Cảnh sát tuần tra gần đó nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Sau khi kiểm tra camera giám sát trên xe buýt, họ phát hiện ra kẻ này đã có hành vi khả nghi ngay từ khi lên xe. Hai cô gái trước đó chỉ im lặng đổi chỗ ngồi. Đến khi Hạ La lên xe, hắn đã nhân lúc hành khách xuống xe để chen lên phía sau cô.
Khi cảnh sát kiểm tra, họ phát hiện khóa quần hắn bị mở, và gã không thể đưa ra lời giải thích hợp lý. Dưới áp lực thẩm vấn liên tục, gã không chịu nổi và đã thừa nhận tất cả. Cuối cùng, cảnh sát đã ra quyết định tạm giam hành chính đối với gã về tội dâm ô.
Hạ La vốn vẫn còn chút hoảng sợ, nhưng khi thấy kẻ đó bị tạm giam, cô mới thực sự thả lỏng. Sau khi mọi việc kết thúc, cô và Giang Sinh chuẩn bị quay lại chợ đầu mối.
Giang Sinh chủ động gọi taxi. Khi về đến nơi trời đã gần tối. Đi ngang qua khu ăn vặt trong chợ, thấy có xe đẩy bán bánh xèo, mùi trứng và hành lá thơm phức bay tới, Hạ La lập tức thấy đói: “Tôi muốn ăn bánh xèo.”
Giang Sinh ngoan ngoãn đi trả tiền.
Thấy cô có tinh thần tốt và thèm ăn, anh cũng yên tâm hơn. Ban đầu anh còn lo cô gặp chuyện như vậy sẽ buồn bã mãi.
Mua hai cái bánh xèo, thêm xúc xích và trứng, Giang Sinh phụ trách cầm bánh, Hạ La lấy vài đồng lẻ đi mua hai chai coca lạnh ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh.
Mua xong đi ra, cô nói với Giang Sinh: “Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ăn đi, tôi không đứng nổi nữa.”
“Lên xe tôi đi, bãi đỗ xe ở gần đây thôi.”
“Nhưng trong xe ngột ngạt lắm, không thoáng khí.”
“Có thể ngồi phía sau.”
Hạ La chưa bao giờ ngồi sau xe tải, nên cũng tò mò: “Được.”
Giang Sinh dẫn cô đến phía sau xe tải của mình, hạ tấm chắn xuống, thùng xe trống không vì không chở hàng. Anh lại đi lên phía trước lấy mấy tờ báo trải lên: “Được rồi, có thể ngồi được rồi.”
Hạ La bám vào thanh ngang phía dưới thùng xe trèo lên, thùng xe là kiểu nửa mở, phía trên có lan can kim loại. Cô ngồi xuống tờ báo, đặt coca và bánh xèo ở giữa, Giang Sinh cũng trèo lên, ngồi xuống tờ báo khác.
Nhìn từ đuôi xe ra, tầm nhìn không bị che chắn, đối diện với một dải hoàng hôn trên đường chân trời, những đám mây cuộn với viền vàng đỏ rực, như thiêu đốt nửa bầu trời.
Đẹp quá.
Hạ La nhìn ngẩn người. Cô nhớ đến câu trong Đằng Vương Các Tự của Vương Bột “Ánh chiều cùng chim lẻ bay ngang, thu về nước biếc trời cùng một sắc”, lại nhớ đến câu thơ của Trương Lôi “Trăng non vượt khỏi cánh chim, chiều tà lặn xuống trời tây thẳm mờ”.
Không nhớ nổi đã bao lâu rồi không ngắm hoàng hôn như thế này, hồi nhỏ thích nhất là ngồi bên cửa sổ nhìn mây, luôn cảm thấy những đám mây đi trên trời kia chắc chắn có thần tiên ở trên đó, nhưng khi lớn lên, ngay cả thời gian ngẩng đầu nhìn trời cũng ít đi, lúc nào cũng vội vã qua lại.
Giang Sinh thấy cô ngẩn người bèn đưa một gói bánh xèo qua: “Cho cô.”
Hạ La như sực tỉnh, nhận lấy bánh xèo, mở túi nilon ra, cắn một miếng nhỏ, rồi quay đầu, ngẩn ngơ nhìn anh một lúc.
Giang Sinh thắc mắc: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?” Vừa nói vừa lấy mu bài lau lau mặt mình: “Có dính bụi phải không?”
Hạ La lắc đầu, cười: “Không có, tôi chỉ hơi cảm khái thôi.”
“Cảm khái gì?”
“Có lẽ ngay cả trong mơ tôi cũng không nghĩ được, mình vẫn còn sống, lại đang ngồi trên xe tải ăn bánh xèo ngắm hoàng hôn với một người không thật sự quen biết.”
Ánh mắt Giang Sinh dịu đi đôi chút: “Thế này cũng khá tốt mà, phải không? Nếu cô chết rồi, sẽ không được ăn bánh xèo ngon thế này, không được ngắm hoàng hôn đẹp thế này nữa.”
Hạ La cúi đầu cắn thêm một miếng bánh xèo, nhai kỹ, rồi khẽ nói: “Ừm, ngon thật.”
Gió chiều thổi qua kẽ hở của lan can thùng xe, làm tung bay mái tóc dài bên tai cô. Giang Sinh quan sát dáng vẻ yên tĩnh của cô: “À đúng rồi, ăn xong chúng ta đi dạo chợ một chút, mua cho cô một cái quần mới.”
Hạ La do dự một chút, rồi vẫn gật đầu: “Ừm.”
Tuy lại phải tiêu thêm tiền của anh, cảm thấy hơi ngại, nhưng cô thực sự không muốn giữ lại cái quần này, cảm thấy rất ghê tởm.
Im lặng ăn bánh xèo một lúc, cô đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ, chỉ là cái quần thôi mà, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”
“Tôi nói chuyện ban ngày.”
Giang Sinh gãi gãi đầu: “Ban ngày tôi cũng chẳng làm gì cả, chỉ là giúp cô báo công an thôi.”
“Hắn là người đầu tiên bắt nạt tôi rồi bị đưa vào đồn công an.” Hạ La cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nói: “Trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng một mình tôi sẽ sợ, giống như họ vậy, bị bắt nạt chỉ dám lặng lẽ bỏ đi, sợ bị trả thù.”
Giang Sinh lặng lẽ lắng nghe.
“Nhưng hôm nay khác, vì có anh ở bên cạnh, nên tôi có can đảm, tôi cảm thấy dù có đánh nhau tôi cũng không thiệt, anh chắc chắn sẽ cứu tôi.” Nói rồi cô dừng lại một chút: “Nên, cảm ơn anh.”
Khi nói hai chữ cảm ơn, cô vụng về cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, dường như phải rất khó khăn mới nói ra được. Giang Sinh chợt có xung động muốn xoa xoa đầu cô, nhưng nghĩ lại, cảm thấy cử chỉ thân mật như vậy có vẻ không hợp thời điểm.
Anh khẽ ho một tiếng: “Đã muốn cảm ơn tôi, vậy hãy nói cho tôi biết tên cô đi, đừng để tôi không biết gì về cô cả.”
“…” Hạ La ngước mắt lên, ánh mắt đảo quanh trên gương mặt anh, có chút do dự. Tên gọi là những từ có ma lực, sau khi biết tên nhau, sẽ trở thành người quen biết, không còn là người xa lạ không có liên quan gì nữa.
Đây là một mối quan hệ hoàn toàn khác với hiện tại, và có thể phát triển thành vô số khả năng. Với tình trạng của cô bây giờ, liệu có thực sự thích hợp để mở cánh cửa đó, để thiết lập một mối quan hệ mới không?
Nhưng vừa mới cảm ơn anh xong, lại từ chối yêu cầu nhỏ nhặt này của anh, như vậy có phải quá không chân thành không?
Nghĩ đến đây, cô quyết định: “Hạ La, chữ Hạ trong mùa hạ, chữ La trong la y.”
Khóe miệng Giang Sinh cong lên, ra vẻ nghiêm túc đưa tay về phía cô: “Chào cô, tôi tên Giang Sinh, chữ Giang trong sông Trường Giang, chữ Sinh trong sinh mệnh.”
Hạ La bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, đưa tay nắm nhẹ tay anh: “Chào anh.”
Sau khi biết nhau, khoảng cách tâm lý dường như gần lại nhiều, rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại có một ma lực vô hình.
Từ nay, với anh không còn là người xa lạ nữa.
Ngoài tên, Giang Sinh không hỏi thêm bất kỳ chuyện riêng tư nào của cô, rất nhanh đã ăn hết một cái bánh xèo, uống cạn một chai coca. Đợi Hạ La ăn xong, hai người nhảy xuống xe, đi vào chợ mua quần.
Hạ La không chọn lựa gì nhiều, tùy tiện lấy một cái quần ngắn, quấn quanh eo thử độ dài, xác định xong liền gọi Giang Sinh trả tiền, mua xong trực tiếp về nhà trọ thay quần áo.
Giang Sinh đưa cô đến cửa: “À đúng rồi, có việc quên nói với cô, hôm nay tôi nhận được chuyến hàng rồi, phải đi Đông Bắc, xuất phát nửa đêm. Cô về ngủ sớm đi, bốn giờ tôi đến đón.”
“Phải đi rồi sao?” Hạ La nhớ đến con mèo cam, hơi thất vọng: “Vậy hôm nay đi xem mèo, là lần cuối sao?”
Giang Sinh an ủi: “Không sao, có cơ hội gặp lại mà, sau này tôi nhận được chuyến hàng đến đây, lúc đó có thể ghé qua xem mèo. Tôi còn thêm WeChat của tình nguyện viên trạm cứu hộ, nếu cô muốn xem có thể gọi video.”
Hạ La gật đầu.
“Được rồi, vậy tôi về xe đây, cô nhớ khóa cửa cẩn thận.”
“Ừm.”
Hạ La về đến phòng trọ, cởi cái quần kia ra ném vào thùng rác rồi tắm một lúc rất lâu. Tắm xong, sấy khô tóc trước gương, đột nhiên nghĩ đến Giang Sinh. Cùng là đàn ông, có người chỉ nhìn cô một cái đã nảy sinh ý xấu, nhưng có người ngày ngày đối diện với cô, có vô số cơ hội làm chuyện xấu, nhưng chưa từng đụng vào cô.
Nghĩ đến đây, cô cười khẽ, quả nhiên là người thật thà.
Sấy xong tóc, tiện tay giặt quần áo, cô đi ra khỏi phòng tắm, bật tivi. Thời gian chưa đến chín giờ, chắc chắn là chưa ngủ được.
Móc điện thoại từ trong túi ra, ấn nút nguồn, chẳng mấy chốc, tin nhắn và WeChat đổ về điên cuồng.
Cách ngày cô sẽ bật điện thoại như vậy, trả lời WeChat, để tránh những người lo lắng cho cô hiểu lầm là cô mất tích, chạy đi báo công an. Trước đây cô cũng từng nghĩ, nếu cô chết trong căn phòng thuê, ai sẽ là người đầu tiên phát hiện ra nhỉ?
Gia đình, họ hàng, đồng nghiệp, hay là bạn bè? Hay là như trong tin tức, đợi đến khi thi thể bốc mùi mới bị phát hiện?
Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng cao nhất, chắc vẫn là Dư Mộng Viên, dù sao cũng thường xuyên nhắn tin WeChat với cô, nếu lâu không trả lời tin nhắn, cô ấy nhất định sẽ nhận ra điều bất thường.
Lần này bật máy, quả nhiên lại nhận được tin nhắn của cô ấy: Bây giờ cậu đến đâu rồi?
Thời gian là sáng nay.
Hạ La trả lời: Đến Dương Thành rồi.
Dư Mộng Viên gần như trả lời ngay lập tức: Cậu đi làm gì vậy? Giờ mới trả lời mình.
Hạ La nói dối đã rất thuần thục: Điện thoại hết pin rồi, vừa đến nhà trọ, mới sạc.
Dư Mộng Viên: Cậu chơi vui vẻ thật đấy, tội nghiệp mình bây giờ vẫn còn đang tăng ca, vì miếng cơm manh áo mà phải cúi đầu.
Hạ La: Nếu mệt thì về nghỉ sớm đi, việc làm không hết đâu.
Dư Mộng Viễn: Đâu có dễ như cậu nói vậy, mình còn phải để dành tiền mua nhà mà. Này, mình với anh Đào đã đi xem nhà rồi, nhưng tính đi tính lại, tiền đặt cọc có thể còn thiếu một chút, cậu không phải còn tiền đó sao? Nếu không cần gấp, đến lúc đó cho mình vay tạm nhé.
Hạ La nhìn chằm chằm vào màn hình ngẩn người. Phải rồi, trước đây cô có để dành được chút tiền, nhưng bây giờ đã…
Thở dài, cô suy nghĩ một lúc, trả lời một chữ: Được.
Nếu đến lúc đó cô còn sống thì hãy nói sau vậy, chắc sẽ có cách thôi.
Dư Mộng Viễn: Cảm ơn bé yêu, biết ngay là cậu đối xử với mình tốt nhất mà.
Hạ La gửi một emoji dễ thương.
Dư Mộng Viễn: À đúng rồi, cậu đi chơi nửa tháng rồi, định khi nào về?
Hạ La: Không biết.
Rồi lại bổ sung một câu: Hiếm khi không phải đi làm, nghỉ phép, đương nhiên phải chơi lâu một chút.
Dư Mộng Viên: Ghen tị quá đi. Về rồi mình mời cậu ăn cơm, gần chỗ mình mới mở một quán ăn cua, mình với anh Đào đã thử rồi, vị rất ngon, đợi cậu về mình lại đi ăn.
Hạ La: Được.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi mệt, không muốn nói chuyện nữa bèn nói dối thêm lần nữa: Mình phải đi tắm đây, mai còn phải dậy sớm, nói sau nhé.
Dư Mộng Viên trả lời: Được, chúc ngủ ngon.
Hạ La tắt điện thoại, dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trên trần nhà ngẩn người. Tivi vẫn ồn ào phát chương trình, cô chẳng nghe được chữ nào.
Cô với Dư Mộng Viên gần như không giấu giếm điều gì, đúng vậy, gần như. Cô đã từng nói với cô ấy, cô để dành được ba trăm nghìn tệ (*), nhưng lại không nói với cô ấy, cách đây một tháng, số tiền đó đã không còn nữa.
(*) Tương đương 1.068.313.686,68 VND
Mà cứ nghĩ đến số tiền này, cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức muốn ngủ mãi mãi, không muốn tỉnh lại nữa.