MẸ TÔI MỚI CÓ 18 TUỔI

Hứa Lập Thành cho rằng mình nghe nhầm, ngoáy ngoáy lỗ tai: "Vừa nãy cậu gọi tôi cái gì?"

Hứa Diễn dùng ho khan che giấu xấu hổ của mình: "À, vừa nãy con là nói phương ngôn, ý là cảm ơn đó ạ!"

Trước khi còn chưa hoàn toàn nhận nhau với mẹ mình, anh còn không thể bại lộ thân phận của mình.

Hứa Lập Thành cũng chỉ xem như mình nghe nhầm, dẫn Hứa Diễn vào nhà, thấy nơi cửa có giày của Hứa Thư Yểu, Hứa Lập Thành gọi một tiếng: "Yểu Yểu, dưới cửa có bạn con, tới tìm con nè."

"Ba, ba đã về rồi?" Theo tiếng xuống lầu, lại không phải Hứa Thư Yểu, mà là em kế của Hứa Thư Yểu, Hứa Mộng Dao.

Bởi vì tên hai người đều có một chữ âm yao, nên Hứa Mộng Dao tưởng là tới tìm mình.

Hứa Mộng Dao nhảy nhót xuống từ trên lầu 2 xuống dưới, liếc mắt một cái liền thấy được cậu thiếu niên dáng người đ ĩnh bạt đứng bên người Hứa Lập Thành.

Soái quá à!

Chỉ là nhìn thoáng qua, Hứa Mộng Dao đều thẳng mắt.

Cô ta bỗng chốc đứng lại, theo bản năng xoa xoa tóc tai mình, lại sửa sang lại quần áo một chút.

Chỉ hận mình ở nhà không trang điểm, thế mà làm soái ca nhìn thấy bộ dáng mình khi để mặt mộc. Chẳng qua mình để mặt mộc cũng đẹp, cô ta rất có tự tin nghĩ vậy.

"Cậu tới tìm tôi?" Hứa Mộng Dao cố tình thả mềm giọng, vừa tìm tòi trong đầu, mình quen biết được một soái ca đẹp trai vậy khi nào vậy ta, thế mà chẳng có chút ấn tượng nào.

Hứa Diễn không quen biết Hứa Mộng Dao, chẳng qua vừa rồi nghe thấy người này gọi ông ngoại là ba, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là dì của anh?

Chỉ là, bà dì này trông không quá giống mẹ mình, cũng không có đẹp bằng mẹ của anh.

Hứa Diễn đột nhiên cảm thấy, mẹ mình có hơi không phúc hậu.

Hứa Thư Yểu trước giờ chưa từng nhắc với anh những chuyện trước lúc sinh anh ra, anh thậm chí còn chưa từng gặp mặt vị ông ngoại trước mắt này. Vốn tưởng rằng lúc bà còn trẻ sống không tốt cho lắm.

Nhưng hiện tại xem ra, mẹ mình hồi trẻ, phải nói là sống rất là không tệ.

Năm lẻ tám nhà là căn hộ thông tầng ở khu view bờ sông, đây là kẻ có tiền trăm phần trăm a.

"Không phải tìm con, là tìm chị con." Hứa Lập Thành thuận miệng nói một câu, vừa lúc Hứa Thư Yểu cũng từ lầu hai ló đầu ra nhìn.


Hứa Lập Thành cười đến ôn nhu, thậm chí mang theo chút ý vị lấy lòng: "Yểu Yểu, cậu bé này là bạn con đúng không?"

Hứa Mộng Dao vừa nghe là tìm Hứa Thư Yểu, vốn dĩ đang bày vẻ thẹn thùng lập tức thu liễm lại, trong mắt lộ ra vài phần coi khinh.

Hứa Thư Yểu ở trên lầu: "......"

Đây đúng là cái đồ âm hồn bất tán! Thế mà còn tìm đến nhà cô?

"Ba, sao ba lại dẫn cậu ta về đây?"

Hứa Lập Thành cho rằng mình làm chuyện tốt, nói như là tranh công: "Tiểu tử này ở dưới lầu, thiếu chút nữa bị xem là ăn trộm bắt lại, may mắn mà ba đi ngang qua, dẫn nó về đây."

Khóe môi Hứa Thư Yểu co giật: "......" Thật vất vả cô mới có thể cắt đuôi được mà.

Ba cô hẳn không phải là ngốc bạch ngọt đó chứ, cứ thế mà dẫn người xa lạ về nhà rồi?

Sợ cái tên tiểu tử tinh thần có vấn đề này ngay trước mặt ba mình gọi mình là mẹ, Hứa Thư Yểu vội vàng xuống lầu, ngữ khí không tốt: "Ai cho cậu tiến vào?"

Hứa Diễn tủi thân: "Ông ngoại dẫn con vào đó."

Hứa Thư Yểu: "......"

Cô giận quá mà cười.

Rồi, không gọi cô là mẹ, sửa lại gọi ba cô là ông ngoại? Cậu thật đúng là làm rõ các mối quan hệ thiệt đó nha!

Lần này, Hứa Lập Thành là thật sự nghe rõ, cậu kia đang gọi mình là ông ngoại??

Hứa Mộng Dao lại phì cười một tiếng: "Ha ha, cậu là đồ nhà quê chạy tới từ cái chỗ nông thôn kia hả, thời buổi này còn có người sẽ gọi người khác là lão gia* à? Cậu nghĩ đây là cổ đại sao?"

*: lý do mẹ nữ 8 này sẽ nói thế là như này đây, chú ý chút, không hẳn là vùng nào ở bên trung cũng sẽ dùng cách xưng hô như thế, đầu tiên cái chữ ông ngoại đang được dùng trong truyện là 2 chữ này /姥爷/ – lão gia, đọc gần âm với cái chữ lão gia mà chúng ta hay hiểu luôn (Đương nhiên, có vài tỉnh hoặc là nói tác giả ở tỉnh khác sẽ quen đọc với âm /mu/ âm đọc phiên hán việt là mỗ, nhưng cuốn này tác chọn âm đọc / lǎo/). Nhân đây cũng nói luôn, vì sao ông ngoại lại là lão gia? Vì bà ngoại là lão lão, là 2 chữ này nè 姥姥.

Hứa Diễn: "......" Bà dì nhỏ này, sao miệng lại tiện như thế?

Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, một tay xách cổ áo Hứa Diễn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu lại đây cho tôi!"

Hứa Lập Thành: "Yểu Yểu, con......" Ôn nhu chút.


Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, vẫn là gọi ba mình theo luôn cho an toàn chút: "Ba, ba cũng tới đây với con chút."

Hứa Mộng Dao cũng muốn đi theo, kết quả Hứa Thư Yểu đóng cửa lại cái rầm, cô ta nằm bò trên cửa dán sát vào cũng không nghe thấy thanh âm gì bên trong, đành phải thôi.

——

Trong phòng, Hứa Diễn quy quy củ củ đứng nghiêm, cực kỳ giống cái bộ dáng thở mạnh cũng không dám khi mà anh bị mẹ giáo huấn hồi nhỏ.

Hứa Lập Thành nhìn nhìn con gái, lại ngó ngó Hứa Diễn, trong lúc nhất thời cũng không làm rõ được tình huống hiện tại là như thế nào.

"Yểu Yểu, chuyện này là thế nào? Cậu ta......"

Hứa Thư Yểu giơ chân câu lấy một cái ghế dựa tới, đặt mông ngồi xuống nói: "Ba để chính cậu ta nói."

Hai cha con cùng nhau nhìn về phía Hứa Diễn, một người sắc mặt không tốt, một người lại nghi hoặc đầy mặt.

Hứa Diễn giơ tay sờ sờ cái mũi, gọi một tiếng về phía Hứa Lập Thành: "Ông ngoại, con là cháu ngoại đến từ tương lai của ông." Cung cung kính kính, cực kỳ có lễ phép.

Hứa Lập Thành: "......"

Hứa Thư Yểu chịu đựng xúc động muốn tẩn anh, giễu cợt với ba cô: "Hôm nay, trên đường con về nhà đó, cậu ta nhảy ra liền gọi con là mẹ. Con có thể sinh ra một đứa con còn lớn hơn con sao?"

Còn đến từ tương lai, người bình thường có thể tin chuyện ma quỷ này sao?

Hứa Diễn không phục: "Mẹ, con cũng đã cho mẹ xem ảnh chụp rồi, vì sao mẹ lại cũng không tin con chứ? Con đã nói rồi, thật sự không được, vậy chúng ta đến bệnh viện, làm xét nghiệm DNA đi, sự thật sẽ chứng minh, mẹ chính là mẹ ruột con."

Hứa Thư Yểu: "......"

"Ảnh chụp gì, cho tôi xem." Hứa Lập Thành đột nhiên mở miệng, trông hình như rất là hứng thú với ảnh chụp.

Hứa Diễn thấy ông ngoại muốn xem ảnh chụp, bèn vội vàng đưa di động ra, ngay trước mắt Hứa Lập Thành, mở cái di động màn hình gập kia của cậu ra.

Hứa Lập Thành nhìn một màn này, có chút khiếp sợ: "Này...... Màn hình di động này thế mà còn có thể gấp? Sẽ không nát sao?"

Hứa Diễn gật đầu: "Đúng vậy, kỹ thuật này vào năm 2019 đã làm ra rồi."


"À ~" Vẻ mặt Hứa Lập Thành mới lạ, khoa học kỹ thuật của 10 năm sau, phát đạt đến vậy sao?

Hứa Diễn lướt ra mấy tấm ảnh chụp chung của mình với Hứa Thư Yểu: "Ông ngoại, ông nhìn nè, đây là ảnh chụp trong tương lai, con với mẹ con chụp chung đó."

Hứa Lập Thành nhìn mấy tấm ảnh trên di động, nhìn nhìn lại tiểu tử bên người, lại biểu cảm phức tạp mà nhìn về phía cô con gái còn đang tức giận, ông thật cẩn thận nói: "Yểu Yểu, con trên ảnh chụp, trông thật giống với mẹ con."

Hứa Thư Yểu: "......"

Mẹ cô trông như thế nào, cả chính cô cũng không biết.

Hứa Lập Thành với mẹ Hứa Thư Yểu, bà Cố Sơ Mạn, từ rất sớm đã ly hôn, Hứa Thư Yểu được phán cho mẹ. Chỉ là về sau, Cố Sơ Mạn gả cho người khác rồi. Hứa Thư Yểu từ nhỏ là lớn lên bên người ông ngoại, thẳng đến cuối năm ngoái, ông ngoại bệnh qua đời, Hứa Lập Thành biết được rồi liền chủ động đòi về quyền giám hộ con gái, đón cô con gái vẫn luôn không trưởng thành bên người về nhà.

Đối với đứa con gái ruột này, Hứa Lập Thành vẫn luôn cảm thấy thua thiệt.

"Ba, ba sẽ không thật sự tin chuyện ma quỷ của cậu ta chứ?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc, ba cô thoạt nhìn cũng không ngốc nha, sao cứ thế đã tin rồi?

Hứa Lập Thành đương nhiên sẽ không trực tiếp tin tưởng Hứa Diễn, ông ho nhẹ một tiếng: "Tuy những gì đứa nhỏ này nói rất không thể tưởng tượng, nhưng mà có một câu lại nói không sai, có thể làm xét nghiệm ADN cho mấy đứa. Đây là biện pháp để có thể chứng minh quan hệ của hai đứa tốt nhất."

Hứa Thư Yểu: "......"

Hứa Diễn gật đầu: "Con không thành vấn đề, trừ phi con là thằng con mẹ con nhặt về được từ đống rác, chứ không con chắc chắn là con trai ruột của mẹ."

"Nếu cậu đến từ tương lai, vì sao lại không đi tìm ba cậu?!" Hứa Thư Yểu nghiến răng nghiến lợi.

Nghe thấy câu đó, Hứa Diễn đột nhiên cười lạnh: "Hỏi rất hay, con cũng rất muốn biết ba con là ai."

Lần này anh đi vào nơi này, chính là muốn tìm được tên tra nam kia!

Té ra mình ở tương lai, còn là một bà mẹ đơn thân? Hứa Thư Yểu nhất thời cạn lời cứng họng.

Hứa Thư Yểu cười giễu một tiếng, tiếp tục nói: "Từ nhỏ đến lớn, con hỏi mẹ vô số lần, ba con là ai, mẹ chính là cứ không chịu nói cho con. Mỗi lần con hỏi xong rồi, mẹ liền trộm khóc sau lưng con. Sau này con hiểu chuyện rồi, con cảm thấy con cũng không cần cái gì mà ba với bố, con có thể bảo vệ mẹ."

Hứa Thư Yểu: "......"

Bầu không khí có chút cứng đờ, Hứa Diễn thương tâm nói: "Con đột nhiên đi vào nơi này, trử bỏ mẹ, con không biết mình còn có thể tìm ai. Nếu mẹ thật sự không chịu nhận con, vậy con đi là được."

Hứa Lập Thành thấy thế, vội vàng giữ chặt Hứa Diễn: "Đứa bé tốt, ông ngoại vẫn là tin con!" Đứa nhỏ này toát ra chân tình thật cảm như thế, không giống như giả vờ. Lại nói nữa, làm xét nghiệm DNA xong là tự nhiên có thể biết thật giả.

Này đây nếu là thật, vậy không phải ông miễn phí nhặt được một cậu cháu trai lớn?!

Hứa Lập Thành càng nhìn tiểu tử này càng thích, cái loại cảm giác thân cận khó hiểu này, làm ông sinh ra cảm giác đây thật sự là cháu ngoại của ông ấy. Huống hồ đứa nhỏ này, cũng có chút giống với Yểu Yểu này.

"Con nói tiếp cho ông nghe chút chuyện trong tương lai đi."


Hứa Diễn gãi gãi cổ, nghĩ đến cái gì nói cái đó.

Vì chứng minh bản thân là thật sự đến từ tương lai, anh nói: "Ông ngoại, vào năm 2008 có khủng hoảng tài chính toàn cầu, nếu ông có đầu tư, nhất định phải cận thận lại cẩn thận hơn, không thể để mình kẹt vốn."

Nói cũng khéo, Hứa Lập Thành chính là làm các chuyện phương diện đầu tư, nghe thấy câu đó, ông truy vấn hỏi: "Tình hình kinh tế gần đây xác thật có đình trệ, con còn biết cái gì?"

Vấn đề này làm cho Hứa Diễn hổ thẹn, anh biết mấy cái đó cũng đều là từ trên sách giáo khoa nhìn thấy được, về phần mấy cái khác, anh không hiểu biết chút nào.

Hứa Diễn vò đầu: "Hì hì, mấy cái khác con còn chưa có học được, con mới lên cao tam."

Hứa Lập Thành cũng cười: "Không sao, không sao hết."

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: "Lập Thành, anh có ở bên trong không? Ra ăn trưa nè."

"Đi thôi nào, đi ra ăn trưa, chờ buổi chiều ông dẫn hai đứa đi bệnh viện." Hứa Lập Thành giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Diễn.

Tới gõ cửa chính là mẹ kế Hứa Thư Yểu, bà Tôn Văn Lệ.

Hứa Lập Thành mở cửa, Tôn Văn Lệ mặt mang mỉm cười đứng ở cửa, cũng thấy được Hứa Diễn đi theo phía sau ông: "Em nghe Mộng Dao nói trong nhà có khách tới, là vị này sao?"

"Đúng vậy, thằng bé là...... Là một thân thích bên quê Yểu Yểu." Hứa Lập Thành nắm vai Hứa Diễn: "Về sau có khả năng sẽ ở trong nhà một đoạn thời gian."

Tôn Văn Lệ trố mắt một lát, vội vàng nói: "Thì ra là vậy à, vậy mau đi rửa tay ăn cơm đi."

"Mấy đứa đi toilet rửa tay đi." Hứa Lập Thành ra hiệu bảo Hứa Thư Yểu dẫn con trai cô qua đó đi.

Hứa Thư Yểu mím môi: "Lại đây."

Hai mẹ con đi vào toilet, Hứa Diễn tò mò: "Mẹ, vừa nãy đó là bà ngoại sao?" Ông ngoại không phải đã nói, mẹ mình lúc trung niên trông rất giống bà ngoại sao? Vừa nãy nhìn, cũng không quá giống nha.

Hơn nữa, ông ngoại còn che giấu thân phận của mình.

Hứa Thư Yểu tức giận nói: "Cậu thật đúng là không xem mình là người ngoài ha."

Hứa Diễn sờ sờ cái mũi.

"Đó không phải mẹ tôi, mẹ tôi sớm đã tái giá rồi." Hứa Thư Yểu vừa rửa tay vừa giải thích: "Cậu đừng có gọi bậy, cũng không thể ở trước mặt những người khác, bại lộ cái giả thiết lung tung rối loạn kia của cậu!"

Thì ra là mẹ kế à!

Hứa Diễn vỗ ngực bảo đảm: "Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây, con sẽ không để mẹ bị những người khác bắt nạt."

Hứa Thư Yểu: "Cậu có thể đừng gọi tôi là mẹ không? Cậu sợ người khác không biết được rằng, tôi mới 18 tuổi, đã sinh một thằng con trai lớn như vậy sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc