MẶT TÔI LUÔN THAY ĐỔI

Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Con đường tối tăm, thân ảnh anh thon dài cao lớn, phản chiếu đầy đất.

Lục Gia Xuyên đi đến cửa thang máy, giơ tay ấn nút.

Cách vài bước, Chu Sanh Sanh không nhúc nhích nhìn anh.

Biểu tình ngơ ngác ngốc manh một phút trước đã biến mất.

Trong ngực là một đóa hoa đang nở rộ.

*

Mỗi một ngày.

Mỗi một ngày chúng ta đều ở trong một xã hội ồn ào gặp gỡ một đám người xa lạ.

Một ánh mắt, một nụ cười, một cái gật đầu, hay một sự thoáng qua vội vàng, này đó, chúng ta đều đã trải qua vô số lần.

Từ trong muôn nghìn con người gặp được một người, sau đó yêu nhau, xác suất là bao nhiêu?

Khi anh quay đầu nhìn lại, rũ mắt nói một câu đầy thâm ý.

Tôi mới biết được, thật ra tôi cũng không hề bất hạnh, tôi rõ ràng đã được thần hộ mệnh chở che.

*

Lục Gia Xuyên quay đầu lại, duỗi tay đỡ lấy cửa thang máy sắp đóng: “Không đi sao?”

Chu Sanh Sanh nhắm mắt chạy vào.

Cô cúi đầu, dùng mũi chân chà chà trên mặt đất, tâm loạn như ma.

Đóa hoa ở ngực đang dần dần nở rộ, là tình cảm chan chứa đong đầy, cũng là nỗi xót ra nặng trĩu.

Nếu cô có thể giống như một người bình thường cùng anh yêu đương.

Nếu gương mặt này không thay đổi thì tốt rồi.

Cô đứng nép vào một góc thang máy, cúi đầu không nói gì, một bộ dáng đáng thương vô cùng.

Lục Gia Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, duỗi tay xách cô đến trước mặt mình: “Ủ rũ cụp đuôi làm cái gì?”

Cô khôi phục lại bộ dáng ngu si lúc trước, duỗi tay xoa xoa đầu, tỏ vẻ không vui nói: “Còn không phải là vì bị anh đánh sao!”

“Rất đau sao?”

“Vậy để tôi đánh anh thử xem có đau không!” Cô làm bộ muốn đánh anh.

Anh không tránh cũng chẳng né, tựa như không có cách với cô, vươn tay xoa xoa đầu cô.

Chu Sanh Sanh bỗng dưng sửng sốt.

Bàn tay thon dài xinh đẹp kia nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, cánh tay phủ xuống trên mặt cô một cái bóng nhàn nhạt.

“Đau ở đâu?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, giống như khuấy nhẹ một tách cà phê, hương thơm liền tỏa ra bốn phía.

“…”

“Như vậy còn đau không?”

“… Không đau.”

Không còn đau nữa, nhưng lại ngứa.

Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Lục Gia Xuyên lái xe đưa cô về nhà, trên đường anh ghé qua một hiệu sách.

“Nửa tháng trước đã đặt mấy quyển sách, tiện đường nên ghé lấy.” Anh mở cửa xuống xe.

Chu Sanh Sanh cũng đi theo bước vào hiệu sách.

Những quyển sách rực rỡ muôn màu, ánh đèn nhu hòa hơi mơ hồ.

Bên cạnh quầy có tiệm cà phê và bánh ngọt, vài người đang ngồi an tĩnh xem sách trong tay.

Cô chưa từng có cuộc sống sinh hoạt chân chính như một thiếu nữ, luôn luôn mệt mỏi sinh hoạt, vì gương mặt này bôn ba khắp nơi, cũng không có cơ hội bước chân vào nơi yên tĩnh như vậy. Cho nên khi bước vào một hiệu sách đầy hơi thở văn nghệ như vậy, thật giống như đi vào Đại Quan Viên, đi lại khắp nơi, tò mò lật từng quyển sách ra xem..

Lục Gia Xuyên đứng ở trước quầy, một bên chờ đợi nhân viên lấy sách cho anh, một bên nghiêng mặt nhìn cô gái kia không chớp mắt.

… vóc dáng thật thấp, thiếu chút nữa là bị cả kệ sách bao phủ.

