MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
“Bốp -- Bốp --”
Tiếng roi bén nhọn vang lên.

Người hạ thủ vô cùng hung ác, mỗi một roi rơi xuống đều kéo theo vệt máu dài.

Khúc Yên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tay mình nắm một cây roi da trâu, hung ác quất người bị treo trên kệ.

Quần áo người kia đã rách tươm, vết máu loang lổ, bị giày vò đến không thành hình người.

Nhưng dù như thế thì con ngươi hắn vẫn tàn nhẫn vô tình như cũ, tràn ngập hận ý mà nhìn cô chằm chằm.

“Công chúa, hắn dám trừng ngài!”
Tiểu cô nương mặc đồ cung nữ bên cạnh tức giận nói, “Ngài nhìn ánh mắt hắn này, có khác nào muốn ăn thịt ngài cho hả giận đâu, ngài phải giáo huấn hắn thật tốt mới được!”
“Ngươi chờ một chút! ! ” Khúc Yên ném roi trong tay đi, xoa xoa huyệt thái dương.


“Công chúa, ngài không thoải mái sao?” Cung nữ vội vàng đỡ cô qua ghế dựa, “Nô tỳ giúp ngài xoa được không?”
“Được, ngươi làm đi.

” Khúc Yên thừa cơ nhắm mắt xem xét tư liệu thế giới này!
Đây là một thế giới đặc biệt có kịch bản cổ đại.

Nguyên chủ thân thể này là tam công chúa Đại Bắc triều được hoàng đế cực kì sủng ái, từ nhỏ đã không coi phép tắc kỉ cương ra gì, coi trời bằng vung mà kiêu căng phách lối.

Ba năm trước Đại Bắc triều xuất chinh ra Nam cảnh, diệt Yến quốc phía nam.

Hoàng đế Yến quốc bị tàn sát, thái tử tuổi còn nhỏ, lúc đó mới 13 tuổi liền giả trang thành thái giám, được trọng thần tâm phúc che chở chạy trốn.

Nhưng rất không may tiểu thái tử cuối cùng vẫn bị quân đội Bắc triều bắt về làm nô lệ.

Mặc dù thân phận không bị phát hiện nhưng thời gian biến thành nô lệ cực kỳ giày vò, những gì tiểu thái tử trải qua còn không bằng súc sinh.

Thế nhưng có thảm hơn nữa cũng không bằng bị Tam công chúa Bắc triều vừa ý.

Tiểu thái tử tên thật là Mộ Dung Hàn, dùng tên giả vì Mục Hàn, có một ngày đang cho ngựa ăn trong chuồng bị Tam công chúa Khúc Yên nhìn trúng.

Nguyên nhân rất đơn giản, Mục Hàn đẹp quá đi thôi.

Thiếu niên mười sáu tuổi thân thể như ngọc, khí chất trác tuyệt, dù cho mặc vải thô áo gai cũng không che giấu được vẻ anh tuấn kinh động lòng người.

Hắn có gương mặt tuấn tú như tạc tượng, hình dáng rõ ràng, trong lạnh lùng mang theo mấy phần khí chất đặc thù giống gió Giang Nam khuấy động ao xuân.

Lần đầu tiên tam công chúa Khúc Yên nhìn thấy hắn liền nói với thị vệ bên người: “Trói hắn lại cho ta, đưa đến trong phủ bản công chúa!”
Tam công chúa cũng mới mười sáu tuổi, chưa được định hôn, chưa ăn mặn bao giờ.

Cô có hứng thú với tên nô lệ này, muốn trải nghiệm thử*.


*Là làm cái đó đó ????
Nhưng cô không nghĩ tới tên nô lệ này lại không biết tốt xấu, vậy mà dám phản kháng, còn đem cô một cước đạp xuống giường!
Tam công chúa giận dữ, sai người đem Mục Hàn nhốt vào địa lao phủ công chúa, ngày ngày giày vò, không khiến hắn quỳ xuống chịu thua, tự nguyện bò lên giường thì không dừng.

Đáng tiếc, Mục Hàn như một khúc gỗ.

Dùng sắt nung, đòn roi, đủ loại cực hình đều dùng, hắn máu me khắp người nhưng không kêu một tiếng chứ nói gì là cầu xin tha thứ.

“Mẹ ơi! ! ” Khúc Yên xem xong tư liệu, huyệt thái dương thật sự nhói lên từng đợt đau nhức.

Nguyên chủ tam công chúa này quá tàn bạo!
Chỗ chết người nhất chính là đối tượng nguyên chủ ngược đãi -- tiểu thái tử Yến quốc là nam chính thế giới này!
Nam chính, ngươi hiểu không!
Con cưng của trời, dù bây giờ có thảm đến đâu đi nữa thì về sau cũng sẽ nghịch tập quật khởi!
Đợi khi hắn ám sát hoàng đế Bắc triều, tập hợp tâm phúc của cố quốc thừa dịp giết loạn vào trong cung, đến lúc đó tình thế sẽ đảo lộn.

Tam công chúa ngược đãi hắn có kết cục -- ngũ, mã, phanh, thây!
“Công chúa, ngài nói cái gì?” Cung nữ sau lưng giúp Khúc Yên đấm bóp tên là Ngưng Trúc hỏi, “Công chúa muốn tìm nhũ mẫu sao?”
“Không phải.


” Khúc Yên đột nhiên đứng lên, chỉ vào giá treo, lớn tiếng nói, “Đưa hắn cho ta! ! Buông ra cho bản công chúa!”
Một thị vệ tiến lên cung kính hỏi: “Công chúa, ngài muốn giội nước muối?”
Khúc Yên nhíu mày: “Giội nước muối?”
Thị vệ trả lời: “Rót nước muối vào vết thương có thể làm cho người đau đến run rẩy.

Lúc trước công chúa vẫn thích chơi như vậy mà? Người yên tâm, tên nô lệ này mạng rất lớn, không chơi chết được.


Khúc Yên nhịn không được che mặt: “! ! ”
Đây vẫn là chuyện mà con người sẽ làm sao?
Khó trách nam chính về sau hắc hóa đi diệt quốc xong còn đem nguyên chủ ngũ mã phanh thây, phơi xác nơi hoang vu vắng vẻ.

Cô lại còn phải cảm hóa hắn.

Là ngại chết không đủ nhanh sao?!.


Bình luận

Truyện đang đọc