MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NỮ PHỤ CÓ ĐỘC

Sau khi quốc vương Quảng Lưu quốc nghênh thú tiểu thư phủ thừa tướng Đại Duy quốc, Quảng Lưu quốc cùng Đại Duy quốc rốt cục nghênh đón hòa bình. Đây cũng không phải vì nữ nhân Hạ Phong Quang này thực lực quá mạnh, mà vì Khê tộc ở biên giới tiếp giáp hai quốc gia càng ngày càng càn rỡ, đối với cư dân hai bên cướp bóc giết người phóng hỏa. Hai quốc gia đều chịu cảnh bị tàn phá này.

Trước nay đều có một câu nói trong một quốc gia không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, khi có thế lực thứ ba xuất hiện uy hiếp, kẻ địch trường kỳ tác chiến cũng sẽ trở thành bằng hữu, Quảng Lưu quốc cùng Đại Duy quốc chính là như thế.

Đại thần Quảng Lưu quốc tuy nói đối với việc bệ hạ nghênh thú nữ nhi thừa tướng địch quốc không có ý kiến gì, huống chi bọn họ cũng không còn là địch quốc nữa, chỉ là… Hoàng Hậu nương nương này hai năm rồi cũng không sinh được một nhi tử, cái này không thể không nói, không ít người lúc khởi triều ám chỉ nhắc nhở bệ hạ một chút hậu cung bây giờ, hình như hơi thiếu người?

Độc Cô Kỵ cười cười, nói thẳng thì mời từ quan về nhà, nói vòng thì chức quan hạ ba cấp, kệ ngươi là vương công đại thần hay là hoàng thân quốc thích, trong mắt Độc Cô Kỵ triều cương Quảng Lưu quốc thiếu một hai người thì hắn cũng rất nhanh tìm được người phù hợp mà bổ sung vào, từ đó không ai lại dám khuyên hắn nạp phi, chỉ là đối với Hoàng Hậu càng trở nên bất mãn.

“Lại đây, Tiểu Tỳ, bên này.” Phong Quang cầm trống lắc, đùa với bé con còn không cao đến hông mình.

“Hoàng Hậu… Hoàng Hậu…” Đứa nhỏ lớn hơn hay tuổi ngọt ngào chạy tới, kêu hai chữ này cũng chưa rành mạch, bé ôm lấy chân Phong Quang, “Con muốn… cho Tiểu Tỳ.”

“Con muốn à, cho con.” Phong Quang ngồi xổm xuống, đem trống lắc cho bé, thuận tay véo một bên mặt tròn xoe của bé.

Tiểu Tỳ là con trai của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai, nghĩ lại hai năm kia, lần đầu tiên Phong Quang nhìn đến mặt thật của Thiên Thiên Vạn cũng lắp bắp kinh hãi, vốn thật sự nghĩ hắn là một nam tử trung niên râu ria xồm xàm, ai dè hắn lại là một thanh niên tuấn tú, có thể cùng Lạc Mai sinh hạ một nhi tử đáng yêu như vậy.

Tiểu Tỳ đang cùng Phong Quang đùa giỡn, Lạc Mai từ một bên vội vàng đi đến lấy khăn tay ra xoa xoa tay Tiểu Tỳ vừa mới chơi đùa mà dính bùn đất, “Cẩn thận một chút, coi chừng làm dơ y phục của Hoàng Hậu.”

“Nương… Tiểu Tỳ không có bẩn.” Bé mở to mắt làm mặt đáng thương.

Tâm Phong Quang đều mềm xuống, ôm bé an ủi: “Tiểu Tỳ không bẩn, là nương con chuyện bé xé to thôi, phải không?”

“Dạ!” Tiểu nam hài liên tục gật đầu, bời vì tìm được đồng minh rồi, bé rất đắc ý nhìn về phía mẫu thân của mình.

“Hoàng Hậu…” Lạc Mai vừa định nói Phong Quang vài câu không nên quá sủng Tiểu Tỳ, kết quả nhìn thấy nam nhân phía sau Phong Quang, thần sắc nàng nghiêm túc trang trọng lui từng bước một về sau hành lễ nói: “Bệ hạ.”

Phong Quang đứng lên, còn chưa quay lại thì tay đã bị người ở phía sau cầm lấy, người nọ đi đến bên người nàng, nàng cười: “Chàng đến rồi.”

Tay Độc Cô Kỵ phủi hoa rơi trên đỉnh đầu nàng, “Ta không ở đây nàng chơi vui lắm à?”

“Ta cũng không cố ý quên chàng, tại Tiểu Tỳ đáng yêu quá.”

Độc Cô Kỵ cúi đầu nhìn nàm hài còn đang ôm đùi Phong Quang, nam hài thở phì phì trừng hắn, khóe miệng hắn cong lên hàm xúc.

