MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NỮ PHỤ CÓ ĐỘC

Được, người đàn ông này không phải động vật ăn thịt, thì là ăn cỏ.

Phong Quang trong lòng như có một đàn cừu nhảy qua, giờ phút này cô không khỏi hoài nghi sức quyến rũ của bản thân, không có hào quang Mary Sure đúng là có vấn đề, câu một tên nam phụ cũng phí sức lớn như vậy.

Nhưng mà, bỏ cuộc giữa chừng cũng không phải phong cách của cô!

“Tiên sinh, anh nhẫn tâm nhìn một thiếu nữ xuân sắc bị phá hủy như này sao?” Phong Quang lã chã chực khóc.

Bạch Trí ôn hòa mỉm cười, “Thiếu nữ xuân sắc hình như chỉ nói về con gái mười sáu.”

Phong Quang ôm ngực, một kích tất sát!

Cô hiện tại cũng chỉ có hai mươi tuổi! Hắn có ý gì? Đơn giản sửa từ ngữ của cô cho đúng, hay là đang nói cô già… Hẳn không phải nói cô già đâu.

Chắc không đâu?

Tuổi tác đúng là lợi khí làm một người phụ nữ bị tổn thương nghiêm trọng a!

Phong Quang ôm trái tim đầm đìa lên án: “Anh thật tàn nhẫn!”

Kiên nhẫn của Bạch Trí gần như đã muốn hao mòn hết, “Tôi cho cô ba mươi giây, mời xuống xe, nếu không, tôi sẽ đích thân mời tiểu thư đi xuống.”

“Ha, vậy sao?” Cô nhíu mày.

Bạch Trí nhíu mi, trực giác thấy thái độ của cô không thích hợp.

Quả nhiên, Phong Quang một tay cầm lấy cổ tay hắn, để phòng hắn bất ngờ đẩy chính mình xuống xe, một tay mở cửa xe, kêu to hấp dẫn người đàn ông khác chú ý, “Nè! Tôi ở đây, bên cạnh là bạn trai tôi, mọi người mau tới bắt bọn tôi a!!!”

“Anh em, cô ta ở trên chiếc xe kia! Cô ta còn có người giúp!” Một người hô gọi đồng bọn, tiến lại gần chiếc xe.

Phong Quang vô cùng đắc ý nhìn Bạch Trí, “Hiện tại, anh còn có thể làm ngơ sao?”

Thái dương Bạch Trí giật giật, đóng lại cửa xe bị Phong Quang mở ra, sau đó, xe khởi động, phong cảnh xung quanh nhanh chóng lùi dần.

Quay đầu nhìn lại những người nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Phong Quang tựa lên ghế ngồi, cười ha ha, “Cùng bản tiểu thư đấu, các người còn rất non đó! Ha Ha Ha…”

Giống như ma âm xuyên qua tai, trên trán Bạch Trí hiện ra gân xanh, bởi tu dưỡng tốt mà hắn vẫn còn duy trì được ứng xử lịch sự, “Tiểu thư, làm ơn giữ yên lặng.”

“Giữ yên lặng thì làm sao trò truyện vui vẻ, hắc hắc hắc, anh không phải nói mặc kệ tôi sao? Cuối cùng cũng không phải lái xe chạy?”

Bỗng dưng xe dừng đột ngột, vì quán tính, thân thể cô nghiêng ra trước, đầu thiếu chút nữa đụng kính thủy tinh, cô lập tức nhìn về phía lái xe Bạch Trí, “Nè, anh!”

Bạch Trí không nói một câu, từ xe đi xuống, sau đó vòng qua chỗ Phong Quang, mở cửa xe, Phong Quang mặt còn mờ mịt, hắn lại cúi gặp thắt lưng, tháo dây an toàn trên người cô, lại tiếp tục kéo cổ tay cô, dễ dàng đem cô túm xuống đất.

“Anh kéo đau tôi, anh muốn gì!” Phong Quang vừa muốn tránh thoát tay hắn, hắn lại buông ra.

Dưới cặp mắt kính là ánh mắt ôn hòa thiện ý của Bạch Trí, bất quá người bị nhìn chăm chú cũng sẽ không cảm nhận được cái gì gọi là thiện ý.

“Tin là đi đến đây, người muốn bắt cô sẽ không có, xin mời tiểu thư xuống xe ở đây đi.”

Nơi này là ngoại ô, bốn phía là rừng núi hoang dã, đám người muốn bắt cô kia tất nhiên không có, người khác cũng càng không có!

Một trận gió đêm bùng lên, bóng cây nghiêng ngã, Phong Quang run run, “ Anh anh anh… Anh muốn bỏ tôi lại địa phương quỷ quái này?”

“Địa phương quỷ quái là hình dung chỗ có quỷ xuất hiện, theo tôi được biết, chỗ này chưa có người chết qua, cũng không có tin tức chuyện ma quái được truyền ra.”

Đồ khốn! Hơn nửa đêm không nên nói chuyện này a! Phong Quang tuy từng đi qua rất nhiều thế giới, nhưng thế giới nàng đi qua đều là theo phong cách thê giới ngôn tình, còn chưa có tiến vào thế giới phim kinh dị đâu! Cho nên… cô vẫn nên bảo tồn truyền thống kính sợ quỷ thần tốt đẹp đi.

Nói trắng ra là, sợ ma.

Cô lắp bắp nói: “Nói, nói không chừng có người thành thị chuyển hộ khẩu chuyển tới ngoại ô ở đây, hiện tại nhà ở ngoại ô hình như rất, rất được phổ biến?”

“Nếu thật sự…”

Phong Quang chờ mong nhìn hắn.

Bạch Trí ôn nhu nở nụ cười, “Tôi đây càng phải nên đi trước.”

Phong Quang hóa đá.

Bình luận

Truyện đang đọc