MAY MẮN NHỎ CỦA EM - DUY KỲ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi công ty, Hạ La đi thẳng về phía Lục Tắc Tây, từng bước một, không nhanh không chậm, ổn định và điềm tĩnh.

Lục Tắc Tây nhảy xuống từ nắp xe, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Hôm nay cô dường như có gì đó khác, không còn tránh né anh ta như chuột thấy mèo nữa.

Hạ La dừng lại trước mặt anh ta. Kể từ sau cuộc nói chuyện ở nhà hàng Nhật, anh ta đã yên phận được vài ngày, không biết lại đang âm mưu điều gì xấu xa.

Tuy nhiên cũng chẳng sao cả, dù anh ta có dùng chiêu gì cũng vô ích. Khẽ mỉm cười, cô nói: “Có vẻ anh rảnh rỗi nhỉ, đến sớm vậy để đợi tôi.”

“…” Lục Tắc Tây cẩn thận đọc cảm xúc trong mắt cô, trong sáng và rạng rỡ, có một sự tự tin mà trước đây chưa từng có: “Ồ, hôm nay biết mỉa mai người khác rồi.”

Hạ La cười nhạt: “Nói đi, tìm tôi có việc gì, định mời tôi đi ăn, hay là tặng quà?”

Mặt Lục Tắc Tây giật giật, một lúc sau mới nói: “Anh muốn đưa em về trường học xem.”

Hạ La chợt hiểu ra: “À, thì ra anh muốn dùng chiêu này, về chốn xưa, ôn lại kỷ niệm cũ? Đưa tôi đi nhớ lại những chuyện đã trải qua, rồi hy vọng tôi sẽ quay đầu?”

Mục đích bị cô nói thẳng ra như vậy, Lục Tắc Tây có vẻ khó coi: “Chẳng lẽ em thật sự có thể quên được sao?”

Hạ La lắc đầu: “Không, tôi không quên được. Không phải tôi muốn nhớ, mà là trí nhớ của tôi rất tốt.” Cô dừng lại một chút: “Nhưng rồi sao? Tôi nhớ nhiều chuyện, không có nghĩa là nó còn ý nghĩa với tôi.”

Sắc mặt Lục Tắc Tây hơi thay đổi, im lặng nhìn cô.

“Nói ra thì, tôi còn phải cảm ơn anh.” Hạ La mỉm cười: “Lần trước được anh gợi ý, nên tôi đã kể hết mọi chuyện với bạn trai, kết quả anh ấy hoàn toàn không chê bai tôi. Vì vậy cảm ơn anh, nếu không có anh tôi đã không biết anh ấy yêu tôi nhiều đến thế.”

“…” Lục Tắc Tây sững sờ: “Em đang lừa anh phải không?”

“Anh không chấp nhận được việc trên đời này có đàn ông tốt hơn anh đúng không? Anh là rác rưởi, nên tất cả đàn ông trên thế giới đều rác rưởi như anh sao?” Hạ La hừ một tiếng: “Kiêu ngạo cũng phải có giới hạn chứ.”

Lục Tắc Tây mặt tái mét: “Phải, anh thừa nhận trước đây anh làm chưa đủ tốt, anh là tên khốn. Nhưng bây giờ anh và anh ta đều có thể chấp nhận em, tại sao em không cho anh cơ hội? Anh ta có thể cho em cái gì? Cho em nhà hay cho em xe?”

Hạ La nheo mắt: “Có phải anh từ trước đến giờ chưa bao giờ biết tôi muốn gì không?” Nói rồi cô tiến gần hơn, hạ giọng: “Nhà của anh, xe của anh, để dành cho người khác đi, tôi tin với điều kiện của anh, chắc chắn sẽ tìm được cô gái hoàn hảo trong trắng.”

Sau khi nói xong, cô đứng thẳng người, vẫy tay chào anh ta: “Tôi đi đây. Sau này anh thật sự không cần đến đây nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu.”



Về đến nhà, từ nhà bếp vọng ra tiếng xèo xèo của dầu nóng, đèn treo màu cam trong phòng khách đang sáng, trên bàn ăn đặt nồi cháo đang bốc khói nghi ngút.

Khóe môi Hạ La nở nụ cười, cảm giác có người đợi mình về nhà, thật tốt.

Lúc này Bắc Kinh đã bắt đầu cấp nhiệt, nhiệt độ trong phòng vừa phải, cô cởi áo khoác ngoài, treo lên giá treo áo ở cửa, rồi vào bếp tìm Giang Sinh.

Anh đang đứng trước bếp, tay áo xắn lên đang xào thức ăn trong chảo, đường nét gương mặt nghiêm nghị và cương nghị.

Hạ La đi đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, cảm giác ấm áp và chắc chắn: “Em về rồi.”

Giang Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, mỉm cười: “Mau đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.”

Hạ La luyến tiếc ôm thêm một lúc nữa rồi mới buông ra đi rửa tay, sau đó mang bát đũa ra phòng khách. Giang Sinh múc món xào ra, hai người ngồi xuống bên bàn ăn.

