Editor: Quả táo nhỏ
Beta: Qiongne
Mở cửa như thế nào, bước qua rào cản ra sao, bỏ qua phòng bị thẳng thắn thành khẩn nói với nhau, dựa vào xúc động nguyên thuỷ bước vào phòng như thế nào, bọn họ hết thảy đều không biết.
Mặt biển vĩnh hằng kia, Lục Gia Xuyên rốt cuộc có chìm xuống hay không, chính anh cũng không rõ ràng.
Nhưng anh cảm giác được chính mình như đang đắm mình trong biển lớn, bị sóng biển bao phủ che lấp trời đất.
Chu Sanh Sanh giống như cá chết, run rẩy thở dốc.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh phảng phất ở bên tai, lẩm bẩm nói.
Anh nói: “Đừng rời bỏ anh.”
Tiếng nói nhẹ nhàng trầm thấp, rõ ràng là lời âu yếm cùng với sủng nịnh đối với người yêu, giây phút này lại mang theo ôn nhu đau đớn như vậy.
Anh nói ra điều này, bởi vì Tiết Thanh Thanh sẽ không hiểu rõ.
Tiết Thanh Thanh có lẽ không rõ, nhưng Chu Sanh Sanh hiểu được. Một khắc này, cô từ cực hạn vui sướng tỉnh táo lại, qua ánh sáng tối tăm của màn đêm mà nhìn về phía anh. Anh nhắm hai mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt ủ rũ cùng ôn nhu cứ thế hiện lên.
Cánh tay của anh đặt trên eo cô không nhẹ không nặng nhưng mang đầy dục vọng chiếm hữu.
Chu Sanh Sanh cũng nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh ngọt ngào, một mảnh lại chua xót.
*-*
Sáng sớm hôm sau, nắng gắt như đổ lửa.
Mùa hè rốt cuộc tới.
Chu Sanh Sanh tỉnh dậy trước Lục Gia Xuyên, phát ngốc nhìn mặt nghiêng ngủ say của anh một lát, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nỉ non của anh nói câu nói kia.
Không nhịn được, môi để sát vào một chút, ở mí mắt của anh nhẹ nhàng chạm vào.
Chào buổi sáng, bác sĩ Lục.
Cô nói ở trong lòng.
Bức màn trong phòng ngủ hai tầng dày dặn che mất ánh mặt trời, trong phòng vẫn đen nhánh, thích hợp để ngủ nướng. Cô trộm bò dâỵ, thật cẩn thận kéo cánh tay đang đặt trên eo mình của anh ra, bước xuống giường. Vừa mới đặt chân xuống đất, hai chân đã lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã chổng vó.
Cô cô cô, thiếu chút nữa quên tối qua anh có bao nhiêu cầm thú.
Chu Sanh Sanh khẽ cắn môi, xoa xoa đùi, nhẹ nhàng mở cửa, lại thuận tay khép lại cửa phòng ngủ.
Vì thế khi Lục Gia Xuyên tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã rỗng tuếch. Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại trầm mặt xuống. Cô đi rồi? Không từ mà biệt?
Vui thích một lúc, cô lại lén lút chạy?
Xốc chăn mỏng lên, anh ngồi dậy, xuống giường, xỏ đôi dép lê, hùng hổ kéo cửa phòng ngủ, tính toán đi tìm cô gái ở cách vách kia tính sổ.
Làm gì! Kéo quần xong liền chạy?
Xem anh là người nào?!
Ở khoảnh khắc anh đầy lửa giận kéo cánh cửa phòng, không gian tối tăm hoàn toàn biến mất. Bởi vì bức màn ở phòng khác bị người kéo ra, ánh mặt trời chiếu sáng khắp căn phòng, trong không khí còn có mùi đồ ăn thoang thoảng.
Lục Gia Xuyên ngẩn ra, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, đi đến vài bước, dừng lại ở bên bàn ăn, yên lặng nhìn về bóng dáng kia.
