MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NỮ PHỤ CÓ ĐỘC

Phía trên bàn cờ, không đến mười bước quân đen sẽ thua, Thiên Thiên Vạn lại một lần nữa bị ngược thương tích đầy mình, hắn tin bản thân đã hoàn toàn bị người ta diệt sạch, run run rẩy rẩy nhìn về nam nhân đối diện, hắn vô cùng đau đớn nghĩ chủ tử hắn nhàm chán làm gì không làm, tại sao lại đi tìm hắn chơi cờ hả!? Vì thế khi nhìn đến Phong Quang chậm chạp đi đến, hắn như là nhìn thấy cứu tinh, không chỉ vậy, sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng ánh mắt hắn liền sáng ngời.

“Thật có lỗi, bởi vì trang điểm chậm trễ không ít thời gian…” Phong Quang cũng không biết tại sao bản thân lại muốn xin lỗi, nhưng bị hai nam nhân cùng nhau nhìn chằm chằm nàng thì thật ngượng ngùng.

Tuyết Ám buông quân cờ ở đầu ngón tay, môi mỏng chậm rãi tạo ra một độ cong đẹp mắt, “Quả nhiên, ta biết bộ xiêm y này trên người ngươi nhất định rất xinh đẹp.”

Thân áo dùng tơ lụa màu trắng, mặt trên thêu nhẹ hoa văn màu hồng nhạt, một dải lụa hồng hòa hợp khoác lên, dây lưng đỏ đeo bên hông, phía dưới cũng là quần lụa mỏng sắc hồng, màu sắc cực thanh nhã, phong động như nguyệt hoa, váy nguyệt hoa này mặc ở trên người nàng càng tô điểm cơ thể duyên dáng, yểu điệu.

“Tại sao cho ta y phục tốt như vậy?”

“Vì ngươi đẹp nên y phục mới đẹp.”

Thiên Thiên Vạn không thể tin được nhìn chủ tử của mình, bất hợp lý à, loại lời nói tán tỉnh này không giống như loại mà chủ tử sẽ nói ra!

Da mặt Phong Quang dày cực kỳ, đối với lời khen ngợi nàng rõ ràng như vậy cũng không có một chút phản ứng, chỉ là nàng vốn xinh đẹp, bị người ta khen ngợi dung mạo thường xuyên như ăn cơm bữa.

Tán tỉnh thất bại, Tuyết Ám cũng không xấu hổ, hắn đứng dậy, “Cho ngươi mặt đẹp là vì muốn dẫn ngươi đi chơi.”

“Ngươi… chịu cho ta đi trên đường lớn?”

“Sao lại không chịu? Tất nhiên ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Hắn cười, xoay ngời rời đi tiệm trang sức.

Phong Quang không có thời gian nghĩ nhiều, cầm váy vội vàng chạy chậm đuổi theo bước chân hắn.

Đồng thành là một thành trấn đông đúc, trên đường có rất nhiều người buôn bán nhỏ, người đi đường cũng nhiều, Phong Quang là tiểu thư được nuôi trong khuê phòng, chưa từng có cơ hội chính mình tiếp xúc qua loại cảnh tượng náo nhiệt mà bận rộn này, có thể hiểu một đường này nàng là hưng phấn cùng tò mò cực kỳ lợi hại.

Tuyết Ám tiêu tiền, cho nàng mua một cái đồ chơi làm bằng đường, đồ chơi làm bằng đường có hình dạng một con thỏ, nàng cầm trong tay nửa ngày cũng không nỡ ăn luôn.

Tuyết Ám đề nghị, “Không thì lại mua một con nữa cho ngươi giữ lại?”

“Không cần đâu, đường nào nó cũng sẽ tan.” Nói xong nàng nhìn đồ chơi bằng đường trong tay một lúc lâu, hạ quyết tâm mở quai hàm một ngụm cắn đứt đầu thỏ, tiếp theo nàng liền che miệng kêu lên đầy mới lạ: “Ngọt ghê!”

Trong mắt Tuyết Ám đều là mỉm cười, “Bất ngờ chưa.”

“Ngươi không ăn sao?”

Nàng tốt bụng hỏi hắn, ai ngờ hắn lại không có hứng thú nói: “Đây là đồ chơi cho trẻ con ăn.”

“Cho nên ngươi mới cho ta mua…” Thái dương nàng nhăn lại, “Ta năm nay mười sáu.”

“Ta năm nay hai mươi sáu.”

Gương mặt nàng nhăn thành cái bánh bao.

Vỗ vỗ đầu nàng, Tuyết Ám xoay người, “Đi, chúng ta đi đến quán trà ngồi.”

Quán trà có nhiều người, bọn họ chọn một vị trí ở một ngõ ngách phía trong ngồi xuống, nhiều người thì cũng nhiều chuyện, có vài bàn người ta không để ý xung quanh lớn tiếng tán gẫu, nghe tới việc Hoàng Đế muốn đem công chúa gả cho Ngân diện quân sư thì chén trà trong tay Tuyết Ám dừng lại, đợi khi nghe được quân sư dịu dàng cự tuyệt rồi hắn mới đem cái chén đưa lên miệng.

Phong Quang nhìn như tập trung gặm đồ chơi bằng đường của mình, nhưng thật ra trong lòng nàng đã muốn châm chọc chế giễu, đừng tưởng nàng không biết hắn muốn đi ra ngoài làm gì, đơn giản là muốn thu được chút tin tức trên đường phố, Đồng thành rõ ràng có người của hắn hắn lại không trực tiếp đi hỏi Thiên Thiên Vạn là vì cái gì? Bởi vì hắn không muốn làm tăng nguy cơ khiến Thiên Thiên Vạn bại lộ, còn có mấy ngày nay hắn ở lại Đồng thành nguyên nhân nhất định cũng vì hắn bị thương nên không thể lặn lội đường xa.

Nam nhân này, mỗi chuyện hắn làm đều có mục đích.

Bình luận

Truyện đang đọc