“À phải rồi, hôm nay anh đã tìm được việc.” Anh vừa múc cháo cho cô vừa nói.

Hạ La mừng rỡ: “Thật ạ? Có xa nhà không anh?”

“Không xa lắm. Là một ông chủ cũ anh từng chở hàng cho, họ mở rộng kinh doanh sang bên này, đang tìm tài xế chuyên trách.” Giang Sinh đặt bát cháo đã múc xong trước mặt cô: “Lương cố định, tiền ít hơn trước một nửa, nhưng chủ yếu chạy đường ngắn ở các huyện thành lân cận, có thể ở bên em nhiều hơn.”

Hạ La vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, tuy tiền ít hơn một chút, nhưng áp lực cũng nhỏ mà, được đảm bảo thu nhập, lại không phải tự tìm hàng. Hơn nữa anh không chỉ có thể ở bên em nhiều hơn, mà còn có thời gian đọc sách chuyên ngành của mình nữa, một công đôi việc.”

“Chỉ là vài ngày tới anh phải đi làm thủ tục, cần xin giấy phép vào Bắc Kinh.”

Hạ La cắn đầu đũa: “Được mà, anh cứ đi đi.”

Ăn xong cơm, Giang Sinh thu dọn bát đũa đi rửa, khi anh ở nhà, hầu như không để cô làm việc nhà.

Hạ La nghỉ ngơi một lúc trên ghế sofa, rồi vào phòng ngủ mang máy tính ra đặt lên bàn ăn, sau đó chuyển ảnh từ điện thoại vào.

Giang Sinh dọn xong bếp đi ra, thấy cô ngồi bên bàn, đang xem những tấm ảnh chụp chung của hai người.

Những tấm ảnh trên máy tính, theo chuột của cô lăn, lần lượt trượt qua, đều là những khoảnh khắc hai người đã từng bên nhau.

Giang Sinh đi đến, đứng sau lưng cô: “Sao đột nhiên lại muốn xem những tấm này?”

“Em muốn chọn vài tấm in ra, làm thành khung ảnh, mang đến công ty.” Hạ La khôn khéo không nói nửa câu sau — để tránh người khác hiểu lầm Lục Tắc Tây là bạn trai em.

Giang Sinh đưa tay ra, đặt lên tay cô đang cầm chuột, nhẹ nhàng di chuyển: “Anh thấy tấm này không tệ.”

Trên màn hình hiện ra một tấm ảnh, là lúc hai người đến Ngọc Uyên Đàm (*), nhờ một dì đi ngang qua chụp giúp, cô được anh ôm từ phía sau, cả hai đều cười rất tự nhiên.

(*) Ngọc Uyên Đàm là 1 trong 11 công viên lớn của Bắc Kinh, có diện tích hơn 136 ha, trong đó diện tích mặt hồ chiếm 61 ha. Phần diện tích đất của công viên được phủ xanh đến hơn 95%. Công viên này cách Cố Cung khoảng 8km, vé vào cổng 10 nhân dân tệ.

Đúng là tấm ảnh thích hợp để đặt ở công ty, nhưng lúc này Hạ La hơi xao lãng, tay phải bị bàn tay ấm áp và thô ráp của anh che phủ, vành tai phớt qua hơi thở nóng hổi khi anh nói chuyện, khiến tim cô đập loạn nhịp mất mấy nhịp.

Giang Sinh hơi nghiêng đầu, môi suýt chạm vào vành tai cô: “Em thấy sao?”

Hơi thở mập mờ theo tai trượt vào cổ, cơ thể tê dại, Hạ La vô thức rụt cổ lại, tránh xa anh một chút: “Em, em thấy cũng được.”

Giang Sinh giả vờ không nhận ra sự khác thường của cô, nắm tay cô tiếp tục di chuột, đột nhiên dừng lại ở một tấm ảnh.

Đó là lúc ở Thanh Xuyên, trên đường đi xe buýt nhỏ từ vườn cây ăn quả về nhà, anh gối đầu lên vai cô ngủ, còn cô mỉm cười ngọt ngào, tay phải còn giơ lên bên mắt làm dấu hiệu chiến thắng.

Anh vẫn luôn tưởng, lần đó cô cũng ngủ suốt đường, nhưng không ngờ cô lại tỉnh, còn chụp ảnh lưu niệm.

Lật về trước nữa, còn có ảnh cô lén chụp gương mặt nghiêng của anh, phông nền mờ ảo, ánh nắng vừa phải, rõ ràng là tấm ảnh ngủ gật, vậy mà cô chụp thành kiểu trong sáng phong cách Nhật.

Khóe môi Giang Sinh cong lên, ý vị sâu xa: “Hóa ra em thích anh nhiều như vậy.”

“…” Tuy là sự thật, nhưng Hạ La không thích thua, cô cứng cổ cãi lại: “Cũng thường thôi, cũng chỉ thích bình thường thôi.”

“Nói ra thì, nếu anh nhớ không nhầm…” Giang Sinh xoa xoa tay phải cô, trêu chọc: “Em cũng là người tỏ tình với anh trước.”

