MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NỮ PHỤ CÓ ĐỘC

Hứa Mẫn cầm khăn tay mà run nhè nhẹ, “Ý của Hạ tiểu thư, chẳng lẽ muốn ta từ bỏ việc tìm lại đứa nhỏ của mình, trơ mắt nhìn Kiều Uyển tiếp tục độc hại Tiêu vương và Tề Đoan?”

“Nương nương sai lầm rồi, việc đó cũng không phải do vương phi làm.” Phong Quang lắc đầu, ánh mắt hơi lộ ra sự phiền muộn, “Bất luận là Tiêu vương bị bệnh nặng hay là công tử Tề Đoan bị giam giữ đều do thế tử gây nên.”

“Là Tề Mộ!” Hứa Mẫn chưa bao giờ ngờ tới điểm này, nàng nghĩ tới người trẻ tuổi ôn hòa đối mặt với mình trước kia, chỉ sợ lúc ấy đáy lòng hắn đã hận mình đến thấu xương, nàng cảm thấy lạnh sống lưng, “Vương gia chính là phụ thân của hắn, Tề Mộ đại nghịch bất đạo, còn giết hại ruột thịt của mình, người tổn hại luân thường như thế mà ngươi còn muốn che chở sao!?”

“Bởi vì hắn là thế tử, là vị hôn phu của ta, còn là người trong lòng của ta, cho nên tất cả của hắn đều làm ta cảm thấy đáng giá bảo vệ.” Nàng mỉm cười, ánh nến nhu hòa chiếu vào gương mặt nàng, dịu dàng bội phần.

Hứa Mẫn lại cảm thấy sự lạnh lùng tàn khốc của nàng khiến người ta sợ hãi, “Ngươi… điên rồi.”

“Nương nương nói vậy thì cứ cho là ta điên rồi đi.” Nàng không phiền không giận nói: “Ta nói lại lần nữa, nương nương, ngươi tốt nhất khấu trời khẩn phật thế tử của ta có thể an ổn mà kế thừa tước vị, cả đời bình an, nếu không ta sẽ khiến Hứa gia ngươi, bao gồm Tề Đoan chôn cùng, Tiêu vương và Tề Đoan đều còn sống như thế khôngphải còn tốt lắm sao? Ta nói đúng chứ, quý phi nương nương?”

Gió nổi lên, khí lạnh khắp nơi.

Hứa Mẫn lạnh đến tận xương tủy, cho dù nàng nhiều năm trước ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ mà ngồi lên vị trí quý phi này, nhưng quyền lực của nàng còn chưa mạnh bằng thiếu nữ trước mặt, nàng rất rõ ràng chỉ cần thiếu nữ này nói một câu, thế lực sau lưng nàng ta sẽ làm nàng hối hận không kịp.

Chỉ có còn sống, mới có hi vọng.

“Hạ tiểu thư, ngươi thật sự cực kỳ giống mẫu thân của ngươi.” Hứa Mẫn nói xong thì xoay người rời khỏi, nàng hăng hái đến lại thất hồn lạc phách rời đi, nàng thế nào cũng sẽ không đoán được Kiều Uyển và Tề Mộ có thể được nữ nhi của trưởng công chúa định An trợ giúp, thiên hạ này người tôn quý nhất là Hoàng đế, tiếp theo chính là trưởng công chúa định An, nếu nàng muốn chống lại bọn họ, trừ phi nàng có thể trở thành người tôn quý nhất…

Nhưng bệ hạ vì Hoàng Hậu, đã mấy năm qua chưa từng sủng ái phi tử nào khác… Đường của Hứa Mẫn, đã tận.

“Ách xì!” Bị gió thổi qua, Phong Quang hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi, hiện tại mới thấy ban đêm có chút lạnh, mang theo đèn lồng vừa muốn quay về thì thình lình bị người sau lưng ôm chặt.

Tề Mộ kéo nàng vào trước ngực ôm thật chặt, kề sát hai gò má nàng nhỏ giọng nói: “Sợ lạnh thì đừng có đi ra ngoài.”

“không có biện pháp rồi, nhớ chàng nên không ngủ được.” Nàng xoay người, tay vòng lên cổ hắn, đem mặt dán vào ngực hắn, giọng điệu thoải mái, tiếng tim đập của hắn làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Tề Mộ hôn đỉnh đầu nàng, “Ta vốn không muốn nàng tiếp xúc với mấy thứ này.”

“Người ta nói lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, chuyện mà chàng muốn làm ta lý nào lại trốn tránh, huống chi, ta còn có thể giúp chàng xử lý rất tốt.” Nàng ngẩng đầu, giống như quà đáp lễ mà hôn cằm của hắn, “Để quý phi chết bây giờ sẽ gây ra phiền phức lớn lắm, để ta ra mặt không phải tốt hơn sao?”

Hắn thở dài, “Nàng đều đoán được ta muốn làm cái gì.”

“Vương phi muốn cùng quý phi đồng quy vu tận, chàng là muốn quý phi chết “ngoài ý muốn”, bất luận là phương pháp nào cũng sẽ phải trả giá rất lớn, vậy để cho quý phi sống thật tốt là được, như vậy cũng ta cũng sẽ ổn thôi.” Chỉ cần Tề Đoan còn trên tay bọn họ, Hứa Mẫn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, âm thanh dụ dỗ nói: “Nàng quý trọng ta nhiều vậy sao?”

“Phải… ta muốn chàng sống thật tốt, ở bên cạnh ta cả đời này.”

Hắn bỗng nhiên nói: “Ba ngày sau là một này lành.”

Phong Quang không rõ hỏi lại: “Thì sao?”

“Chúng ta sẽ thành hôn vào ngày đó.”

“A Mộ à…” Nàng không nói gì, “Quá nhanh, cha ta khẳng định sẽ không đồng ý.”

“Yên tâm, ông ấy không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.”

Tay hắn như đã nắm chắc thắng lợi, Phong Quang lập tức kinh ngạc nói: “Cha ta biết ta và chàng… cùng chàng!”

“Hạ lão gia thông minh cỡ nào chứ, ông ấy đương nhiên sẽ phát hiện ra.” Một tay Tề Mộ xoa xoa bụng bằng phẳng của nàng, khẽ cắn vành tai nàng, “Ta cố gắng như vậy, nơi nàng sớm muộn sẽ to ra, ông ấy không thể bỏ mặc cháu mình.”

Phong Quang trầm mặt một lúc lâu, cuối cùng nhận thua, từ bỏ mọi sức lực, miễn cưỡng bị hắn ôm vào trong ngực, dùng đứa nhỏ bức hôn trước mặt Hạ Triều tuy rằng rất thiếu đạo đức, nhưng không thể không thừa nhận đây đúng là biện pháp hữu hiệu nhất, được rồi, nàng thừa nhận nàng đang không có kiên nhẫn chờ đợi cùng hắn trải qua những ngày không biết xấu hổ này. 

Nói cho cùng, dùng đứa nhỏ để ngụy trang mà bức hôn này, hình như đã là lần thứ hai thì phải?

Bình luận

Truyện đang đọc