MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
"Thì ra là thế." Mộ Dung Hàn thấy cô không nói gì, trong lòng đã tự có đáp án, chậm rãi nói, "Muội hạ phàm là vì cứu vớt thế nhân.

Muội sợ ta giết người quen tay, để bách tính chịu cảnh lầm than nên mới điều khiển cổ giúp ta thay máu để tránh ta tẩu hỏa nhập ma, nổi sát tâm."
Khúc Yên cong môi, không lên tiếng.
Không hổ là nam chính của thế giới này.
Thật thông minh, một điểm liền rõ ràng.
Cô chỉ hỏi một câu, hắn liền đoán được tám, chín phần.
"Kỳ thực muội còn có một biện pháp khác, có thể một lần vất vả nhưng suốt đời nhàn nhã." Mộ Dung Hàn giữ chặt eo cô, "Nếu ngày đó muội hạ phàm, phế võ công của ta, hoặc trực tiếp giết ta thì cũng không cần lo lắng cho nhân gian nữa."
Hắn lại bổ sung thêm một câu, "Bây giờ muội làm như vậy cũng vẫn kịp."

Hắn không chút nghi ngờ năng lực của cô.
Cô có thể mượn xác hoàn hồn trở về, nắm giữ tiên thuật, tự nhiên có thể dễ dàng giết chết hắn.
"Hàn ca ca, trong lòng huynh có phải......"
Khúc Yên muốn hỏi, trong lòng của hắn có phải có quá nhiều thứ đen tối nên mới nghĩ như vậy hay không.
Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, cô lại nói, "Hàn ca ca, ta vẫn luôn tin tưởng huynh có thể trở thành minh quân một đời.

Đây cũng là mục tiêu của huynh, đúng không?"
"Ừ." Mộ Dung Hàn gật đầu một cái, nâng một tay lên, khẽ vuốt má cô, "Thật xin lỗi, nha đầu, lúc đầu ta hoài nghi ý tốt của muội như vậy, để muội chịu khổ rồi."
Khúc Yên thuận thế nói: "Vậy huynh cứ coi như bù đắp cho ta, đáp ứng ta, lui binh đi, được không?"
"Ta suy nghĩ một chút."
Mộ Dung Hàn không đáp ứng ngay, cũng không trực tiếp cự tuyệt.
Bây giờ số mệnh Bắc triều đã cạn, hắn đã giết hoàng đế, hoàng tử cùng trọng thần đại tướng Bắc triều, đoạt được kinh đô.
Vốn dĩ hắn có ý muốn tàn sát, bởi vì...!trên đời này làm gì có ai rõ ràng hơn hắn, nhổ cỏ không tận gốc, hậu quả khó lường.
Phong thành đồ sát, chấn nhiếp thiên hạ, là một loại thủ đoạn.
"Huynh muốn cân nhắc bao lâu?" Khúc Yên thấy thần sắc hắn âm u khó tả, vòng tay ôm hông hắn, "Không phải huynh đang suy nghĩ làm thế nào để gạt ta đấy chứ?"
Kỳ thực cô có thể chọn cách khác để đối phó hắn.
Ví dụ như bắt hắn đi, cầm tù.
Như vậy quân đội Yến quốc sẽ đại loạn, chỉ có thể tạm thời lui về Yến quốc.

Nhưng cô không muốn đối xử với hắn như vậy.
Thế giới của hắn tràn đầy gai góc hắc ám, chết chóc đẫm máu, nếu cô lại giẫm lên một lần nữa, có thể hắn sẽ vạn kiếp bất phục, không còn dám tin tưởng những điều tốt đẹp trên thế gian này nữa.
"Nha đầu, tên thật của muội là gì?" Mộ Dung Hàn không trả lời vấn đề của cô, nói sang chuyện khác, "Ta cũng không thể luôn gọi muội là nha đầu được."
"Tên thật của ta cũng là Khúc Yên, cùng tên với Tam công chúa." Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn, nghịch ngợm cười cười, "Huynh có ghét không? Sẽ chán ghét cái tên này sao? Nếu như ghét, ta cũng không đổi tên đâu."
"Đồ ngốc." Hắn cúi đầu hôn cô, quyến luyến, "Ta biết muội không phải nàng ta.

Cho tới bây giờ đều không phải.

Chỉ do lúc đầu ta không nghe theo tiếng gọi của con tim, chưa từng trân quý."
Hắn nhắm mắt, môi mỏng dời xuống, chạm nhẹ trên trán cô, đôi môi dính sát làn da hơi lạnh.
"Yên Nhi, trên người muội sao lại lạnh như vậy?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Vì......" Khúc Yên suy nghĩ một chút, trả lời, "Hàn khí đầy trời, ta phải tới gấp, trên thân dính đầy sương mù."

Sự thực là -- cô bị đóng băng bảy năm, hàn khí quanh thân còn chưa tan đâu.
"Có lạnh không?" Hắn dùng lực ôm chặt cô, bàn tay vuốt ve bên hông giúp cô sưởi ấm.

||||| Truyện đề cử: Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp |||||
"Trong ngực huynh rất ấm áp, không lạnh." Khúc Yên ngoan ngoãn để hắn ôm.
Mộ Dung Hàn cũng không vì cô nhu thuận mà cảm thấy yên tâm.
Hắn bình tĩnh nói: "Yên nhi, bây giờ ta ở tạm tại phủ tướng quân, ta đưa muội về thay quần áo."
Khúc Yên nhìn nhìn quần áo trắng như tuyết một chút, quả thật rất dọa người, gật đầu nói: "Được."
Cô không nghĩ tới gật đầu một cái liền bị giam lỏng..


Bình luận

Truyện đang đọc