MẶT TÔI LUÔN THAY ĐỔI

Editor: Nghiên

Beta: Qiongne

Là một người mẹ sáng suốt, Tôn Diệu Gia luôn tôn trọng sự lựa chọn của con trai, nhưng có 3 chuyện khiến bà không thể nào hiểu được.

Chuyện thứ nhất, vì sao con trai trước và sau lại mang về hai cô gái khác nhau, Chu An An và  Chu Sanh Sanh có quan hệ gì.

Chuyện thứ hai, trước khi Lục Gia Xuyên cầu hôn, người mẹ này lại nhận được thông báo từ con trai sớm hơn cả con dâu tương lai.

Thông báo của con trai rất ngắn gọn, chỉ nhấn mạnh một câu: “Trong tương lai nếu con và cô ấy sống cùng nhau có xảy ra chuyện gì đó mà mẹ không thể giải thích được, hy vọng mẹ có thể thông cảm cho cô ấy. Nếu cô ấy không muốn nói, mong mẹ đừng hỏi nhiều, cũng không nên truy hỏi đến tận cùng”.

Bà không hiểu lời này của con trai có ý gì.

Chuyện thứ ba, vì sao mặt của con dâu tương lai lại thay đổi.

Khi Tôn Diệu Gia nhận được điện thoại của con trai, nghe nói đứa cháu duy nhất đến tuổi lập gia đình của nhà họ Lục đã cầu hôn thành công, sắp tạm biệt cuộc sống độc thân tẻ nhạt, bà vui vẻ đến nói năng lộn xộn, hốc mắt ướt át.

Cuối cùng chỉ nói một câu: “Được, rất tốt rất tốt. Sau này hai đứa sống chung với nhau, phải sống cho thật tốt.”

Có trời mới biết vì đứa con trai tính tình cứng rắn khó chiều này bà đã đau lòng bao nhiêu.

Hiện giờ cuối cùng cũng có chỗ để gửi gắm hy vọng.

Thế nhưng khi cô chuẩn bị một bàn đồ ăn thật ngon cho con trai và bà, muốn mời bà đến để ăn một bữa cơm đoàn viên, bà lại ngây ngẩn cả người.

Con trai đã cầu hôn thành công, đối tượng… Sao lại thay đổi đối tượng?

Người năm trước trở về nhà cũ, không lâu trước kia còn nói chuyện phiếm, uống trà chiều với bà căn bản không phải là cô gái này!

Lục Gia Xuyên vỗ vỗ vai bà, ngẩng đầu vẫn gọi cô với cái tên cũ: “Chu Sanh Sanh, mẹ tới rồi.”

Chu Sanh Sanh đỏ mặt: “Nói bậy, bát tự còn chưa xem, đừng nói lung tung.”

“Sớm hay muộn gì cũng phải đổi cách xưng hô, không bằng đổi sớm một chút” Anh vẫn đứng đó, thong thả ung dung.

Người còn ở trạng thái mơ hồ, dường như chỉ có một mình Tôn Diệu Gia.

Bà khó hiểu nhìn cô gái có gương mặt xa lạ trước mắt, gương mặt này đẹp như minh tinh trên TV, nhưng khi chào đón bà thì vẫn là cách nói chuyện và giọng điệu trước đây của Chu Sanh Sanh.

“Lần trước dì nói thích uống trà phổ nhị, vừa lúc con có một người bạn đi đến Vân Nam, nên đã nhờ cậu ấy mua một hộp về.” Chu Sanh Sanh vội vàng mang đồ mà Trịnh Tầm đưa tới làm lễ vật tặng mẹ chồng tương lai.

Khi ăn cơm, cô đều chọn những món mà bà thích để vào trong chén cho bà: “Nếm thử cái này, lần trước dì nói không thích ăn cá cay, thích vị đường dấm hơn. Hôm nay con đặc biệt xem theo hướng dẫn rồi làm, dì thử xem thế nào?”

Cô làm những việc mà Chu Sanh Sanh trước đây thường làm với bà, thái độ và âm thanh không hề thay đổi.

Tôn Diệu Gia khó hiểu nhìn cô, chậm rãi có một suy đoán lớn mật.

Hay là con dâu tương lai đi phẫu thuật thẩm mỹ?

Biểu tình của bà vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Lục Gia Xuyên, trao đổi ánh mắt.

Lục Gia Xuyên nghiêm túc gật đầu với bà, khẳng định ý nghĩ của bà là đúng.

Tôn Diệu Gia nhớ đến năm ngoái khi về nhà cũ, lão gia tử đã nói những lời tổn thương người khác. Có lẽ con dâu tương lai vẫn luôn nhớ đến câu nói hai người không xứng đôi, cho nên trước khi gả vào nhà học Lục, lựa chọn phẫu thuật thẩm mỹ sao?

