MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Beta: Panpanni01
"Oa oa oa......" Cô nhịn không được khóc nức nở, quấn lấy chăn lăn vào góc giường.
"Ai bảo cô tùy hứng, nhất định phải dùng cổ với ta......" Mục Hàn thấy cô đáng thương, lời trách mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống, biến thành dụ dỗ nói, "Cô nhịn một chút, ta đi bưng chậu than lên.

Lại thêm hai cái chăn nữa có được không?"
"Oa oa oa......!Ta thật thê thảm, khó chịu......" Khúc Yên rầu rĩ khóc thút thít, cả người cuộn thành một cục như kén con tằm, đầu cũng chui vào trong chăn.
Mục Hàn ở bên cạnh giường nhìn qua chỉ có thể thấy một cục chăn bông phập phồng.
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô như thế này còn có thể thở sao?"
"Có phải huynh đang cười nhạo ta hay không......" Giọng Khúc Yên buồn buồn từ phía dưới chăn truyền ra, "Huynh thật không có lương tâm, ta là vì cứu phu quân tương lai của ta, không muốn huynh bị Hồng Tang chiếm tiện nghi."

"Vậy cô nương liền có thể chiếm tiện nghi của ta?" Mục Hàn buột miệng nói.
Hắn nhớ lại lúc nãy trong thùng gỗ, cô hôn hắn một chút.
Cánh môi thiếu nữ mềm mại dán trên môi hắn......
"Vậy huynh mắng ta đi." Khúc Yên chui trong chăn không chịu ra, run lẩy bẩy, tiếng nói cũng bắt đầu phát run lên, "Ta đã đáng thương như vậy, huynh còn nhẫn tâm mắng ta sao? Ta cảm thấy huynh chắc chắn sẽ làm thế, dù sao huynh cũng không thích ta, chỉ là miễn cưỡng chịu trách nhiệm thôi."
Mục Hàn bị cô nói đến không phản bác được.

Ngôn Tình Tổng Tài
Cô lại nói, "Ngược lại ta dùng cổ với huynh là mong muốn của mình ta, bây giờ chịu loại khổ này cũng là tự tìm đến.

Huynh cũng đừng để ý đến, nhanh đi tìm Hồng Tang của huynh a.

Mặc kệ ta tự sinh tự diệt, lạnh chết trên giường......!Oa oa......"
Cô run rẩy kêu thút thít giống mèo con.
Cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng vô cùng đáng thương.
Mục Hàn thực sự không có cách, không thể làm gì khác hơn, nói: "Ta không đi tìm Hồng Tang, đi tìm tiểu nhị lấy thêm chăn cho cô nương, như vậy có thể đi không?"
Khúc Yên ậm ừ vài tiếng ở dưới chăn.
Mục Hàn không để ý, trở về phòng thay áo ướt ra, lập tức đi xuống lầu tìm tiểu nhị lấy chăn bông.
Hắn trở lại rất nhanh nhưng trong phòng đã không còn người.
"Nha đầu!" Hắn cả kinh.

Hắn đang định ra ngoài tìm người, đột nhiên có người xuất hiện phía sau cửa, nhẹ nhàng đụng vào lồng ngực hắn, nhón chân lên hôn môi hắn.
"Hàn ca ca......" Âm thanh thanh mềm mại ôn nhu, tựa hồ có chút mê man, tuỳ tiện cắn cắn môi hắn mấy lần.
Mục Hàn cảm giác phần môi hơi nhói nhói, dường như có mùi máu tanh tản ra.
Trong mùi máu, hắn còn lờ mờ ngửi thấy hương hoa quen thuộc.
Hai loại hương giao hòa, làm huyết mạch hắn dâng trào.
Hắn vốn nên cảm thấy lạnh lẽo sau khi dùng cổ nhưng điều này lại khiến toàn thân hắn nóng lên.
"Nha đầu, tỉnh táo một chút." Hắn khàn khàn, hạ mắt nhìn cô.
Đôi mắt Khúc Yên mờ mịt u mê nhìn hắn, lộ ra một loại khao khát không thể nói bằng lời.
Cô lẩm bẩm nói: "Hôn hôn......"
Mục Hàn cố nén phản ứng cơ thể, nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"
Khúc Yên nhón lên bằng mũi chân, hôn môi hắn một chút: "Chính là như vậy."
Khóe môi Mục Hàn giật giật.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày.

"Nha đầu, trên người ngươi bôi sáp thơm gì vậy?" Nơi đáy mắt u ám của hắn lướt qua một tia hoài nghi.
Hương thơm này......
Hắn dường như đã từng ngửi được ở nơi nào.
"Không bôi mà." Khúc Yên lại hôn hắn một chút, phát hiện hình như hắn đã thân mật với cô thành thói quen, cũng không đẩy cô ra nữa, thế là cô liền được một tấc lại muốn tiến một thước đứng lên.
Cô liếm liếm, bắt đầu công thành đoạt đất.
Hệ thống cho đạo cụ chụt chụt rất hiệu quả, hôn càng sâu, nhiệt khí trong cơ thể cô có vẻ càng tản ra, chỉ còn lại khí lạnh.
Cô một bên hôn hắn, một bên dán chặt vào cơ thể của hắn để sưởi ấm.
Mục Hàn cơ hồ là theo bản năng chuyển từ thế phòng thủ sang công kích, giống như đối mặt với tất cả cuộc tập kích từ bên ngoài, hắn hung hăng đảo ngược tình thế của mình.
Sự hoài nghi kia tạm thời bị bản năng cơ thể đè xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc