Sau bữa ăn, hai người ra ngoài đi dạo bên bờ sông.
Con sông chảy qua thị trấn Thanh Xuyên là một nhánh của sông Thanh Sa, nước chảy xiết, màu xanh đen, cuồn cuộn chảy về phía trước. Ở xa xa trên sông, một cây cầu gạch đỏ được bắc qua để thuận tiện cho người dân hai bờ đi lại.
Lúc này, trời chưa tối hẳn, hai người đi dọc theo con đường ven sông. Hai bên đường có nhiều quầy hàng rong bán đồ ăn vặt, hoa quả và đồ uống.
Hạ La ngạc nhiên phát hiện có quầy bán kẹo bông, còn dùng loại máy cũ mà cô từng thấy hồi nhỏ. Một muỗng đường trắng đổ vào, phần giữa sẽ tạo ra những sợi tơ, que gỗ nhỏ xoay tròn bên cạnh, chẳng mấy chốc đã kết thành một quả bông mềm mại, xốp nhẹ.
Cô dừng bước, mua hai cái từ chủ quầy. Vốn dĩ cô không thích ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt, nhưng hôm nay tâm trạng tốt nên đột nhiên muốn ăn.
Giang Sinh chân dài, đi phía trước, đi được một lúc phát hiện cô gái nhỏ bám đuôi mình đã biến mất, lại quay lại tìm, thấy cô đang đứng bên quầy kẹo bông, ngóng chờ đầy mong đợi.
Anh đi tới. Chủ quầy vừa đưa cho cô một cây kẹo bông, cô lập tức đưa cho anh: “Cầm lấy.”
Giang Sinh lắc đầu: “Thôi, đây là đồ của mấy cô gái nhỏ ăn, tôi không cần.”
Hạ La cau mày, tròn mắt trừng anh: “Phải cầm lấy, em trả tiền rồi.”
“…” Giang Sinh đành chịu, miễn cưỡng nhận lấy. Một người đàn ông to xác ăn kẹo bông, nghĩ thôi đã thấy nổi da gà.
Chẳng mấy chốc cây kẹo của Hạ La cũng làm xong, hai người mỗi người một cây, sánh vai nhau đi trên đường.
Giang Sinh lén nhìn cô một cái, cô trông rất vui vẻ, đầu lưỡi hồng nhỏ ươn ướt thè ra, liếm từng miếng kẹo bông trắng muốt, vẻ mặt say sưa.
Thấy cô vui, anh cũng vui theo, cắn một miếng kẹo, để trong miệng, ngọt ngào lan tỏa tới tận tim.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Phần lớn thời gian là Giang Sinh nói, kể về chuyện hồi nhỏ của anh, làm sao trèo cây bắt trứng chim, làm sao xuống ruộng bắt cá chạch, Hạ La chỉ cười khúc khích lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, hiếm khi nhắc đến chuyện thời thơ ấu của mình.
Có lẽ là những ký ức không vui, cô không nhắc, Giang Sinh cũng không hỏi.
Cứ thế đi được một quãng, cho đến khi trời tối hẳn, đèn đường dọc bờ sông sáng lên. Trên quầy của những người bán hàng rong bắt đầu xuất hiện những chiếc băng đô phát sáng như ở buổi concert, lấp lánh đủ màu sắc dưới bóng đêm.
Hạ La lập tức bị thu hút, ghé lại chọn một cái hình tai mèo đội lên đầu, quay mặt sang hỏi anh: “Đẹp không?”
Đôi mắt to long lanh của cô lấp lánh dưới ánh đèn đường, đôi môi hồng nhạt hé mở, chiếc băng đô tai mèo càng làm tăng thêm vẻ tinh nghịch, Giang Sinh nhìn đến nỗi cổ họng khẽ chuyển động: “Đẹp.”
Hạ La cười hài lòng, tiện tay lấy thêm một chiếc băng đô tai thỏ, giơ lên định đội cho anh.
Giang Sinh thấy vậy, sợ đến nỗi liên tục lùi về sau.
“Nào mà.” Hạ La nháy mắt với anh, cười tinh quái dỗ dành: “Ngoan nào, nghe lời đi.”
Giang Sinh lắc đầu như trống bỏi, là một người đàn ông đường đường, anh có phẩm giá của mình! Làm sao có thể đội thứ nữ tính như thế chứ!
Hạ La từng bước ép sát, tay nắm lấy cổ tay anh, khẽ kéo về phía mình, Giang Sinh liền bị kéo tới. Miệng anh nói không không không, nhưng đầu lại ngoan ngoãn cúi xuống — bởi vì cô với không tới.
Thật là một sự phản kháng yếu ớt. Hạ La thầm nghĩ, rồi nhẹ nhàng đội tai thỏ lên đầu anh, nhìn qua nhìn lại: “Ừm, đẹp đấy.”
Giang Sinh nhắm mắt lại, cảm thấy cả khuôn mặt sắp chín tới nơi. Lúc này anh chỉ mong xung quanh đừng có ai quen biết mình.
“Anh Sinh?”
Giọng nói đột ngột làm anh giật mình, anh quay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Trình Tương, đối phương trông có vẻ kinh ngạc. Anh vội vàng gỡ tai thỏ ra khỏi đầu, xoa xoa mũi, ngượng ngùng: “Sao em lại ở đây?”
Trình Tương lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tờ đơn trong tay: “Em đến phát tờ rơi cho cửa hàng.” Vừa nói cô ta vừa nhìn về phía sau anh, Hạ La đang đeo tai mèo, mỉm cười gật đầu với cô ta.
“Hai người ra ngoài dạo phố à?” Giọng Trình Tương có phần khô khan.
Giang Sinh gật đầu: “Ừ.”
“Vậy em không làm phiền hai người nữa.” Trình Tương cười cười, rút một tờ rơi đưa cho Hạ La: “Chúng em đang có chương trình khuyến mãi, có thời gian thì ghé qua nhé.”
Hạ La nhận lấy: “Được.”
Trình Tương gật đầu chào, rồi đi phát tờ rơi ở nơi khác.
Hạ La trả tiền tai mèo xong, tiếp tục đi về phía trước với Giang Sinh. Cô cảm thấy thái độ của Trình Tương có điểm khác, khi đến nhà Giang Sinh, cô ta tự coi mình là chủ nhân, còn bây giờ lại cố ý giữ khoảng cách.
“Anh có nói gì với cô ấy không?”
Giang Sinh khựng bước: “Chỉ là bảo cô ấy đừng lãng phí thời gian với anh.”
Hạ La nghe xong, khóe môi cong lên, nụ cười tinh quái như một chú mèo. Phân định ranh giới rõ ràng như vậy, tốt lắm, tốt lắm.
Hai người đi dọc bờ sông hơn một tiếng, gần 9 giờ mới về nhà. Sau khi tắm rửa xong, ai về phòng nấy ngủ.
Nửa đêm Giang Sinh thức giấc một lần, uống nhiều canh gà quá nên phải đi vệ sinh. Ra khỏi phòng ngủ, phát hiện dưới khe cửa phòng đối diện vẫn còn sáng đèn, anh hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ vẫn chưa ngủ?
Nhưng giờ này, cũng không tiện gõ cửa phòng cô. Anh nghĩ một chút, thôi vậy, nên đi vệ sinh xong liền quay về phòng.
Đến sáng hôm sau, lúc hai người ăn sáng, anh mới hỏi: “Hôm qua em ngủ không ngon à?”
Hạ La bị anh hỏi đến ngớ người: “Không có, em ngủ rất ngon.” Tối qua đi dạo bên sông với anh, cô rất vui, tâm trạng tốt thì dễ ngủ. Hơn nữa từ khi đến nhà anh, mỗi tối cô không cần uống thuốc cũng ngủ được.
“Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, thấy phòng em vẫn sáng đèn, nên…”
Hạ La chợt hiểu ra: “Em sợ bóng tối, nên quen ngủ với đèn sáng rồi.”
Giang Sinh gật đầu tỏ vẻ hiểu: “À phải rồi, tôi tìm được việc làm thời vụ, đi hái chanh ở trong làng, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, không bằng kiếm ít tiền.”
“Ừm.” Hạ La thông cảm, Tết Trung thu sắp đến, thêm nữa vì cô mà anh không thể ra ngoài chạy xe, dù sao cũng phải nghĩ cách khác kiếm tiền, không thể ngồi không ăn mãi được.
Thế nên ban ngày Giang Sinh đi làm, cô ở nhà đọc sách viết chữ, tối anh về nấu cơm, Hạ La đứng bên cạnh học hỏi, ăn xong hai người lại đi dạo bên sông một vòng, ngoại trừ không ngủ chung phòng, cuộc sống gần như của vợ chồng.
Chẳng mấy chốc đã đến Tết Trung thu.
Mẹ Giang Sinh sáng sớm đã gọi điện thúc giục anh về nhà, giọng to đến mức Hạ La ngồi ở phòng khách cũng nghe thấy.
Nghe điện thoại xong, Giang Sinh đi từ ban công vào, giải thích: “Hôm nay tôi phải về sớm một chút, mẹ bảo tôi tối nay phải ở nhà một đêm.” Nói rồi anh có vẻ khó xử: “Em ở một mình được không?”
Hạ La trong lòng hơi lo. Bảo cô ở một mình một đêm, nghĩ lại vẫn hơi sợ, nhưng người ta cả nhà đoàn tụ, cô cũng không thể nói không được. Cố tỏ ra nhẹ nhàng nhún vai, cô nói: “Sao lại không được?”
Giang Sinh vẫn không yên tâm: “Hay là em về nhà với tôi nhé?”
Hạ La phì cười: “Anh có phải ngốc không? Anh đưa em về, giải thích với mẹ anh thế nào?”
“Thì nói là bạn.”
Hạ La suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Cả nhà anh đón Tết Trung thu, em đi thì còn ra làm sao nữa.”
“Nhưng để em một mình ở đây cũng không tốt.” Tiết Trung thu, cả nhà đoàn tụ, cô cô đơn một mình, quả là tội nghiệp quá.
