MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Beta: Panpanni01
"Cô nương chớ làm loạn.

" Hắn cấp tốc đứng lên, muốn rời khỏi thùng gỗ.

Khúc Yên vòng tay ôm lấy eo hắn, không để hắn đi: "Hàn ca ca, huynh ở đây với ta đi.

"
Giọng cô có chút mềm lại khàn khàn do bị dược tính dày vò nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

Mục Hàn nghe câu Hàn ca ca kia chỉ cảm thấy toàn thân tê dại một chút, cảm giác cổ quái lạ thường.

Hắn không quen với loại cảm giác này.

Hắn hơi chao đảo một cái liền bị cô kéo ngồi xuống thùng một lần nữa.


Quần áo hai người ướt đẫm, cô lại dán vào hắn, trong nháy mắt Mục Hàn liền đỏ mặt đến mang tai.

"Cô nương mau thả ra.

" Hắn tận lực nhẫn nại sự khó chịu, nói, "Lúc chạng vạng tối ta đã động tay động chân với cô nương một lần, ta không muốn lại có thêm một lần nữa.

"
Hắn nhớ tới lúc cô bị hắn bóp cổ, vừa tức giận vừa tổn thương, rời khỏi khách điếm giải sầu mới có thể gặp phải tên háo sắc.

Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng có chút trách nhiệm.

Cho nên mặc dù hắn chán ghét thân cận cùng nữ tử như thế nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn một chút, ôn hòa nói, "Cô không cần ôm ta thế này, để ta đi tìm Hồng Tang, nàng ta có lẽ có giải dược! ! "
"Huynh chỉ biết tìm Hồng Tang sao!" Khúc Yên ôm chặt hơn nữa, buồn bực nói, "Huynh có biết nàng ta có ý đồ xấu với huynh hay không?"
Hông Mục Hàn cứng ngắc, nâng hai tay lên muốn tránh nhưng lại không thoát được.

"Nàng ta có ý đồ xấu với ta?"
Nhưng trong tình huống này, sao hắn cảm giác là cô mang ý đồ xấu với hắn! !
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Mục Hàn, chợt hắn cảm thấy dưới bụng đau xót!
Hắn kinh ngạc giận dữ mắng: "Cô nương làm gì vậy!"
Khúc Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ, cong môi ngọt ngào cười với hắn: "Dùng cổ.

"
Cô thừa dịp vừa rồi hắn không chuẩn bị, nhanh tay luồn vào áo quần hắn, điều khiển cổ vào đan điền dưới bụng hắn.

"Đã không kịp a!" Cô thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, giọng nói mềm hơn, "Hàn ca ca, ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, huynh nên tiếp nhận a.

Cổ trùng cũng đã ở trong cơ thể huynh, rất nhanh liền có thể đổi máu của ta cho huynh.

Đợi một chút nó sẽ hút máu độc của huynh, cứ như thế nhiều lần thẳng đến lúc huynh luyện công không bị tẩu hỏa nhập ma nữa là chúng ta sẽ thành công.


"
Cô giơ ba ngón tay trắng nõn thon dài lên thề, "Ta đảm bảo, ta nhất định sẽ không hại huynh.

Nếu làm trái lời thề, ta sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên lành.

"
Cô rất nghiêm túc.

Rõ ràng là mặt đỏ bừng, bộ dáng kiều diễm ướt át nhưng lại lộ ra vẻ trung thành, sẵn sàng lấy cái chết ra đảm bảo.

Cơn giận của Mục Hàn như lửa gặp nước chỉ còn lại một ngọn lửa nhỏ.

Trong lúc nhất thời, hắn lại không biết nên mắng hay là nên đánh.

"Cô nương! ! " Ánh mắt hắn bỗng nhiên khẽ đổi, nheo mắt lại, đảo qua khuôn mặt đỏ bừng của cô.

"Ta làm sao?" Khúc Yên theo ánh mắt của hắn đưa tay sờ mặt mình một cái.

Cô chà xát một chút, cúi đầu nhìn trong lòng bàn tay.

Hỏng bét, lớp dịch dung đang mất dần! !
"Huynh đừng nhìn ta!" Cô chột dạ, cuống quít đưa tay che mắt hắn.


"Vì sao không thể nhìn?" Ngữ khí Mục Hàn trầm thấp, hiếu kỳ cất giấu trong lòng không ép xuống được, "Bộ dáng thật sự của cô như thế nào? Tại sao lại phải dịch dung trước mặt ta?"
"Không phải ta đã nói với huynh sao? Vì ta xấu xí.

" Khúc Yên một mực che mắt hắn, tiếp tục nói bừa, "Ta tự ti, sợ sau khi huynh nhìn thấy dung mạo ta liền ghét bỏ ta.

Giữa chúng ta đã có danh phận, huynh là phu quân tương lai của ta, nếu huynh thấy được bộ dáng chân thực của ta, chán ghét ta xấu xí, không muốn cưới ta thì làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ không như thế.

"
"Ta không tin!"
"Trông mặt mà bắt hình dong là thất đức.

" Mục Hàn nghiêm túc trả lời, "Một cô gái đẹp hay xấu là ở trong tâm, không phải vẻ bề ngoài.

".


Bình luận

Truyện đang đọc