Mặt Hạ La đỏ lên, lập tức im lặng, người co rúm lại như chim cút, thấy không, con gái không nên tỏ tình trước, cuối cùng còn bị chọc ghẹo, hừ.

Giang Sinh thấy cô không nói gì, giơ tay chọc chọc má phồng lên của cô: “Giận rồi à?”

Hạ La quay mặt sang một bên, miệng chu thành hình chữ bát: “Em thiệt thòi quá, anh chưa bao giờ nói thích em…”

Giang Sinh ngẩn người, nghĩ kỹ lại, anh dường như chưa từng nói với cô những lời ngọt ngào. Anh vốn không phải kiểu người giỏi ăn nói, luôn tin rằng làm thì thực tế hơn nói, nhưng lại bỏ qua cảm nhận của cô.

Ngón tay cuộn lại, anh hít một hơi sâu, cố gắng nói ra câu khó nói này: “Anh… thích em…”

Hạ La đột ngột quay đầu lại, suýt đụng vào mặt anh, khó tin: “Anh vừa nói gì?”

Gò má Giang Sinh nóng lên, anh đứng thẳng người: “Không có gì.”

Hạ La nhảy khỏi ghế, nhún nhảy trước mặt anh: “Anh nói lại lần nữa đi, anh nhìn vào mắt em nói lại lần nữa mà.”

Giang Sinh nhắm mắt lại. Chỉ vài từ đơn giản, anh nói ra đã rất khó khăn rồi, nói lần thứ hai thật sự ngại ngùng.

“Nhanh lên nhanh lên.” Hạ La nắm tay anh làm nũng, mặt đầy mong đợi.

Giang Sinh cúi nhìn cô, đôi mắt đen láy di chuyển trên gương mặt cô, một lúc sau, nắm eo cô nhấc lên, đặt vững vàng lên bàn ăn.

Hạ La trước tiên giật mình, sau khi ngồi yên lại nhìn anh ngơ ngác, không biết anh định làm gì.

Giang Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt trong sạch và chân thành, một lúc sau, từ tốn, phát âm rõ ràng: “Anh thích em.”

Nói ra thì dường như cũng không khó như tưởng tượng.

Hạ La ngơ ngẩn nhìn anh, dường như vẫn đang thưởng thức, dần dần, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.

Giang Sinh không ngờ chỉ bốn chữ ngắn ngủi nói ra, có thể thấy được biểu cảm vui vẻ như vậy của cô, giơ tay vuốt ve mặt cô: “Xem ra anh phải thường xuyên nói với em mới được.”

Vừa dứt lời, anh hơi cúi đầu, hôn lên môi cô. Dáng vẻ vui mừng của cô thật sự quá quyến rũ.

Hạ La vốn không có ý định chống cự, dễ dàng để anh tiến vào, hai tay thuận thế vòng qua cổ anh, ngón tay luồn vào tóc. Tóc anh dài hơn trước một chút, sờ vào hơi mềm mại.

Một lúc sau, Giang Sinh buông tha đôi môi cô, theo cổ trắng mảnh mai của cô hôn xuống.

Cơ thể Hạ La dần dần mềm nhũn, không chống đỡ được, anh liền đỡ lấy gáy cô, cẩn thận đặt cô nằm xuống bàn.

Mái tóc đen xõa ra sau lưng cô, gương mặt trắng mịn vì nụ hôn vừa rồi nhuộm một lớp hồng nhạt, áo sơ mi trắng công sở, lúc này ngực đang căng lên, Giang Sinh nhìn đến đỏ cả mắt, cúi người đè lên.

“Giang Sinh, em muốn nghe anh nói lại lần nữa.” Hạ La nắm cổ áo anh, trước khi hôn lên cô, anh nói nhỏ: “Anh phải luyện tập nhiều, mới nói được tự nhiên.”

Trong mắt Giang Sinh có ý cười, cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng khàn đặc: “Anh thích em.”

Hạ La cười e thẹn: “Nói lại lần nữa.”

“Anh thích em.” Giang Sinh lại hôn cô một cái, thì thầm bên tai: “Trên thế giới này, anh chỉ thích mình em.”

Hạ La ngượng ngùng che mặt. Người bình thường không nói lời tình cảm, đột nhiên nói ra, thật sự hơi chịu không nổi.

Giang Sinh kéo tay che mặt của cô ra, đặt lên môi hôn nhẹ: “Nhìn anh đi.”

Hạ La từ từ mở mắt ra, nhìn anh, trong đồng tử đen như mực của anh, dường như có ngọn lửa đang cháy, rồi cô nghe thấy tiếng cúc áo sơ mi của mình, từng chiếc một, từ từ được cởi ra.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ bắt đầu rơi tuyết đầu tiên của năm nay, từng bông tuyết bay lả tả khắp trời, trong đêm tĩnh lặng này, lặng lẽ phủ kín cả Bắc Kinh.

Tác giả có lời muốn nói:

Không ăn.



Công viên Ngọc Uyên Đàm ở Bắc Kinh

Bình luận

Truyện đang đọc