“Có gì không tốt đâu, mấy năm nay Tết Trung thu em đều qua một mình, quen rồi.” Hạ La bĩu môi không để tâm: “Vốn dĩ em cũng chẳng hứng thú gì với mấy ngày lễ này, ồn ào chết đi được, bánh trung thu em cũng không thích ăn, ngọt lắm.”
Giang Sinh im lặng nhìn cô. Anh biết cô lại đang nói ngược rồi, cô muốn có người bên cạnh, thật ra anh cũng muốn ở bên cô. Chỉ là anh về Thanh Xuyên bấy nhiêu ngày, chỉ về nhà có một lần, thời gian còn lại đều ở bên cô, hôm nay là Tết Trung thu, không về bên bố mẹ thì không ổn.
“Thế này nhé, tôi ở đây ăn trưa, chiều mới đi, rồi sáng mai bắt chuyến xe sớm nhất về, được không?”
Khóe môi đang bĩu của Hạ La lập tức cong lên: “Được.”
Buổi trưa cô hiếm khi xuống bếp, Giang Sinh đứng bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng nhắc nhở cho bao nhiêu dầu, thứ tự cho nguyên liệu, thời gian tắt bếp.
Hai món một canh lên bàn, Hạ La khá đắc ý, cô cũng là người có thể tự chăm sóc bản thân rồi, sau này dù có trở về cuộc sống một mình, cô cũng không phải chỉ sống nhờ đồ ship nữa.
Ăn trưa xong, Giang Sinh ở lại thêm một lúc rồi ra ngoài bắt xe. Hạ La vẫn đứng ở ban công nhìn theo anh đi xa.
Sau đó, cô quay về phòng sách viết chữ. Những ngày này cô cũng không sống uổng phí, viết xong hai quyển tập viết chữ, đọc xong một quyển tiểu thuyết, “Ông già và biển cả” của Hemingway.
Đọc sách viết chữ là việc làm từ nhỏ, nhưng khi ở trường, đây chỉ là một việc bắt buộc phải làm, cô không hề yêu thích. Cho đến bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra sách vở và chữ viết có sức mạnh có thể khiến tâm hồn người ta bình yên, có thể làm mềm đi những góc cạnh sắc nhọn của cô, lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn.
Bây giờ cô yêu thích những điều này từ tận đáy lòng, nên mỗi ngày đều kiên trì đọc viết, đã hình thành một thói quen.
Muộn hơn một chút, cô mơ hồ cảm thấy vùng bụng có cảm giác đau nhức quen thuộc, có lẽ sắp đến kỳ kinh nguyệt. Kỳ kinh của cô không được đều lắm, nhưng mỗi lần sắp đến, bụng dưới đều đau nhức.
Cầm chìa khóa dự phòng mà Giang Sinh đưa, cô xuống lầu đến cửa hàng tạp hóa ở cổng khu dân cư để mua băng vệ sinh. Thông thường khi anh không có nhà, cô không ra ngoài, trừ những trường hợp bất đắc dĩ như thế này.
Trên đường đi, có những người đàn ông lạ mặt ném về phía cô những ánh nhìn dò xét, không chút kiêng dè nhìn từ đầu đến chân. Cô cụp mắt xuống, không đối diện với họ, chỉ dùng ánh mắt liếc để đề phòng, vội vã bước vào cửa hàng tạp hóa.
Mua xong băng vệ sinh, cô nhanh chóng quay về tầng trên. Đối với trị an ở những nơi nhỏ như thế này, cô chưa bao giờ có nhiều niềm tin, nên lúc nào cũng phải đề phòng rất nhiều.
Vào lúc chiều tối, cô lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra, xào qua trong chảo, tạm bợ cho bữa tối qua ngày. Rửa bát xong, cô nghỉ ngơi một lúc trên ghế sofa, tiện tay bật tivi lên, chương trình đêm Trung thu đang trong phần khởi động, cô xem một lát rồi chán nên tắt đi.
Muộn hơn một chút, Giang Sinh nhắn tin WeChat cho cô, đơn giản bốn chữ: “Chúc mừng Trung thu.”
Hạ La mỉm cười, nằm xuống, kéo một cái gối tựa đệm đầu, hai tay đánh chữ: “Anh đang làm gì đấy?”
Giang Sinh: “Đang uống rượu với bố, em thì sao?”
Hạ La: “Em chẳng làm gì cả, chỉ đang nhắn tin với anh thôi.”
Giang Sinh: “Ăn tối chưa?”
Hạ La: “Ăn rồi.”
Giang Sinh: “Nhớ khóa cửa sổ trước khi đi ngủ.”
Hạ La: “Lắm lời.”
Hai người lại trò chuyện một lúc, chúc nhau ngủ ngon, Hạ La luyến tiếc đặt điện thoại xuống. Ngồi dậy khỏi ghế sofa, cô kiểm tra cửa sổ các phòng, đảm bảo đã đóng kỹ, rồi quay lại phòng khách, định đóng cửa ban công thì đột nhiên trước mắt tối sầm, chẳng thấy gì nữa.
Khoan đã, mất điện sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Ồ hố