Nhìn cô gái nhỏ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lòng bà đau như cắt, thân thể da tóc đều là của mình, động dao động kéo trên mặt sẽ rất đau đớn! Hơn nữa đứa nhỏ này còn không có cha mẹ, căn bản sẽ không ai đau lòng cho nó, nghĩ đến đây, ánh mắt bà lập tức tràn đầy thương tiếc.

“Sanh Sanh.” Bà trịnh trọng gọi tên con dâu tương lai, “Con và Gia Xuyên ở bên nhau, điều quan trọng nhất là tình cảm. Hai người yêu thương nhau là quan trọng nhất, không cần quá để ý đến những thứ vụn vặt bên ngoài.”

Chu Sanh Sanh không hiểu lời dạy này là có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay sau đó, bàn tay người phụ nữ vô cùng ôn nhu chạm vào má cô, thật nhẹ thật nhẹ, dường như vô cùng yêu thương cô, lại như đang vuốt ve những vết thương ẩn dưới gương mặt kia.

Cô hơi dừng lại, hô hấp chậm một nhịp.

Tôn Diệu Gia nói: “Nếu hai con đã suy xét rõ ràng, muốn ở bên cạnh đối phương cả đời, mẹ rất vui vẻ vì quyết định này của hai đứa. Mẹ đã lớn tuổi, tương lai cũng không muốn mang lại rắc rối cho hai đứa, chỉ hy vọng những lúc hai đứa rảnh rỗi, nhớ về nhà ngồi một chút, trước đó nhớ báo trước cho mẹ một tiếng, mẹ sẽ nấu một bữa cơm thật ngon…”

Dừng một chút, bà cười dịu dàng, nếp nhăn ở khóe mắt cũng tràn đầy ý cười.

“Để mẹ làm một bữa cơm thật ngon, đón hai đứa con trở về.”

Một người phụ nữ bình dị, những lời nói bình dị, đây là những lời nói mà cha mẹ chồng hoặc cha mẹ vợ sẽ nói với một đôi tình nhân sắp bước vào cuộc sống hôn nhân.

Nhưng với Chu Sanh Sanh mà nói, đây là lễ vật tốt nhất từ trưởng bối mà cô nhận được.

Cả đời của cô quá ít, khát vọng lại rất nhiều.

Yêu, là khát vọng quý giá khó có được nhất.

Hai đứa con, những chữ này đã làm hốc mắt cô đỏ lên, cô nhìn Tôn Diệu Gia, lại nhìn Lục Gia Xuyên, cúi đầu chậm rãi kêu một tiếng: “Mẹ.”

Xưng hô như thế, cô đã muốn gọi từ lâu.

*-*

Việc như hôn lễ, không phải nói muốn cử hành là có thể cử hành, trước đó Lục Gia Xuyên đã mất mười tháng để chuẩn bị.

Trong quá trình này hai người xảy ra vô số tranh chấp, rốt cuộc từ khi bọn họ quen nhau đã có vô số lần xung đột lớn nhỏ khác nhau, hai kẻ dở hơi ở bên nhau, cuộc sống hàng ngày chính là không ngừng giận dỗi rồi lại dỗ dành nhau.

Ví dụ như việc chụp ảnh cưới.

Chủ nghĩa đại nam tử của Lục Gia Xuyên phát tác, chết sống không cho chuyên viên trang điểm đụng vào mặt anh.

“Đàn ông trang điểm, còn ra thể thống gì?”

Chu Sanh Sanh: “Cô ấy chỉ sửa mắt mũi cho anh một chút! Che quầng thâm mắt mà thôi! Sẽ không tô son vẽ mày, lại thêm phấn nền cho anh đâu!”

“Vậy cũng không được.”

“Anh phối hợp một chút có được không? Không thấy em phải ngồi trang điểm hơn một tiếng sao? Anh cứ ngồi xuống mười phút thôi, sẽ chết sao?”

“Chết.”

“Vì sao chỉ trang điểm một chút thì lại muốn mạng anh?”

“Đàn ông trang điểm, còn ra thể thống gì?”

“…” Cô hoàn toàn không còn lời gì để nói.

Ví dụ như chọn lựa váy cưới.

Chu Sanh Sanh thử từng cái từng từng cái váy cưới, cô cảm thấy đẹp, Lục Gia Xuyên vẫn luôn lắc đầu.

“Cái này đẹp không?”

“Xấu.”

“Cái kia thì sao?”

“Xấu.”

“Cái này được đúng không?”

“Xấu.”

Chu Sanh Sanh thử đến nổi mồ hôi đầy đầu, người người ông kia vẫn ung dung ngồi ở sô pha đại sảnh, mặt không biểu cảm luôn đánh giá cô xấu. Cô giận sôi máu, ném váy cưới vào trên người anh: “Xấu xấu xấu, anh dứt khoát nói anh sắp cưới người phụ nữ xấu muốn chết thì hơn, ngại đông ngại tây, anh đi tìm một người phụ nữ mặc cái gì cũng đẹp mà cưới đi.”

Cô quay đầu đi đến phòng thay quần áo đổi quần áo của mình, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, vén một góc rèm lên xem.

Chỉ thấy Lục Gia Xuyên cúi đầu nhặt cái váy cưới kia lên, híp mắt sờ phần lụa trắng chạm rỗng sau lưng, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi nhân viên cửa hàng: “Các người chỉ bán mấy loại váy này thôi sao? Có thể tìm một loại váy không lộ da thịt không?”

Nhân viên cửa hàng vẻ mặt mê mang: “Hả?”

“Một cái phía trên, lưng của cô ấy đều lộ hết ra ngoài. Cái tiếp theo, trước ngực lộ ra một mảnh! Những cái trước còn đáng sợ hơn, không lộ chỗ này cũng lộ chỗ kia.” Lục Gia Xuyên nhíu mày, giọng điệu không tốt, “Còn muốn để người khác kết hôn hay không? Có thể tìm một cái áo cao cổ và quần để làm váy cưới cho cô ấy không?”

Nhân viên cửa hàng: “… Hả???”

Chu Sanh Sanh cố gắng tưởng tượng hình ảnh kia, cô mặc áo cao cổ và quần tây, khoác tay Lục Gia Xuyên đi vào hôn lễ, đây thật sự không phải là hai người đàn ông đi nhầm phim trường hay sao…

Đương nhiên, rất nhiều việc hai người đều cãi nhau, bao gồm cả việc tương lai sinh con trai hay con gái.

Thái độ của Lục Gia Xuyên rất kiên quyết: “Phải sinh con gái.”

Chu Sanh Sanh không phục: “Em thích con trai.”

“Con gái là tri kỷ của ba.”

“Con trai là tiểu kim cương vô địch của mẹ.”

“Sinh con trai!”

“Sinh con gái!”

Cuối cùng Lục Gia Xuyên buông lời hung ác: “Nếu em sinh con trai, anh sẽ đánh chết nó. Sinh con gái anh sẽ xem nó như bảo bối, làm một người ba hiền từ.”

Chu Sanh Sanh tức giận muốn chết.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai người giải hòa, cô nằm trong ngực anh, nhỏ giọng hỏi một lần: “Vì sao nhất định phải sinh con gái?”

Lục Gia Xuyên dừng một chút, cúi đầu nhìn bóng người nho nhỏ trong lòng, sau một lúc lâu mới nói: “Anh không muốn con trai giống như anh, cố chấp lại quái gở, không tốt chút nào.”

“Vậy con gái thì sao?”

“Cô gái rất tốt. Sinh ra một cô gái nhỏ, đáng yêu giống Chu Sanh Sanh, mỗi ngày đều vô tâm không phổi, ngây ngô cười, ngày nào đó khi trưởng thành, đã biết đau lòng khổ sở, còn có anh làm ô dù cho nó.”

Cô thấp giọng cười rộ lên: “Nhìn không ra nha, anh lại muốn làm một người ba chuyên bảo vệ con gái?”

Anh không nói lời nào, trong lòng lại suy nghĩ, nếu những năm đó anh ở bên cạnh cô, có thể khiến tuổi trẻ của cô ít đi một chút gian nan không?

Anh đã bỏ lỡ thời thiếu nữ của Chu Sanh Sanh, anh nguyện ý bù đắp tất cả trên người một đứa nhỏ giống cô. Anh nhất định sẽ là một người ba thật tốt, dùng bờ vai này chống đỡ cả bầu trời cho con gái.

*-*

Trước khi kết hôn, Lục Gia Xuyên và Chu Sanh Sanh cùng nhau trở về thị trấn nhỏ, nơi cô đã sống mười bảy năm.

Trên trấn đã không có ai nhận ra Chu Sanh Sanh, rất nhiều nơi đều đã thay đổi, Chu Sanh Sanh cũng không hề quen thuộc trấn nhỏ này nữa.

Cô mang Lục Gia Xuyên trở về nhà, khắp nơi trong nhà đều dơ bẩn.

Cô sờ sờ bên này, lau lau bên kia, cuối cùng tìm được một khung ảnh đã sinh mốc trên cái tủ đầu giường. Trong nhà quá ẩm ướt, mấy năm nay khắp nơi đã mọc nấm mốc, trong phòng thối hoắc, âm u lại dơ bẩn.

Chu Sanh Sanh dùng tay xoa xoa khung ảnh kia, đưa cho Lục Gia Xuyên.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận ra cô.

Cô đắc ý nói: “Đây là mẹ của em khi còn trẻ, đẹp không?”

Anh muốn cười, lại nhịn xuống, phối hợp với cô: “Ừ, đẹp.”

Sau đó cô cười ha ha, vui vẻ đắc ý nói: “Cảm ơn đã khen ngợi, đây không phải  mẹ em, là em.”

Anh liếc nhìn cô một cái, chậm rãi cười, cũng không nói lời nào.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rất sáng lạn, Chu Sanh Sanh ở trong nhà nhìn quanh một vòng, lại mang Lục Gia Xuyên đi qua rừng cây nhỏ đi gặp ba mẹ.

Rừng cây nhỏ ở phía sau nhà, đất mềm xốp, lá rụng đầy đất.

Cô đi qua một khối đá ngăm đen, ngồi xổm xuống phủi lá rụng, chăm chú nhìn.

“Sao vậy?” Lục Gia Xuyên dừng bước.

“Lúc trước em ngã vỡ đầu ở chỗ này, sinh bệnh, ngày hôm sau khuôn mặt vẫn luôn thay đổi.”

Lướt qua tảng đá kia, tầm mắt Lục Gia Xuyên dừng lại trên hai nấm mộ trên cao.

Chu Sanh Sanh nói: “Cục đá này có vấn đề gì không nhỉ? Giống như bị nguyền rủa, lúc trước em đập vỡ đầu, cục đá nhuộm đầy máu, nguyền rủa cũng chạy đến người em rồi…”

Cô suy đoán lung tung, lại thấy Lục Gia Xuyên cúi đầu, nhìn chăm chú vào anh.

Ánh mặt trời ấm áp, lẳng lặng nở rộ phía sau anh, bóng cây đong đưa, ánh nắng lay động, cả người anh được nhuộm trong ánh nắng màu vàng.

Anh yên lặng nhìn cô, dịu dàng vươn tay về phía cô.

Khi kéo cô vào lòng, anh nói: “Không phải nguyền rủa.”

“A?” Cô ngơ ngác.

Lục Gia Xuyên đỡ cô, cùng cô dẫm lên lá rụng đi đến hai nấm mộ phía trước, thanh âm nhẹ mà hữu lực: “Chu Sanh Sanh, em có nghĩ tới hay không, có lẽ việc mặt em luôn thay đổi cũng không phải một lời nguyền rủa, cũng không mang đến một căn bệnh lạ cho em, mà là một lời chúc phúc?”

Chu Sanh Sanh không hiểu nhìn anh.

Anh lại chỉ vào hai nấm mộ an tĩnh phía xa.

… Bởi vì thế giới này ồn ào và nóng nảy, người tới người lui muôn hình muôn vẻ, thị phi sôi nổi ồn ào. Quá nhiều đều bắt đầu từ một túi da xinh đẹp, cũng có quá nhiều việc xấu xa hư hỏng bắt nguồn từ đó, quá nhiều người chỉ để ý đến vẻ bề ngoài mà quên mất hai trái tim có phù hợp với nhau hay không.

… Nhưng chúng ta không phải như vậy.

… Có lẽ ba mẹ đã rời khỏi con gái đang ở phía xa chăm chú an tĩnh nhìn về phía đứa con cô đơn của mình, cho nên mới tặng cho em một lời chúc phúc đặc thù. Giống như hoàng tử hôn lọ lem, giống như công chúa cứu được hoàng tử ếch xanh, bọn họ mang đến cho em một linh hồn mỹ lệ dưới lớp da không ngừng biến đổi, rồi lại mang em đến bên anh.

Cảm ơn mấy năm chưa từng dừng lại trong cuộc sống của em, bận rộn vòng đi vòng lại rồi bước vào cuộc sống của anh.

Cảm ơn sự xinh đẹp mỹ lệ, đột phá thể xác bình dị của em, lướt qua những điều luôn biến đổi, đến bên anh, trầm mê cùng anh.

Bởi vì gương mặt luôn thay đổi, anh mới có thể bỏ qua những gương mặt bất đồng, yêu một linh hồn xinh đẹp?

Có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm mới có thể nhận ra người mình yêu dưới những gương mặt hoàn toàn xa lạ?

Nhưng anh làm được.

Bởi vì em, bởi vì em là Chu Sanh Sanh.

Bình luận

Truyện đang đọc