… tròng mắt trừng lớn như vậy làm gì? Rất giống một đứa nhóc chưa trải sự đời.

… nhưng thật ra rất yêu quý sách, nâng niu trong đôi tay, tư thế giở sách cũng thật cẩn thận.

Chính anh cũng chưa nhận ra, ánh mắt anh ngày càng ôn nhu, giống như muốn đem thân ảnh của cô hòa tan vào trong đó.

Cô nhân viên trẻ lấy sách của anh từ trong kho ra, gói lại cho anh: “Lục tiên sinh, sách của ngài đây.”

“Cảm ơn.”

Anh tiếp nhận túi sách từ trong quầy, động tác hơi dừng một chút, bởi vì anh thấy một sợi dây chuyền được trưng bày qua lớp pha lê không tì vết.

Đó là một bong bóng thủy tinh nhỏ, một đóa hoa anh đào tinh xảo màu hồng nhạt được đặt trong lớp vỏ mỏng manh.

Đèn triển lãm chiếu xuống, những cánh hoa anh đào hiện ra mờ ảo, mỗi một cánh hoa nhỏ, mỗi một nhụy hoa đáng yêu, đều hiện ra rõ ràng trước mắt.

Giống như cô ấy, đó là một sự tồn tại nhỏ bé và kín đáo.

Rõ ràng chỉ an tĩnh đứng đó, nhưng trong thân ảnh mảnh mai như có một sức mạnh vô hình, chỉ cần dừng lại quan sát, là có thể nhìn thấy ánh sáng chậm rãi chiếu rọi, không thể không quan tâm.

Sau khi tính tiền, Lục Gia Xuyên mang theo túi giấy, một vòng qua kệ sách đến trước mặt Chu Sanh Sanh.

Cô đang ngồi xổm trước kệ sách, cầm một quyển sách ở phía dưới lên xem.

Bóng anh xuất hiện phía trên, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cô.

Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh, nâng quyển sách trong tay lên: “Quyển sách này rất thú vị.”

Sau đó anh thấy rõ quyển sách kia -《 Thành phố nhỏ quái đản》.

Lục Gia Xuyên biết quyển sách này, vì vậy nhất thời có chút bối rối.

Vào niên đại trước thế kỷ hai mươi, Sherwood Anderson đã viết một tập truyện ngắn, kể về cuộc sống mong manh của vô số người cô đơn yếu đuối trong một thị trấn buồn tẻ. Một nữ trợ lý của nhà hàng, một bà chủ khách sạn trầm cảm, một vị bác sĩ mất đi người mình yêu, một thầy giáo hiền lành bị hiểu lầm và trục xuất… Những linh hồn cô độc không được thấu hiểu, trở nên kỳ quặc, cuộc sống của họ giống như lời mở đầu của một bài thơ, lại giống như một giấc mơ hoang đường.

Anh không biết vì sao Chu Sanh Sanh lại thích quyển sách này.

Một quyển sách mà người bình thường không muốn đọc.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Thú vị chỗ nào?”

Cô trả lời như nói mê, lẩm bẩm, ăn nói nhỏ nhẹ: “Cứ như mỗi người đều sống trong thế giới của chính mình, không được người khác thấu hiểu, không được người khác công nhận, không có cảm giác tồn tại, nhưng trái tim lại tràn đầy ưu nhã và khát vọng.”

Giống như mỗi người đều muốn yêu và được yêu, cho dù cuộc đời bỗng trở nên cằn cỗi, nhưng trong lòng họ vẫn không ngừng có một khát khao như vậy.

Giống như một bí mật không thể nói ra, nhưng vẫn sẵn sàng đón lấy cuộc sống một cách nhẹ nhàng nhất.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thì thầm những điều mà anh không hiểu hết.

Nhưng bởi vì anh luôn nghiêm túc lắng nghe, nên dường như anh có thể hiểu được khát khao dịu dàng trong mắt cô.

Anh cầm lấy quyển sách trên tay cô, đi đến quầy tính tiền: “Cảm ơn, gói quyển sách này lại giúp tôi.”

Một lát sau, anh hơi dừng lại, nói thêm: “Lấy cho tôi 1 quyển nữa, tôi muốn 2 quyển.”

Trong lòng bỗng có một ý nghĩ, anh cũng muốn xem nó có gì thú vị… nếu cô cảm thấy thú vị.

Gió mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương, khi bước ra khỏi hiệu sách, anh liền thấy Chu Sanh Sanh co rụt cổ đi ngược gió, tim đập thình thịch, nhấc chân đi đến trước mặt cô.

Dáng người anh cao, vóc người cô lại thấp, chỉ trong nháy mắt, gió thổi vào mặt Chu Sanh Sanh đã bị anh chặn lại.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, lại thấy bóng dáng trấn định tự nhiên của anh.

Thật giống như chỉ là một việc tự nhiên.

Cô cúi đầu, nhìn bóng dáng bị che phủ trên mặt đất, dường như chỉ cách có vài bước, rồi cuối cùng lại bỏ lỡ một cái ôm.

Thật ra, anh là một người rất ôn nhu.

Xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh băng khó tiếp cận, nếu may mắn có thể chạm vào linh hồn anh, mới phát hiện nó giống như chiếc bánh mì mật ong mới nướng, mang theo hương thơm của sữa, bên trong mềm mại và nóng chảy ra.

Mà cô lại là người đứng bên ngoài cửa, rõ ràng thấy anh ở trước mắt, duỗi tay ra, lại phát hiện ra tấm kính lạnh lẽo đang chắn ngang không cho cô tiếp cận

Hốc mắt bắt đầu nóng lên.

Cô nặng nề hít hít cái mũi.

Thật đáng ghét.

Ghét nhất mùa đông!

Xe chạy đến ngã tư nơi bọn họ tạm biệt nhau.

Chu Sanh Sanh cầm theo quyển sách mà Lục Gia Xuyên mua cho cô, mở cửa xe đón lấy gió lạnh gào thét.

Anh cũng bước ra khỏi ghế lái.

“Tôi đưa cô về.”

“Không cần, đến đây là được rồi.” Cô vẫn qua loa lấy lệ như cũ, không muốn cho anh biết địa chỉ của mình.

Lục Gia Xuyên nhìn cô, cũng không nói lời nào, chỉ vòng qua đầu xe, đi về phía ven đường.

Cô đứng trên bậc thang hẹp vô tình thu hẹp khoảng cách với anh.

Trên đầu là ngọn đèn đường mờ ảo, đem cái bóng kéo thật dài, như có người muốn lôi cái bóng về phía xa xa.

Nhưng rốt cuộc cô vẫn đứng trước mặt anh.

Một tay anh lộ ra ngoài, một tay chậm rãi thò vào túi áo khoác, chạm vào một vật nhỏ lạnh lẽo.

Tròn tròn, nho nhỏ, không có cảm giác tồn tại.

Nhưng khi nắm trong lòng bàn tay, lại dường như nóng đến bỏng tay.

Trời đêm phương bắc lạnh lẽo thấu xương, Lục Gia Xuyên lại cảm thấy sau lưng đẫm ướt mồ hôi.

Cô gái bé nhỏ trước mắt nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Rất ngây thơ.

Rất… mê người.

Phía sau là những chiếc xe đang lao vùn vụt, trước mặt là gương mặt trầm tĩnh dịu dàng của cô.

Anh dừng một chút, lấy sợi dây chuyền trong túi ra.

“Cái này.” Anh thì thầm, sau đó mở lòng bàn tay ra.

Mười ngón thon dài, làn da sáng như ngọc thạch.

Đốt ngón tay rõ ràng, giống như con người anh, thẳng thắn thành khẩn và chính trực, luôn có thể thuyết phục được người khác.

Mà ở trong lòng bàn tay anh, có một sợi dây chuyền tinh tế, thủy tinh mỏng dưới ánh đèn giống như một viên kim cương nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra bí mật.

Ở bên trong bóng tròn rạng rỡ, có một đóa hoa anh đào nhỏ nhắn tinh xảo.

Nó đơn giản nằm ở đó.

Cánh hoa hồng nhạt nhẹ nhàng nở rộ, giống như một trái tim mỏng manh nguyện dâng ra hết thảy không giữ lại điều gì.

Lục Gia Xuyên im lặng đứng ở nơi đó, không nói một lời.

Anh đang ôm đóa anh đào không giữ lại gì, như thể đang ôm trái tim chưa được bảo vệ của chính mình.

Chu Sanh Sanh đứng đó, ngơ ngẩn nhìn đóa hoa kia.

Anh vươn tay đến như thể muốn ôm cô vào lòng.

Cô theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng bị giọng nói trầm thấp của anh ngăn lại.

“Đừng nhúc nhích.”

Anh không đụng vào cô, hai tay dang rộng như muốn ôm, nhưng rốt cuộc cũng không ôm cô vào lòng. Anh chỉ vòng qua cái cổ thon dài tinh tế của cô, cúi đầu đeo dây chuyền cho cô.

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, anh và cô rất gần nhau, hô hấp đồng điệu với nhau.

Cho dù cô đứng trên bậc thang, vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.

Hơi thở của anh phả nhẹ trên trán, như một nụ hôn thoáng qua.

Cô không kiểm soát được rùng mình một cái, trái tim như muốn vỡ tan.

Chính là giây phút này.

Sẽ không bao giờ có một khoảnh khắc đau lòng hơn thế này.

Cô dường như nhận thức được rõ ràng, sau này cô luôn phải dựa vào khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vĩnh hằng vừa rồi để gian nan bước tiếp trong khoảng thời gian còn lại. Dù có anh bên cạnh hay không, dù cô biến thành một đứa trẻ hay một lão già.

Một lát sau, anh buông tay ra, lui về phía sau một bước.

Đóa hoa đào hồng nhạt cứ thế dán chặt vào trái tim cô.

Cô chậm rãi cúi đầu nhìn nó, lại ngẩng đầu nhìn người đã tặng, nhất thời không nói nên lời.

Muốn khóc.

Muốn cười.

Muốn chạy qua những con phố vắng người.

Muốn hèn mọn cầu xin ông trời đừng thay đổi khuôn mặt cô.

Nhưng rốt cuộc cái gì cô cũng không làm được.

Bởi vì cô bất lực.

“Tôi nhìn thấy nó ở quầy thanh toán…” giọng anh giống như một bản cello, thong thả, trầm thấp, mang theo tình cảm không dễ phát hiện, “Tôi cảm thấy nó rất hợp với cô, vì vậy tôi mua nó.”

Cô há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ ngập ngừng nói ra hai chữ: “… Cảm ơn.”

Anh nhìn hàng mi dày của cô run rẩy rũ xuống, như thể đôi cánh bướm được ánh sáng chiếu vào, lại như thể một con bướm đang chắp cánh bay

“Chu An An…” Anh kiềm chế nhịp tim hoang dại của mình, nhẹ nhàng gọi cô.

“Ừ.” Đầu cô càng ngày càng thấp, giọng nói cũng gần như không nghe thấy.

Một khoảnh khắc tĩnh lặng, phố phường về đêm chỉ còn tiếng xe cộ hối hả qua lại cùng với những cơn gió đông lơ đãng khắp nơi.

Trái tim Lục Gia Xuyên đung đưa trong gió với ngọn tóc của cô.

Anh cảm thấy có ngàn lời nói nghẹn lại trong tim.

Trong những năm qua, anh đã bỏ qua giao tiếp và bày tỏ, tình cảm mãnh liệt đong đầy đến thế nhưng lại nói không nên lời.

Cuối cùng anh khẽ thở dài, không nhịn được mà bật cười, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cô.

“Ngủ ngon, Chu An An.”

Anh dựa vào cạnh xe, nhìn thân ảnh mảnh khảnh đi xa, càng đi càng xa, nụ cười bên môi càng lúc càng sâu.

Anh nghĩ, bọn họ đều còn trẻ, còn có cả cuộc đời dài phía trước.

Anh còn chưa học được cách yêu thương một người.

Anh vẫn chưa học được cách bỏ những chiếc gai nhọn trên thân, mở rộng trái tim mềm yếu của mình về phía cô.

Vì vậy, anh không ngại chờ đợi thêm một chút.

Chờ đến khi anh có thể cho cô những gì tốt nhất, sau đó anh sẽ nói tiếp câu nói còn dang dở kia.

Dưới ánh đèn đường, chàng trai trẻ tuổi làm bạn với cái bóng thật dài, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh mảnh mai phía xa xa.

Bên tai là tiếng gió gào thét.

Trái tim anh vững chắc trước nay chưa từng có.

Bình luận

Truyện đang đọc