Bởi vì Phong Quang thường xuyên chơi cùng Tiểu Tỳ, cho nên bé đối với Phong Quang có ham muốn độc chiếm của một đứa trẻ, bé nhìn Độc Cô Kỵ đứng bên người Phong Quang liền có cảm giác đồ chơi của mình bị cướp mất, tuy rằng cha mẹ đều nói nhìn thấy nam nhân này phải hành lễ, nhưng bé không thích hắn cho nên bé không thèm hành lễ đâu!

Độc Cô Kỵ sờ sờ cằm, “Nếu Phong Quang thích đứa nhỏ này như vậy, không bằng đem hắn vào cung ở luôn là được.”

Cả người Lạc Mai cứng đờ.

“Tiểu Tỳ còn nhỏ, đương nhiên là nên ở bên người phụ mẫu của bé, A Kỵ, sau này đừng đùa như vậy nữa.”

Nàng nói là vui đùa, thì hắn cũng sẽ xem lời của mình là vui đùa thôi, “Nàng không thích thì xem như ta chưa từng nói qua.”

Phong Quang cười nói với Lạc Mai, “Tiểu Tỳ chơi cũng mệt mỏi rồi, Lạc Mai trước hết cứ dẫn bé trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Lạc Mai cảm kích nhìn Phong Quang, cũng không để ý Tiểu Tỳ có muốn đi hay không liền ôm bé đi mất.

Gió xuân vẫn còn lạnh thổi qua, bạch sắc kê hoa vũ, mang theo một hơi lạnh đến tận xương.

Độc Cô Kỵ đem ngoại bào thêu rồng đen cởi ra phủ lên người Phong Quang, “Thân thể nàng yếu đuối, bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta trở về thôi.”

“Ta không cảm thấy lạnh.” Nàng lắc đầu cầm lấy tay to ấm áp của hắn, mặt lộ vẻ phiền muộn, “Ta nghe nói Trương đại học sĩ tấu chương muốn phế hậu… Chàng tước chức quan của hắn, còn muốn đem hắn lưu đày.”

“Đây không phải chuyện mà nàng nên quan tâm.” Độc Cô Kỵ nói nhẹ nhàng bâng quơ, chung quy luôn có một đám già mục nát vì cái gọi là suy trì huyết thống mà không nhìn mặt người nói chuyện, tính tính toán toán cũng không nhớ hắn đã tước đi bao nhiêu chức quan rồi?

“A Kỵ, nếu không...”

“Hư…” Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên môi lạnh của nàng, “Nàng biết ta không có biện pháp giận dỗi nàng, nếu nàng nói lời mà ta không thích nghe, ta chỉ biết giận chính mình.”

“Nhưng mà…” Ánh mắt nàng dao động, “Thật ra, cha mẹ ta cũng đều đưa tin tới, Hạ Khởi Mộng năm ngoái đã sinh một đôi long phượng thai cho Tiêu Nhược, mà ta…”

Tuy rằng thái tử Đại Duy quốc thoát ly cốt truyện mà đăng cơ thành công, quyền lực của Quỷ vương Tiêu Nhược càng lúc càng thấp, nhưng có rất nhiều chuyện luôn đi theo quỹ đạo vốn có của nó, ví dụ như Tiêu Nhược và Hạ Khởi Mộng sinh ra một đôi song sinh long phượng thai thông minh xinh đẹp, nghe nói hai đứa trẻ đó nửa tuổi đã có thể mở miệng nói chuyện, một tuổi xuất khẩu thành thơ, trình độ này không phải chỉ là con nhà người ta thôi đâu.

Độc Cô Kỵ vuốt hai gò má nàng bị gió thổi rét run, “Vội mã muốn có đứa nhỏ như vậy sao?”

Nàng gật đầu.

“Vậy mỗi ngày chúng ta nên cố gắng nhiều hơn chút nữa mới được.” Hắn có ý khác cười hàm xúc, khi nàng còn chưa kịp kinh sợ hô lên thì hắn đã ôm lấy nàng trở về tẩm cung.

“Đợi chút, A Kỵ…” Bây giờ đang là ban ngày đó!

“Ta đây đều vì nguyện vọng của Phong Quang mà cố gắng, cho nên Phong Quang hãy phối hợp với ta, được không?”

Phong Quang: “…”

Sau ba tháng Độc Cô Kỵ nghiêm túc cố gắng, lại bắt Phong Quang nghiên cứu tập sách tên, đệ nhất hoàng tử của Quảng Lưu quốc rốt cục ra đời tại năm thứ hai Hạ Thiên.

Độc Cô Kỵ ôm đứa nhỏ yếu ớt như chỉ cần ra sức một chút sẽ bóp chết bé, rất là cảm thán nói: “Không uổng công ta trước đây cày cấy hàng đêm.”

Phong Quang nằm trên giường đỏ mặt giấu đầu vào chăn.

Bình luận

Truyện đang đọc