Người phụ nữ nào đó thập phần tự giác, quần áo tối qua ném đầy trên mặt đất đã quá bẩn, cô liền lấy áo sơ mi trắng trong tủ quần áo của anh mặc vào.
Áo sơ mi của anh đối với cô không phải là quá dài, không tới chiều dài của váy. Vạt áo chỉ đến đùi của cô, nhìn từ trên xuống dưới, vô cùng quyến rũ.
Tóc chỉ túm gọn lại thành một búi tóc, ống tay áo tuỳ ý xắn lên, cô đưa lưng về phía anh, trên môi đang ngâm nga một khúc hát nào đó, tay lại đảo đảo cái chảo.
Lục Gia Xuyên đoán được, đó là mùi trứng gà
Đôi môi vừa mím chặt kia lại không tự chủ được mà tự giác cong lên, anh hạ tầm mắt xuống, nhanh chóng chú ý đến đôi chân trần của cô, ý cười hơi hơi dừng lại.
Vì thế, Chu Sanh Sanh bị tiếng lạch cạch làm giật mình.
Âm thanh kia từ đằng sau truyền tới, cô cả kinh, động tác dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Lục Gia Xuyên không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám, đang xách đôi dép lê màu hồng, đưa đến bên chân cô, mày kiếm gắt gao nhíu lại:“Sao không mang dép?”
“Quên mất.” Cô cười hì hì, đưa cái chảo đến trước mặt anh, “ Ngửi xem.”
“Mang dép vào.” Anh kiên trì nói.
Chu Sanh Sanh một bên không để ý mang dép, một bên tiếp tục đem chảo tới trước mặt anh nói:“Ngửi một chút, em rất nghiêm túc chiên trứng đấy.”
Anh giả bộ ngửi một cái, bất động thanh sắc nói: “Cũng được.”
Chu Sanh Sanh bĩu môi: “Đánh giá kiểu gì đấy, một chút không để bụng.”
Trứng chiên vàng óng, ngoài giòn trong nộn, lửa vừa phải, đây là cấp bậc đầu bếp lớn có được không! Cô đem trứng chiên bày ra đĩa, mang ra phía bàn ăn.
Lục Gia Xuyên chú ý đến tự thế đi của cô không đúng, hỏi:“Chân làm sao vậy?”
“Anh còn hỏi?” Chu Sanh Sanh cười như không cười quay đầu lại nhìn anh. “Không phải là chuyện tốt ngày hôm qua của anh sao?.”
Anh liền hiểu rõ, coi như không có việc gì.
“Ngày hôm qua anh làm chuyện gì tốt?” Anh rõ ràng là làm em.
“Dù sao em cũng không bao giờ muốn phối hợp với anh làm cái loại chuyện yêu cầu động tác cao như vậy nữa.”
“À, cho nên là do tối qua anh biểu hiện không tốt, nhanh như vậy em đã nghĩ đến lần tiếp theo.” Lục Gia Xuyên kéo ghế dựa ngồi xuống, thong dong cầm lấy nĩa ăn trứng chiên.
“…” Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm anh, “Anh thì vui rồi, thần thanh khí sảng, còn em eo đau chân đau, còn phải dậy sớm làm cơm sáng! Còn lần sau, lần sau cái quỷ ấy”
Người đàn ông cười như không cười nhìn chằm chằm cô:“Anh còn tưởng không có cày hỏng ruộng, chỉ có mệt chết trâu.”
“…” Đã không có cách nào tiến hành nói chuyện bình thường giữa người với người nữa rồi.
Bác sĩ còn tính thức thời, tuy rằng vừa ăn bữa sáng vừa cùng cô đấu khẩu, nhưng ăn xong sau vẫn chủ động đi phòng bếp rửa chén.
Thời điểm anh rửa chén, Chu Sanh Sanh nhàn rỗi không có việc gì làm, liền ngồi ở trên ghế sô pha, câu được câu không mà nói chuyện với anh. Tiện tay thu dọn ly nước, tạp chí trên bàn chỉnh tề.
Chờ cô vừa ngẩng đầu lên, đã phát hiện Lục Gia Xuyên đứng ở một bên trong phòng khác, không chớp mắt mà nhìn cô.
Cô đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng khách, ánh sáng tươi đẹp màu vàng chiếu vào, mơ mơ hồ hồ, ôn nhu không thể diễn tả.
Anh đứng trong chính căn phòng của mình, lần đầu tiên phát hiện căn phòng to như vậy, phòng ở trống không, bởi vì cô xuất hiện mà trở nên ấm ấp kiên định. Vì thế, nhìn như yên tĩnh nhưng lại không hề yên tĩnh, trống trải không hề trống trải, chỉ còn lại một mảnh vui sướng bình yên.
Anh vụng miệng, có thể đấu võ mồm, lại không hiểu nói lời âu ấm như thế nào.
Cho nên anh trầm mặc một lát, cách nửa cái phòng khách, nói khẽ với cô:“Tiết Thanh Thanh.”
Cô ngừng tay động tác, hơi hơi nghiêng đầu: “Vâng?”
“Anh…” bởi vì khẩn trương, anh đem tầm mắt dời đi một chút, không nhìn thẳng cô, ngược lại nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, “Anh hôm nay rất rảnh.”
“?”
Lục Gia Xuyên càng nắm chặt tay, đôi bàn tay giấy ở sau lưng, lòng bàn tay đã chảy mồ hôi ướt đẫm.
“Ý anh là, anh hôm nay không có việc gì làm cả.”
Chu Sanh Sanh nhìn anh, từ biểu tình khẩn trương cùng lỗ tai dần dần đổ lên của anh liền hiểu rõ, đây là muốn ở cùng cô?
Vì thế cô nâng mi: “Em cũng không có việc gì làm.”
Đây là lời nói dối. Tiệm trà sữa cần cô đến làm việc. Nhưng cô nguyện ý vì anh xin nghỉ một buổi.
Nghe lời nói này, trong lòng Lục Gia Xuyên thật cao hứng, lại một lần cùng cô đối diện, mím môi, rụt rè mà nói: “Đều là người rảnh rỗi, vậy chúng ta cùng nhau làm đi.”
“Làm gì?”
“Không biết.” Anh đến gần cô, thu dọn mấy quyển tạp chí vẫn còn trên bàn trà, cũng không ngẩng đầu lên, giả bộ vô tình nói,“ Con gái các em không phải đều thích đi dạo phố, ăn cơm, xem phim chiếu rạp gì đó hay sao?”
“……”
Thật lâu không nghe được cô trả lời, anh có chút chần chờ, ngẩng đầu nhìn cô.
Chỉ liếc mắt một cái, anh liền phát hiện ý đồ của chính mình đã bị cô nhìn thấu.
Bởi vì Chu Sanh Sanh mặt đầy tươi cười nhìn anh, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười vui vẻ, mắt sáng lấp lánh, giống như một con vật nhỏ ngây thơ vô tội
Cô kéo dài âm thanh: “Là vậy sao…”
“…” Anh rời mắt, hơi hối hận đã đề nghị cái này.
Ngay sau đó lại nghe thấy, giọng nói nhẹ nhàng của vô vang lên: “Em không có ý kiến!”
Lục Gia Xuyên nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng ngực của anh đập dồn dập.
*-*
Chuyện hẹn hò này, từ trước đến nay đều là nói thì dễ, làm thì khó.
Nam nữ hẹn hò, có thể làm cái gì?
Đi rạp chiếu phim, ăn cơm, đi dạo phố. Trừ bỏ những cái này, còn có việc gì khác? Hai người chưa từng yêu đương bao giờ, đi hẹn hò cũng phá lệ gian nan.
Chu Sanh Sanh chọn phim điện ảnh, Lục Gia Xuyên chọn nhà ăn.
Bởi vì mặt mũi mỏng, không ai thừa nhận đây là hẹn hò, rốt cuộc bọn họ là hai người rảnh rỗi, nên mới cùng đi với nhau.
Chu Sanh Sanh:“Em không thích xem phim kinh dị, anh lại không thích hợp xem phim hoạt hình, cho nên chúng ta xem phim này đi”
Lục Gia Xuyên nhìn chằm chằm poster phim tình yêu trên màn hình di động, yên lặng một chút.
Cô vội vàng giải thích: ”Nói là phim tình yêu, nhưng thật ra hài kịch là chính, em bởi vậy mới chọn phim này.”
Lục Gia Xuyên: “À.” Bộ dáng cũng không quá tin tưởng.
Lục Gia Xuyên cũng nhanh chóng tìm được nhà hàng tốt, đưa điện thoại cho cô xem:“Anh ngoài đi làm ra vẫn là đi làm, tiền lương đều không có chỗ tiêu, cho nên chọn một nhà hàng sang trọng một chút.”
Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm nhà hàng anh chọn: “499 một người, ừm, Nhà hàng tình nhân ngọt ngào?”
Lục Gia Xuyên: “Tên gì không quan trọng, nghe nói đầu bếp tay nghề rất tốt.”
“Anh từng ăn ở đây rồi sao, bác sĩ Lục?”
“… Không có.”
“À.” Nháy mắt liền hiểu.
Chu Sanh Sanh về nhà mình thay quần áo, trang điểm mất hai mươi phút
Sau khi xong thì nhắn tin cho Lục Gia Xuyên: Bác sĩ Lục, em xong rồi.
Một lát sau, có người gõ cửa.
Cô sửa làn váy, tô thêm một lớp son môi, nhìn chính mình trong gương một lần vữa. Kỳ thật vẫn là cảnh đẹp ý vui, chỉ là gương mặt này xác thật tư chất không tốt, này đã là cực hạn.
Chu Sanh Sanh chạy đến cửa, vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy.
Một lát sau, yên lặng như gà.
Ngoài cửa lớn, bác sĩ Lục của cô, mặc một bộ đồ, khụ, giống như đang đi họp đội đồng nhân dân – tây trang màu đen, một mặt không tự nhiên kéo cà vạt, một mặt lại giả vờ trấn định nhìn cô.
“…”
“…”
Chu Sanh Sanh: “Bác sĩ Lục, anh đang chuẩn bị cùng em tham gia tang lễ sao?”
Biểu tình Lục Gia Xuyên cứng lại: “Anh đang thể hiện sự tôn trọng đối với em. Dù sao cũng là những người rảnh rỗi, cùng nhau đi ra cửa. Anh đẹp trai một chút, cũng tăng mặt mũi cho em”.
“Anh không nóng sao?” Chu Sanh Sanh tức giận đem anh đẩy vào nhà, “Đổi một bộ đồ khác đi, mặc tuỳ ý được rồi.”
Ai đi hẹn hò lại mặc tây trang?
Đi hỏa táng thì có?!
Năm phút sau, Lục Gia Xuyên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đơn giản, một lần nữa bước ra.
Chu Sanh Sanh hì hì cười đánh giá anh: “Bộ này khá hơn nhiều. Nhưng sao anh không mặc áo thun với cùng với quần thoải mái hơn? Ra ngoài chơi mặc tuỳ ý một chút cũng được mà, giống như em đây.”
Cô mặc một cái áo ngắn tay kẻ sọc xanh trắng kết hợp với váy liền, dưới chân đi đôi giày màu trắng, muốn ăn gian chiều cao, kéo gần khoảng cách chênh lệch với anh.
Lục Gia Xuyên: “Ồ, lần sau sẽ mặc đồ giống em, mặc váy ra ngoài.”
“…”
Cô đi phía trước, anh đi phía sau, trước sau bước vào thang máy
Lục Gia Xuyên nhìn chằm chằm vào váy của cô một lát hỏi: “Tiết Thanh Tanh, em có lạnh không?”
“Trời nóng như vậy, sao mà lạnh được?”
“Quá ngắn.” Anh lời ít mà ý nhiều, thật không thích chiếc váy này, “Lần sau mặc váy dài hơn một chút.”
Chu Sanh Sanh: “Chân em đẹp như vậy, tốt khoe xấu che, dĩ nhiên phải khoe ra rồi.”
Nói xong, duỗi duỗi chân, khoe một chút.
Cô là người lùn 1 mét sáu, điểm lóa mắt nhất chính là đôi chân dài này.
Lục Gia Xuyên mặc kệ cô, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay, ném nhẹ lên mặt cô:“Tốt khoe xấu che? Vậy che mặt luôn đi.”
“…”
Chu Sanh Sanh kéo khăn tay xuống, tức giận nói: “Hôm nay em cũng khá xinh đẹp mà”
Lục Gia Xuyên nhìn cô, cúi người để sát vào một chút, dọa cô phát sốc.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay ở trên đôi mắt cô chạm chạm vài cái.
Chu Sanh Sanh nhảy lên một cái, vẻ mặt cảnh giác: “Anh làm gì?”
“Không làm thế sao mà moi được ghèn mắt của em. Đã tràn đầy ảnh hưởng đến thị lực rồi.”
“……”
Đây thật sự là một BẮT ĐẦU TỐT.
Viết hoa bắt đầu tốt
Chu Sanh Sanh nổi giận đùng đùng bước ra thang máy, đều nói đàn ông là động vật thị giác, xem đi, bây giờ đã bắt đầu ngại cô xấu xí.
Nhưng mà mới đi không được hai bước, nam nhân chân dài, dễ như trở bàn tay đuổi theo được cô.
Cô nhéo khăn tay của anh, anh liền duỗi tay kéo đầu kia của khăn tay. Cô không buông, anh cũng không bỏ.
“Đây là để em lau ghèn, anh còn lấy lại làm gì?” Chu Sanh Sanh bất mãn.
“Không lấy lại, cho em.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ, “Chỉ là có ý lại có cảm tình, ra cửa không mang theo ở trên người, sẽ không được tự nhiên.”
“Vậy rốt cuộc là cho em không, hay anh cầm lại đi?”
“Cứ như vậy đi.” Lục Gia Xuyên mắt nhìn thẳng đi phía trước, “Như vậy là được.”
Như vậy là được?
Như thế nào?
Chu Sanh Sanh đi theo anh nửa bước về sau, trong tay anh cầm một đầu khăn tay, mà tay cô cũng nắm chặt một góc khác, hai người không cầm tay nhau, lại kỳ kỳ quái quái như vậy nắm khăn tay đi về phía trước.
Đi được một lúc, cô không nhịn được mà bật cười.
“Bác sĩ Lục, anh đang dắt em sao?”
“Cho nên nói em không chỉ mắt có vấn đề, mà đầu óc cũng không được tốt?” Anh bỗng chốc buông tay ra, nhìn cũng không nhìn cô, lập tức đi về phía trước.
Chu Sanh Sanh lại nắm chặt khăn tay, mặt mày hớn hở đuổi theo, giữ chặt tay Lục Gia Xuyên: “Được rồi được rồi, chúng ta đều là những người rảnh rỗi, vậy thì cùng nắm tay nhau.”
“Ai muốn cùng em nắm tay?”
Nam nhân ngoài miệng nói như vậy, lực đạo trên tay cũng không thả lỏng, ngược lại chậm rãi nắm chặt bàn tay, mười ngón tay dần dần đan vào nhau.