MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NỮ PHỤ CÓ ĐỘC

Vương Từ cũng không có ý kiến, hẳn là nói bà mỗi ngày vội vàng xử lý công chuyện, căn bản không có thời gian quan tâm việc nhỏ này, nếu không bà sao có thể đem việc chuyển nhà giao cho Hạ Triều chứ? Tuy rằng từ ngoại ô đi đến công ty bà có chút xa, nhưng ngoại ô thắng ở chổ yên tĩnh, có thể làm cho bà lúc ở nhà cũng có thể làm việc được tốt.

Vào một ngày thời tiết sáng sủa, bọn họ chuyển đến nhà mới, công ty chuyển nhà vận chuyển mọi thứ ra ra vào vào, nhất thời gây nên động tĩnh không nhỏ.

Phong Quang không cần đi hỗ trợ, vì thế cô thưởng thức cảnh sắc chung quanh, tầm nhìn nơi này trống trải, phạm vi nhìn thấy đều chỉ có một mảng màu xanh làm cho người ta vui vẻ thoải mái, nơi này đúng là ngoại ô nhưng có tiếng là khu người giàu, nhà lầu biệt thự màu trắng mọc lên san sát, xem ra có không ít người ngày càng biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Nhìn phong cảnh duyên dáng, Phong Quang duỗi người xoay lưng, khóe mắt bắt được một cái xích đu dưới cây, cô cực kỳ hưng phấn đi tới, trên xích đu phủ đầy bụi và lá rụng, đã thật lâu không có ai sử dụng qua, bỗng nhiên có chút cảm giác sờ sợ, côngẩng đầu, nhìn ngay cách đó không xa có một đống cửa sổ của một căn biệt thự.

trên cửa sổ sát đất chỉ có rèm màu xanh hơi hơi động đậy, nhìn không ra còn có gì khác, cô nghỉ chân thật lâu đến khi Vương Từ gọi cô. Phong Quang chạy về, cũngkhông quan tâm Vương Từ mà lấy ra quà tặng hàng xóm trong mấy thứ lộn xộn, cô lôi ra một cái hộp liền vẫy vẫy tay, để lại một câu: “Con đi chào hỏi hàng xóm” thì bỏ chạy.

Phong Quang chạy đến nhà cách vách, ấn chuông trên cửa sắt, chỉ chốc lát sau bên trong truyền đến một giọng nói trẻ tuổi nhưng từ tính mười phần: “Xin hỏi là ai vậy?”

“Tôi mới đến hôm nay, tôi sẽ ở cách vách nhà anh, tôi muốn chào hỏi thôi.”

Phía trong trầm mặt một giây mới nói: “Mời vào.”

Cửa sắt chậm rãi mở ra, Phong Quang ôm hộp quà không nhanh không chậm đi vào, xuyên qua sân nhà có hoa có nước, trên có dây leo tường tường vi hồng làm cô kinh diễm, cô đi tới cửa, gõ vang cửa lớn bằng gỗ.

không bao lâu sau cửa mờ, cô gặp được một thanh niên ngồi xe lăn, chóp mũi cao thẳng, môi mỏng không có huyết sắc, da anh ta tái nhợt bệnh hoạn, nhưng không ai có thể nói anh ta khó nhìn, ngược lại, màu da tái nhợt, thân hình gầy yếu thật sự làm cho người ta có cảm giác yếu ớt, nhưng lại hợp với khuôn mặt hoàn mỹ không sứt mẻ kia, người thoạt nhìn gầy yếu trẻ tuổi này quả thực… khiến người ta muốn đẩy ngãanh.

Phong Quang trầm mê sắc đẹp, thế nên cô hoàn toàn không thèm để ý vấn đề anhđang ngồi xe lăn, cho dù tâm tư như sói như hổ nhưng cô sẽ không biểu hiện ra sự mê luyến của mình, bởi vì cô mới là người luôn bị mê luyến.

cô không có quên mục đích của mình, cười đem đồ trong tay đưa ra, “anh khỏe không, em tên là Hạ Phong Quang, từ nay về sau chúng ta là hàng xóm, chút lòng thành này mong anh không chê.”

“Cảm ơn.” anh tiếp nhận quà tặng của cô, ôn nhu nâng lên khóe môi, giống như có thể nhìn thấy xuân về hoa nở từ nụ cười của anh, “Tôi tên là An Đồng, chào mừng giađình em chuyển đến đây.”

“An Đồng… tên của anh thật hay.” cô cười rộ lên, con ngươi như sao sáng, “Em nhìn thấy trong sân vườn nhà anh có thật nhiều hoa, đều do anh trồng sao?”

“Chỉ là rãnh rỗi quá nhiều, cũng không tính là chuyện gì lớn.”

“không không không, hoa anh trồng rất đẹp, papa em cũng thích trồng hoa, chỉ là trước kia ông ấy không có chỗ để trồng, bây giờ còn là một người mới thôi, về sau nếu cha em trồng không tốt thì em có thể đến tìm anh học hỏi không?”

anh cười, mang theo hơi thở dịu dàng tươi mát, không nhiễm sự đời, “Đương nhiên là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc