MAY MẮN NHỎ CỦA EM - DUY KỲ

Sáng hôm sau, trời vừa mới hửng sáng, Hạ La đã vội vàng trở dậy khỏi võng, cô đánh thức Giang Sinh rồi vội vã cầm bàn chải đánh răng và khăn mặt đi rửa mặt.

Giang Sinh đi theo sau, thấy cô vội vã hối hả như vậy, trong lòng thấy lạ. Cô bé này, còn chưa ăn sáng mà đã đầy năng lượng thế này, như thể vừa được tiêm thuốc kích thích vậy. Bình thường đâu có thế này, lúc nào cũng bày một bộ mặt thờ ơ với mọi thứ.

Hai người rửa mặt xong thì mua đồ ăn sáng ở quán vỉa hè. Hạ La bưng bánh bao nóng hổi, vừa ăn vừa quan sát khu chợ họ sắp đến tìm hàng. Tối qua không nhìn rõ, giờ mới thấy được toàn cảnh: “Khu chợ lớn thế này, chúng ta phải đi đến bao giờ mới xong?”

Giang Sinh cũng đang tính toán trong lòng, e rằng cả ngày cũng chẳng đi hết được, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, từ từ đi, không vội.”

Hạ La trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ đâu còn thời gian để từ từ nữa? Hôm qua đơn hàng đó hỏng rồi, còn phải bù tiền, anh…” Còn không trả được tiền cho bố mẹ nữa. Nửa câu sau cô nuốt vào trong, đổi giọng: “Không trả nổi tiền nhà trọ cho em nữa!”

Nghe vậy, Giang Sinh sặc một ngụm sữa đậu nành, anh ho khan nói: “Được rồi được rồi, tôi chạy mà đi, chạy mà đi.”

Hạ La vẫn thấy chưa ổn: “Hay là chúng ta chia nhau ra đi, ai tìm được nguồn hàng thì gọi điện báo một tiếng.”

Giang Sinh do dự: “Em một mình, tôi sợ không an toàn.”

“Ban ngày ban mặt chắc không sao đâu, hơn nữa ở chợ đông người thế này, lại có bảo vệ, nếu gặp người xấu, em sẽ hét cứu mạng.”

Giang Sinh cân nhắc một lúc, cứ mãi bảo vệ em ấy thế này cũng không phải cách, rồi có ngày em ấy cũng phải quay về cuộc sống của mình, anh có thể bảo vệ em ấy một thời gian, chứ không thể bảo vệ cả đời: “Được rồi, chúng ta chia nhau ra, nếu gặp chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

“Em gọi thử cho anh một cuộc, anh lưu số em vào đi.” Hạ La vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong ba lô ra, bật máy, rồi bấm từng số một vào số điện thoại của anh, sau đó gọi đi.

Chẳng mấy chốc, điện thoại của Giang Sinh đổ chuông, anh bấm nút tắt, ngạc nhiên: “Lâu như vậy rồi, em vẫn còn nhớ số của tôi.”

Hạ La đắc ý nhếch cằm: “Bây giờ anh mới biết sao? Em là thiên tài nhí đấy.”

Dưới ánh bình minh, cô tự hào cười, những sợi tóc mái bay bay trên trán phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp, ánh mắt long lanh như kim cương lấp lánh, tim Giang Sinh lại thổn thức. Ở bên cô hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên anh thấy biểu cảm sinh động như vậy của cô, như một con búp bê được tiêm sinh lực, bắt đầu sống dậy.

Chưa kịp định thần, Hạ La đã quay người đi về phía cổng chợ: “Nhanh lên, đừng đứng ngẩn ra đấy.”

Lúc này Giang Sinh mới tỉnh người mà đi theo. Hai người chia tay ở cổng, một người rẽ trái, một người rẽ phải.

Đây là một khu chợ tổng hợp nông nghiệp, bán đủ thứ, từ hạt giống, phân bón, máy móc nông nghiệp, thức ăn gia súc, thuốc trừ sâu, nông sản phụ phẩm, v.v., đủ cả, các cửa hàng không chỉ có mặt bằng mà còn có cả kho bãi đi kèm.

Hạ La ngọt ngào gọi anh gọi chị, đi hỏi từng cửa hàng xem có hàng cần vận chuyển không, rất nhanh đã nhận được một số đơn nhỏ, nửa tấn hàng một tấn hàng các kiểu. Theo kinh nghiệm Giang Sinh truyền đạt, trước tiên ghi lại, vì đơn nhỏ cần ghép hàng, tính ra không có lợi bằng đơn lớn.

Sau hơn hai tiếng đi bộ trong chợ, lòng bàn chân cô bắt đầu đau nhói. Tuy nhìn cô có vẻ là típ con gái thích chơi bời, nhưng tính cách lại cực kỳ thích ở nhà, nếu không cần thiết, tuyệt đối không ra ngoài. Cô không thích giao tiếp, cũng không thích vận động, có thể đi taxi thì tuyệt đối không đi bộ, hoạt động cường độ cao như hôm nay đã vượt xa mức độ thường ngày của cô.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn một sức mạnh, nhất định phải tìm cho Giang Sinh một đơn hàng lớn, không thể kéo chân anh nữa. Ban đầu còn thấy tiêu tiền của anh khá sướng, có cảm giác thích thú như đang nghịch ngợm, nhưng gần đây cô càng ngày càng không nỡ, đặc biệt là sau khi khiến anh mất một đơn hàng lớn, càng cảm thấy áy náy hơn.

Buổi trưa cô và Giang Sinh gặp nhau một lát, ngoài việc ăn trưa, còn trao đổi thông tin hàng hóa đã thu thập được buổi sáng, sau đó lại chia nhau ra đi. Hạ La cảm thấy mình chưa bao giờ đi bộ lâu như vậy, cũng chưa bao giờ biết kiếm tiền là việc vất vả đến thế.

Từ nhỏ cô đã thông minh, đọc sách nhanh như chớp, có trí nhớ như máy ảnh, tuy không đạt đến mức thần đồng, nhưng so với người cùng tuổi thì hơn xa. Bình thường chỉ cần học hành chăm chỉ một chút là đã tốt nghiệp với thành tích đứng đầu lớp trong kỳ thi đại học.

Vào đại học, thường xuyên trốn học để ngủ nướng, nhưng thành tích vẫn đứng đầu. Tốt nghiệp đại học, cô không học cao học mà chọn đi làm, rất thuận lợi vào được một công ty internet trong top 500 thế giới, lương tháng hơn mười nghìn tệ (*), hàng năm còn có thưởng dự án và thưởng cuối năm hậu hĩnh, đối với trình độ cử nhân mới ra trường mà nói, cũng khá tốt.

(*) Tương đương 35.615.955,41 VND

Mỗi tháng cô chỉ cần đi làm đúng giờ, ngồi trong phòng gõ code, lương sẽ được chuyển vào thẻ không thiếu một xu. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác vất vả bôn ba thế này, lại còn hoàn toàn không biết ngày mai có kiếm được tiền hay không.

Cả nửa ngày trôi qua, gót chân phồng rộp, tóc cũng rối bù, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, cổ họng đau rát vì nói quá nhiều, nhưng cô vẫn như cái đồng hồ báo thức được lên dây cót, ôm một tia hy vọng, không ngừng bước đi.

Trong chợ, người như cô còn rất nhiều, ai cũng đang dốc hết sức vì sinh tồn. Cô thậm chí không có thời gian nghĩ đến những chuyện không vui đã xảy ra trong cuộc đời mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là phải tìm được đơn hàng lớn, không thì cô không còn mặt mũi nào đi theo Giang Sinh nữa.

Dần dần, hoàng hôn buông xuống, các cửa hàng bắt đầu thu dọn hàng hóa, chuẩn bị đóng cửa. Hạ La vẫn không chịu bỏ cuộc, đi lại giữa các kho hàng, gặp ai cũng hỏi có hàng cần chuyển không, chỉ tiếc là đơn lớn mà cô mong đợi vẫn chưa có tin tức gì.

Chẳng bao lâu sau, Giang Sinh gọi điện cho cô: “Này, tôi đây, về thôi.”

“Tìm thêm một lát nữa đi.”

“Không sao đâu, mai tìm tiếp cũng được, em đi cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng mà…”

“Chuyện tìm hàng không thể vội được, còn phải dựa vào may mắn nữa, có khi đợi rất lâu cũng không có, có khi vừa đến đã tìm được ngay.” Giang Sinh hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu, tôi qua đón em.”

Hạ La ngẩng đầu nhìn biển số kho hàng trước mặt: “B394.”

“Em đứng yên đó, tôi qua ngay.”

“Được.” Hạ La cúp điện thoại, thở dài ủ rũ, bóp bóp bắp chân đang nhức mỏi. Tuy rất không cam lòng, nhưng chuyện này không phải chỉ cần nỗ lực là được, giống như Giang Sinh nói, còn phải dựa vào may mắn, mà vận may của cô vốn chẳng tốt đẹp gì.

Trước kho hàng có một chiếc ghế băng gỗ, ngả nghiêng đổ trên mặt đất. Hạ La đi qua hỏi chủ cửa hàng có thể cho cô ngồi một lát không, chủ cửa hàng vui vẻ đồng ý, thế là cô đỡ chiếc ghế dậy.

Khoảnh khắc ngồi xuống, cảm thấy thoải mái chưa từng có, tứ chi toàn thân đều thư thái. Cô ngồi một lúc, cả người bắt đầu để trống, đầu hơi cúi xuống, vô thức nhìn chằm chằm vào hoa văn trên mặt đất.

Cho đến khi, má cô bị một vật lạnh nhẹ nhàng chạm vào.

Cô giật mình, ngẩng đầu lên, không biết Giang Sinh đến từ lúc nào, đang đứng trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô, trong tay còn cầm một lon coca.

“Đang nghĩ gì vậy? Gọi em mà cũng không nghe thấy.” Anh đưa lon coca về phía trước: “Khát rồi phải không?”

Hạ La nhận lấy, lạnh. Cô mở nắp lon, tu ừng ực mấy ngụm, thở phào một hơi sảng khoái, cảm thấy cả người đều sống lại, rồi áp lon coca lên má đang nóng rực, nheo mắt như mèo: “Dễ chịu quá.”

Giang Sinh thấy má cô đỏ ửng, trên trán rịn những giọt mồ hôi li ti, chắc là rất mệt rồi: “Nghỉ một lát rồi đi nhé.”

Hạ La gật đầu, dịch mông sang một bên, nhường cho anh nửa ghế: “Ngồi đi.”

Giang Sinh do dự một lát, vẫn đi qua, thận trọng ngồi xuống, đảm bảo mình không chen quá chật cô.

Hạ La để ý thấy cổ áo thun của anh ướt đẫm mồ hôi một vòng, trên cổ cũng đọng mồ hôi, vậy mà coca chỉ mua có một lon, đưa cho cô.

Cô tu ừng ực thêm hai ngụm nữa, rồi ép lon nước vào tay anh: “Anh uống đi, em không uống nổi nữa.”

“…” Giang Sinh nhìn cô đăm chiêu. Tuy thời gian ở cùng cô không lâu, nhưng cũng biết qua thói quen của cô, bình thường cô uống nước khoáng, nhưng khi rất nóng thì sẽ muốn uống coca đá, một lon nhỏ thế này cô uống hết dễ dàng, bây giờ rõ ràng là muốn nhường cho anh.

Có lẽ cô chỉ là, không quen trực tiếp bày tỏ thiện ý của mình.

Giang Sinh mỉm cười, cầm lon nước lên, ngửa cổ uống một ngụm lớn, chất lỏng lạnh buốt chảy qua cổ họng, thực quản vào dạ dày, cảm giác mát lạnh lan tỏa, cả người sảng khoái.

Hai người không nói gì nữa, yên lặng ngồi nghỉ ngơi. Những người buôn bán xung quanh phần lớn đã đóng cửa về nhà, trong chợ người càng lúc càng thưa thớt.

Hạ La nhìn cửa kho đóng lại từng cái một, trong lòng biết hôm nay chắc không còn cơ hội tìm được đơn lớn cho anh nữa, khẽ thở dài, đứng dậy: “Em đi vệ sinh một chút rồi về nhé.”

“Được.”

Cô đi đến nhà vệ sinh nữ gần đó, đi xong thì ra bồn rửa tay. Bên vòi nước có để một chai nước rửa tay bọt, cô bóp một ít vào lòng bàn tay, xoa xoa. Vô tình liếc thấy mình trong gương, sững người.

Tóc hơi rối, má ửng hồng, giống như ngày xưa đi học chạy bộ xong – đã rất lâu rồi cô không chạy bộ.

Rửa sạch bọt trên tay, lấy mu bàn tay ướt áp vào má, một cảm giác mát lạnh truyền đến.

Bỗng nhiên nghĩ đến Giang Sinh, nghĩ đến lúc nãy anh lấy lon coca áp vào má cô. Lúc đó giật mình, nhưng khi nhìn rõ là anh, lại không thấy khó chịu. Nếu là người khác, cô sẽ tức giận, nhưng nếu là anh…

Hạ La rút một tờ giấy từ hộp giấy lau tay treo trên tường, lau khô tay. Nếu là anh, cô có thể cho phép anh làm vậy.

Đang định ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng nghe thấy bên trong có tiếng chuông điện thoại, rồi có người nghe máy, nghe giọng là một phụ nữ trung niên:

“Cái gì? Xe hỏng rồi á?!”

“Khi nào mới sửa xong?”

“Vậy chắc chắn không kịp rồi, tôi đã hẹn với khách hàng ngày mai phải giao hàng.”

“Còn làm sao nữa?! Anh cứ sửa xe đi, bên tôi nghĩ cách xem, kiểm tra xem trong đội xe còn xe nào dùng được không.”

“Được rồi, vậy đi, cúp máy trước.”

Tiếp theo là tiếng xả nước. Hạ La đã xác định chính xác vị trí căn phòng đó, người bên trong vừa ra, cô liền cười tươi đón tiếp: “Chị ơi, chị có hàng cần vận chuyển phải không ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc