàn ông mà!” Mặt cô đỏ lên, đem vòng tay bằng vàng kia cất vào trong túi áo khoác, “Cô ta lừa dối tình cảm của bạn tôi.”

“Cho nên cô liền gặp chuyện bất bình mà rút dao tương trợ?”

“Đúng vậy.”

“Người bạn kia của cô là nam?”

“Đương nhiên!”

Lục Gia Xuyên cười hai tiếng, không nhanh không chậm: “Nếu là nam, vì sao lại để một nữ sinh chạy tới làm ra loại chuyện này? Cô có biết đối phương có hai người hay không, cô chỉ có một mình, vẫn còn là một nhóc con, phái nữ yếu đuối. Việc cô làm vừa rồi một chút cũng không suy xét đến hậu quả?”

Trong thanh âm của anh mang theo ý vị thuyết giáo.

“Tôi chính là đai đen Tae Kwon Do!” Chu Sanh Sanh không phục mà nói.

“À, xem ra vừa rồi là tôi giúp sai việc rồi. Vừa rồi không nên giúp cô chắn một chút như vậy, ngược lại nên nhìn xem đai đen Tae Kwon Do này của cô sẽ hoá giải nguy cơ như thế nào, cùng lão đại gia kia vật lộn.”

Vật lộn gì?

Chu Sanh Sanh hiểu sai.

Nhưng cũng chỉ là chần chờ trong giây lát, rất nhanh cô đã phản bác: “Nếu anh không giúp tôi chắn, tôi cũng có thể đánh trả trước, tuyệt đối sẽ không làm ông ta chiếm tiện nghi. Ai nhờ anh chắn giúp tôi?”

Vì sao lại giúp cô?

Trong không gian nhỏ hẹp bị bịt kín của thang máy, chỉ dư thừa ánh sáng của bóng đèn.

Lục Gia Xuyên cúi đầu nhìn cô, đối diện một lát.

Cặp mắt màu đen kia như ánh sáng của đom đóm trong bầu trời đêm, càng bay càng cao, càng bay càng xa, người khác muốn nắm lấy cũng không được 

Chu Sanh Sanh có chút khẩn trương.

Ngay sau đó, cô nghe thấy anh không dấu hiệu hỏi: “Kỹ thuật gắp thú của cô thật tốt, là chính mình luyện tập?”

Lòng cô bỗng dưng căng thẳng.

Anh, anh thấy rồi?

Đinh… thang máy ngừng ở tầng cuối cùng.

Một đám người phần phật ùa vào, bọn họ bị vây quanh ở cửa ra.

Chần chờ ngắn ngủi, cũng đã đủ để Chu Sanh Sanh tìm được lý do giải thích hợp lý. Cô cười tủm tỉm mà ngẩng đầu nhìn anh, đương nhiên nói: “Cái đó đương nhiên là tốt rồi, tôi đã từng bái sư học nghệ ở khu trò chơi điện tử!”

“Bái sư với ai?” Anh truy vấn.

“Ở khu trò chơi điện tử có một chị gái làm việc, gắp thú đặc biệt lợi hại. Tôi không hỏi qua tên cô ấy, nhưng mọi người đều gọi cô ấy là chị Chu.” Vẻ mặt Chu Sanh Sanh cười đến bỡn cợt, “Như thế nào, bác sĩ Lục cũng cảm thấy hứng thú đối với việc gắp thú à? Có phải anh muốn tôi nói, anh thật đẹp trai, dựa vào giá trị nhan sắc cũng có thể chinh phục thiếu nữ là được, nhưng tay nghề cho việc gắp thú này để lại cho giá trị nhan sắc không đủ, chỉ có thể dựa vào khả năng của mình.”

Một lát vắng vẻ.

Bọn họ đã đi ra trước của lớn, gió đêm vào mùa đông yên tĩnh mà thổi mạnh, thổi tới trên mặt lạnh như băng, như là không có ý tốt mà cứa lưỡi dao vào.

Lục Gia Xuyên không có nói nữa, chỉ là nhìn phía trước, có một lát ngơ ngẩn.

Cô gái họ Chu này làm việc ở khu trò chơi điện tử?

Khóe miệng của anh nhếch lên cười cười.

Mẹ nó thế giới này thật nhỏ bé, cô thế nhưng suốt một năm cũng chưa để anh gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc