Editor: Jindo87
Beta: Qiongne
Chu Sanh Sanh liên tục ở bệnh viện trông Trịnh Tầm ba ngày hai đêm.
Trịnh Tây Nghị nói, Trịnh Tầm nhìn thấy cha cô đánh cô và Nam Phong vì thế lập tức đánh trả, sau đó đưa hai chị em cô về nhà. Nhưng mà Trịnh Kiến Ninh cũng không phải hạng vừa, mới có một ngày ông ta đã tìm ra được nơi ở của Trịnh Tầm, gọi một đám lưu manh tới phá hoại.
Trịnh Tầm cũng không phải kẻ yếu đuối, làm sao có thể để người khác bắt nạt người của mình, vì thế hai bên thực sự xảy ra xô xát, đám lưu manh không chỉ dùng dao hù dọa nữa mà quả thực đâm cậu ấy.
Trịnh Tầm bị đâm một nhát trí mạng vào bụng, bác sĩ nói nếu như mũi dao này chỉ cao thêm vài centimet nữa thôi là đâm thẳng vào thận của cậu ấy rồi.
Chu Sanh Sanh không trách Trịnh Tây Nghị, khi bọn họ cùng Trịnh Tầm vào bệnh viện, cô cũng không phát hiện ra Trịnh Tây Nghị cũng bị thương. Đến khi có một nữ y tá kêu lên:”Ái chà, em gái à, sao em lại chảy máu thế này, bị thương ở đâu?”
Chu Sanh Sanh quay lại nhìn mới thấy Trịnh Tây Nghị cũng bị đâm một dao vào tay, vậy mà từ đầu đến cuối cô ấy cũng không rên một tiếng.
Có lẽ tình yêu sâu đậm chính là như vậy, không cần biết gặp bao nhiêu khó khăn, trời có sập xuống cũng tình nguyện che chắn bảo vệ người mình yêu thương.
Cô nhớ đến bác sĩ Lục của cô, trong nháy mắt trái tim cũng thấy ấm áp hơn.
Chu Sanh Sanh trông Trịnh Tầm ba ngày hai đêm, từ khi cậu ấy vào phòng mổ đến khi cậu được ra phòng ICU chăm sóc đặc biệt, cô vẫn luôn không ngủ không nghỉ ngồi trông bên cạnh, mệt quá thì ghé tạm vào mép giường ngủ gà ngủ gật, đói bụng thì ăn vài miếng cơm Trịnh Tây Nghị đưa tới.
Bác sĩ y tá đều tưởng cô là bà của Trịnh Tầm, chụm đầu ghé tai khi nói đều là: “Bà cụ thật là yêu thương cháu trai.”
Chu Sanh Sanh cũng không giải thích, cứ như vậy ngồi đó trông Trịnh Tầm.
Khi Trịnh Tầm vừa mở mắt ra, cô cười vui sướng nói: “Tôi biết ngay là cậu không chết được, ông trời đều nói người hiền chết sớm, kẻ ác sống ngàn năm ư”
Cô nói câu này nghe thật là không tim không phổi, nhưng Trịnh Tây Nghị lại nhìn thấy cô quay đi len lén gạt nước mắt.
Cô vỗ vai Trịnh Tây Nghị nói: “Tôi giao cậu ấy cho cô chăm sóc.”
Trịnh Tầm mở mắt nhìn cô một lát, khó khăn mở miệng nói: “Ái chà, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bộ mặt như quỷ hiện hình của cậu, dọa tôi sợ suýt ngất.”
Cậu ta cũng không ngờ là Chu Sanh Sanh lại biến thành bà lão tám mươi tuổi.
Không phải đã tìm được sườn núi nhỏ rồi sao?
Chu Sanh Sanh trợn mắt nói: “Vừa mới tỉnh dậy đã mồm thối như thế rồi, tôi thấy cậu tốt nhất lại ngủ đi. Tôi đi trước.”
“Lão tử vừa mới tỉnh dậy, cậu làm sao phải chạy như đang ngồi trên đống lửa thế?”
Chu Sanh Sanh quay lưng, không nhìn Trịnh Tầm, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, đang ngồi trên đống lửa, đạp gió mà đi, ước gì biến khỏi đây càng sớm càng tốt. Ở đây toàn mùi thuốc sát trùng, làm cho tôi cũng bị ám hết lên người rồi.”
Cô lười biếng vẫy vẫy tay, không quay đầu lại liền đi mất.
Trịnh Tầm nhìn theo bóng cô khuất sau hành lang, nhẹ giọng hỏi Trịnh Tây Nghị: “Anh hôn mê bao lâu rồi?”
“Hai ngày rưỡi”
Cậu nghe xong, nhắm mắt: “Cô ấy vẫn luôn ở đây ư?”
Trịnh Tây Nghị gật đầu: “Một bước không rời”
Cậu cười cười, động đến miệng vết thương, đau đến tối tăm mặt mũi.
Trịnh Tây Nghị thấy vậy lập tức giữ tay Trịnh Tầm: “Anh đừng cử động lung tung, cũng đừng nói chuyện nữa.”
“Anh không yếu ớt như thế.” Cậu một lần nữa trợn mắt, nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn Trịnh Tây Nghị ánh mắt đỏ hoe đang lo lắng nhìn, cười cười tự giễu: “Có chuyện này đáng lẽ nên sớm nói với em, cuối cùng lại kéo dài đến tận bây giờ.”
Trịnh Tây Nghị thấy vậy nắm lấy tay Trịnh Tầm, yên lặng nhìn anh.
Một lát sau, Trịnh Tầm nói: “Trong suốt mười một năm qua, Chu Sanh Sanh đối với anh là người bạn quan trọng nhất. Anh có thể làm tất cả mọi chuyện vì cô ấy.”
Anh dừng lại một lát, thở hổn hển lấy hơi, thanh âm khàn khàn nói: “Trịnh Tây Nghị, anh yêu em. Từ nay về sau, mạng của anh chính là của em.”
*-*
Ba ngày trong viện trông Trịnh Tầm đối với cô đúng là mệt mỏi quá sức, vì thế vừa bước ra khỏi bệnh viện Chu Sanh Sanh liền trở về nhà của Trịnh Tầm, ngủ từ chiều hôm trước đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới dậy.
Đám người kia đánh nhau ở phòng khách, nên phòng ngủ của cô vẫn còn sạch sẽ.
Có lẽ là thực sự về tới “nhà”, cô ngủ rất say, cũng ngủ rất ngon.
Hoặc có lẽ trong tiềm thức cô biết rằng, sau giấc ngủ này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Mười giờ rưỡi sáng hôm sau Chu Sanh Sanh tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt già nua của chính mình cười cười: “Cô cứ việc xấu xí đi, dù sao cũng phải nhanh nhanh xinh đẹp trở lại cho tôi.”
Cô thay bộ quần áo, thu dọn balo, ôm theo lòng quyết tâm chưa bao giờ có lên đường.
Ở trạm xe buýt, cô nghiên cứu một lượt thời tiết hai ngày tới của các thành phố lân cận.
Cuối cùng cũng quyết định được điểm đến tiếp theo.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, người tính không bằng trời tính.
Khuôn mặt đầu tiên đúng là có trẻ hơn một chút, nhưng là từ bà lão tám mươi tuổi trở thành bà lão sáu mươi tuổi. Chu Sanh Sanh ngắm nghía gương mặt mới trong gương, tự động viên bản thân: Không sao, ngày mai sẽ tới!
Khuôn mặt thứ hai đúng là trẻ thật, nhưng là của đứa bé mười tuổi.
Khuôn mặt trẻ con lại trông như thiểu năng trí tuệ vậy, Chu Sanh Sanh ảo não một lúc, rồi lại tiếp tục tự động viên bản thân:
Không sao, ngày mai sẽ ổn!
Cô mỗi ngày bôn ba khắp các thành phố, đêm lại trở về nhà của Trịnh Tầm nghỉ ngơi.
Cả ngày rảnh rỗi chỉ nghiên cứu dự báo thời tiết, xem xong lại dọn dẹp nhà cửa.
Chu Sanh Sanh rất lạc quan, tự tìm niềm vui trong nỗi buồn, đem toàn bộ đồ ăn Trịnh Tây Nghị giữ trong tủ lạnh nấu thành món ngon, cùng Romeo ngồi trên sô pha, một người một chó chè chén no say.
Xoa đầu Romeo, cô thực sự vui mừng nói: “Cũng may mày không ngu như Trịnh Tầm, gặp nguy hiểm biết đường trốn đi, chứ không đứng im cho thằng khác đâm như thế”
Romeo nằm im bên cạnh cô, thỉnh thoảng cọ cọ đầu làm nũng.
Vì thế trong đêm khuya vắng lặng, Chu Sanh Sanh cũng không thấy cô đơn.
Tối nào cô cũng nhắn tin cho bác sĩ Lục, hỏi han nói chuyện linh tinh, mỗi khi nhận được tin nhắn trả lời cô đều cảm thấy sục sôi quyết tâm và tràn ngập hy vọng đi về phía trước, không sợ gian khổ khó khăn.
Bác sĩ Lục mới đầu rất tức giận, cả ngày từ sáng đến tối liên tục gọi điện thoại cho cô. Về sau phát hiện cô sẽ không nghe điện thoại thì chuyển sang tấn công bằng tin nhắn.
“Tiết Thanh Thanh, nghe điện thoại của anh.”
“Có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau nói rõ ràng sao?”
“Anh nóng tính, không chờ được em lâu như vậy, em có chuyện gì có thể nói cho anh biết một chút được không?”
“Em mà còn không nghe điện thoại của anh, em trở về đừng tìm anh nữa”
Tin nhắn cuối cùng cô có thể tưởng tượng ra cơn giận của bác sĩ Lục xấu tính đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Chu Sanh Sanh ôm Romeo cười, vừa cười vừa khóc.
“Anh ấy vẫn luôn quan tâm chị, đúng không?”
Chú chó nhỏ của cô làm sao có thể hiểu nổi, nó chỉ có thể giương đôi mắt nhỏ long lanh nhìn cô chăm chú, vẫy vẫy đuôi, chui vào ngực cô cọ cọ làm nũng.
Chu Sanh thấy thế bật cười, gật gật đầu, tự trả lời: “ Đúng là như thế, anh ấy vẫn luôn quan tâm mình.”
Lúc này, cô chắc chắn anh vẫn luôn nhớ đến cô.
Trong vòng mười ngày ngắn ngủi, Chu Sanh Sanh đã thay đổi tổng cộng bảy khuôn mặt, già nua cũng có, thiếu nhi cũng có, chỉ duy nhất không có khuôn mặt nào của thiếu nữ xinh đẹp cả.
Thời gian đúng là một đòn sát thủ.
Càng ngày cô càng nản lòng, nôn nóng khó chịu, thấp thỏm bất an, chờ đợi thời gian càng dài, cô càng cảm thấy ngày sự thật phơi bày với Lục Gia Xuyên càng gần, cô cần phải cẩn thận giải thích cho anh hiểu.
Nếu không, lỡ như bởi vì cô vừa xấu xí, vừa mang căn bệnh biến đổi khuôn mặt đáng sợ như thế này, dọa sợ bác sĩ Lục chạy mất thì làm thế nào?
Đặc biệt trong hai ngày này, Lục Gia Xuyên không hề gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô.
Chu Sanh Sanh đứng ngồi không yên nghĩ, liệu có phải anh ấy tức giận quá đã quyết định bỏ rơi cô rồi?
Ôm suy nghĩ này trong lòng, cô lo lắng mất ăn mất ngủ, cả ngày ôm Romeo nước mắt vòng quanh bất lực.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Chu Sanh Sanh từ thành phố khác lại trở về nhà của Trịnh Tầm trong căn ngõ nhỏ, vẫn là thất bại trở về.
Gương mặt ngày hôm nay của cô tầm 30 tuổi, sắc mặt vàng như nến, khóe mắt đã có nếp nhăn.
Khi cô ngồi đợi ở bến xe buýt, có cô gái tầm hơn hai mươi tuổi vô tình giẫm vào chân cô, thế mà lại xin lỗi gọi cô bác gái.
Chu Sanh Sanh nhìn cô gái trạc tuổi như mình đang xin lỗi, trong lòng vô cùng buồn bã.
Trời đã tối, ánh trăng sáng vằng vặc, cơn gió mùa hè mang theo một chút hơi nóng của ban ngày thổi vào mặt cô.
Chu Sanh Sanh đi vào ngõ nhỏ, nhìn căn hộ của Trịnh Tầm ở phía xa xa, lòng trầm xuống, lầm lũi đi tới. Nhà của Trịnh Tầm cũng giống với những căn hộ quanh đây, đều là nhà thuê giá rẻ, dân cư ở đây cũng rất đông đúc, cô hàng ngày đi đi về về cũng đã sớm quen mặt với hàng xóm xung quanh.
Hơn nữa, hôm nay cô lại đổi một khuôn mặt mới, đôi mắt bị nhiễm trùng sưng đỏ, tầm mắt mơ hồ.
Có muốn nhìn cũng nhìn không rõ.
Cô nhớ lại trước đây bác sĩ Lục từng nói khi mắt bị nhiễm trùng tuyệt đối không được đeo kính áp tròng. Hơn nữa hôm nay cô vội vàng đi về nên cũng không kịp đi mua kính, vì thế cứ kệ như vậy mờ mờ ảo ảo đi về nhà, định chờ cho mắt khỏi dần dần.
Trên tường còn dán quảng cáo trong thành phố.
Xung quanh không khí thoang thoảng mùi khói dầu, không biết nhà ai xào rau, mùi dầu vương vấn mãi không tan.
Cột điện xiêu xiêu vẹo vẹo bên đường, lúc đi qua cô ngừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Sao mày lại đứng đây một mình thế này, không tìm được bạn gái à, cẩu độc thân?”
Từ trước tới giờ, mỗi khi đi qua đây, nhìn cái bóng cô đơn của mình hắt dài trên đường, cây cột điện này đều đứng kia lẻ loi một mình chờ đợi cô. Chiến hữu trong tình yêu cần phải được coi trọng, cô vỗ vỗ cột, nói:”Vất vả cho mày rồi.”
Tiếp theo lại dẫm lên bóng mình, lầm lũi đi tiếp.
Đi một lèo về gần tới nhà, cô phát hiện ở cửa có một bóng người đứng ở đó, không chịu rời đi.
Chu Sanh Sanh nghi ngờ nhìn, nhưng đôi mắt nhiễm trùng sưng tấy, chỉ nhìn thấy thân ảnh mờ mờ.
Bóng dáng cao gầy, thẳng tắp, nghiêm nghị đứng đó.
Người đàn ông đứng đó, thẳng tắp mà yên tĩnh như một thân cây, lẳng lặng không hề cử động.
Nhìn rõ bóng dáng ấy, nhịp tim của cô dường như ngừng lại.
Chu Sanh Sanh dừng bước, ngơ ngẩn nhìn người phía trước, dường như không tin vào mắt mình.
Không thể nào, không thể nào…
Sao có thể là anh ấy?
Cùng lúc đó, người thanh niên mặc âu phục áo sơ mi cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Chu Sanh Sanh giật mình, đột nhiên hiểu ra mình bây giờ phải làm gì.
Tiếp tục đi tới.
Sắc mặt như thường, giả vờ như chẳng liên quan gì đến mình.
Lúc đi qua cô liếc mắt nhìn anh, rồi giả vờ đi vòng qua căn nhà, giống như đấy không phải là nơi cô muốn tới.
Gương mặt này không phải của Tiết Thanh Thanh, cô không thể để lộ ra sơ hở.
Chu Sanh Sanh nắm chặt tay, cố gắng duy trì bình tĩnh, giả vờ như là một người qua đường đi đến gần anh, đến gần anh, rồi đi qua anh.
Cô biết rằng gương mặt này anh không thể nhận ra.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cố gắng đi từng bước bình thản.
Từ khi đi đến trước mặt anh rồi vượt qua anh, cô dường như đang dẫm lên bóng anh trải dài trên mặt đất.
Bước qua một bước.
Cô không còn nhìn thấy bóng anh nữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thế nhưng dường như mới thở ra một nửa, giây tiếp theo, tay của cô bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Cô bị bàn tay to ấm áp nắm chặt, dường như không có cách nào vùng vẫy thoát được.
Trái tim Chu Sanh Sanh trong nháy mắt như bị người khác nắm chặt lấy.
Cô quên cả quay đầu lại.
Quên cả hít thở.
Thậm chí quên cả tự hỏi xem ai giữ mình lại.
Cô chỉ là đứng im ở đó, giữ nguyên tư thế, giống như là người nhìn thấy nữ thần rắn Medusa mà biến thành tượng đá vậy.
Những căn nhà tồi tàn xung quanh con hẻm này tràn đầy âm thanh của nồi niêu, tiếng xào nấu, tiếng bát đũa va chạm nhau, mùi dầu mỡ bay đầy trong không khí. Không biết nhà ai phát ra tiếng cãi nhau của đôi nam nữ, âm thanh gào thét mắng nhiếc chát chúa, tiếng trẻ con khóc oa oa. Ở một căn nhà khác thì truyền đến tiếng người chơi mạt chược, sột sột soạt soạt vô cùng náo nhiệt.
Giữa những âm thanh ồn ào hỗn độn đó, người đàn ông nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi nói từng chữ: “Chu Sanh Sanh.”
Thanh âm trầm thấp quen thuộc phảng phất bên tai.
Ba chữ, chỉ ba chữ này thôi đã chạm đến chỗ sâu nhất trong trái tim của cô.
Cô không nhịn được mà run rẩy.
Dường như ánh trăng bị mây che khuất, toàn bộ âm thanh trong không khí cũng đều biến mất, cả thế giới vào giờ phút này dường như ngừng lại.
Chỉ có âm thanh của anh, tiếng gọi của anh, vang vọng mãi bên tai cô.