MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Khúc Yên cùng Nam Cung Sở đi dạo nửa ngày, đến khi trời tối mới cáo biệt.

"Nam Cung ca ca, chuyện muội nhờ huynh, xin huynh nhất định phải phối hợp với muội đó nha.

" Trở lại cửa khách điếm, Khúc Yên nhón chân lên thì thầm bên tai Nam Cung Sở, "Ngày mai sau khi xong chuyện, muội sẽ trở về phủ công chúa.

"
"Yên tâm, chuyện ta đáp ứng muội, ta nhất định sẽ hoàn thành thích đáng.

" Nam Cung Sở cũng không hỏi thiếu niên áo xanh là ai.

Nếu hắn muốn biết sẽ tự tra.

"Cảm tạ Nam Cung ca ca, vậy muội về khách điếm nghỉ ngơi trước.

" Khúc Yên vẫy vẫy tay, quay người đi vào khách điếm.

Đêm dần buông.

Cô rửa mặt xong, nằm ở trên giường nhưng không chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến nửa đêm, lặng ngắt như tờ.


Tai Khúc Yên bỗng nhiên động một chút.

Có động tĩnh! !
Trong gian phòng không có nến, chỉ có một mảnh đen kịt, cô ngưng thần lắng nghe hơi thở nhè nhẹ đang đến gần giường.

Hắn nhìn cô trong bóng đêm.

"Huynh muốn làm gì ta?" Khúc Yên đột nhiên lên tiếng.

Người kia chợt cứng đờ.

Trầm mặc phút chốc, hắn mới trầm thấp mở miệng: "Ta chỉ muốn xem dung mạo thực sự của cô nương.

"
Khúc Yên từ trên giường ngồi xuống, vung ống tay áo lên, thắp sáng ngọn nến trên bàn.

Cô ngước mắt nhìn thiếu niên tuấn mỹ mà lạnh lùng, thở dài một tiếng: "Ta đã đoán được huynh sẽ cố chấp như vậy.

"
Kỳ thực cô có thể lý giải.

Một thái tử mang trên lưng huyết hải thâm cừu của đất nước làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một nha đầu không biết từ đâu chui ra.

Coi như hắn muốn tin tưởng thì cũng không thể.

Phục quốc báo thù là sứ mệnh mà hắn nhất định phải gánh vác, điều đó không cho phép hắn hành động liều lĩnh, xử trí theo cảm tính.

"Hàn ca ca, hôm nay chúng ta liền nói chuyện công bằng một lần luôn a.

" Khúc Yên xuống giường, đối mặt cùng hắn, bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói, "Huynh hoài nghi việc ta có thể là Tam công chúa Khúc Yên đúng không?"
Mục Hàn mím chặt môi, không phủ nhận.

"Nếu như ta là Tam công chúa, huynh muốn tự tay giết ta, có phải không?" Khúc Yên lại hỏi.

Mục Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô, lòng phức tạp.

Hắn không trả lời.

Khúc Yên tự mình nói tiếp, "Chúng ta đã bị trói buộc bởi tử mẫu cổ trùng, nếu như bây giờ huynh giết ta, huynh cũng sẽ chết.

Không bằng thế này, đêm nay ta giúp huynh đổi hết máu, chúng ta giải trừ hết quan hệ sinh tử.


Tiếp đó! ! "
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của hắn, nhẹ nhàng nói, "Huynh cứ cân nhắc xem muốn giết ta hay không.

"
"Một đêm không có khả năng đổi hết máu.

" Giọng Mục Hàn khàn khàn.

"Ta nói có thể là có thể.

" Khúc Yên đột nhiên đưa tay, nhanh chóng điểm huyệt trên ngực hắn.

"Nha đầu! Ngươi muốn làm gì?!" Mục Hàn kinh hãi.

"Thay máu cho huynh, để về sau huynh không bị tẩu hỏa nhập ma nữa.

" Khúc Yên đẩy hắn ngã trên giường, thuận tiện điểm á huyệt, "Hàn ca ca, huynh đừng nói chuyện, để ta chuyên tâm làm xong việc.

"
Mục Hàn không có cách nào chuyển động, cũng không thể nói chuyện.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy cô đang làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Hắn nhất định phải ngăn cản cô!
"Hàn ca ca, huynh đừng nghĩ đến việc xông phá huyệt đạo a.

" Khúc Yên nhìn thấu tâm tư hắn, cong mắt nở nụ cười với hắn, "Ta dùng toàn lực, huynh không phá nổi đâu.

"
Cô vừa nói vừa xắn tay áo lên, lộ ra nốt ruồi son đỏ thắm.


"Ta cần kéo áo huynh lên một chút.

" Khúc Yên vén áo hắn lên, thân thiện an ủi, "Ta không nhìn, chỉ tìm tử cổ ở vùng đan điền.

"
Cô nghiêng nửa mặt qua, quả thật không nhìn, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên.

Rất nhanh liền tìm được chỗ tử cổ.

Cô không nói nhảm, điều khiển mẫu cổ gọi tử cổ trở về.

Tử cổ trở lại bên trong cánh tay cô, chậm rãi hút máu tươi rồi lại bị cô điều khiển vào cơ thể Mục Hàn.

Cứ như thế nhiều lần.

Cô rất kiên nhẫn ngồi bên giường, lần lượt để cổ trùng hút máu của mình đổi cho hắn.

Mà sắc mặt của cô cũng theo máu mất dần mà tái nhợt.

____________________________
Nhan: Mấy hôm nay Nhan thi nên không có thời gian up truyện, xin lỗi mọi người nhiều lắmmmmm
(╯︿╰) up 8 chương ước 8 điểm Văn:>.


Bình luận

Truyện đang đọc