MẸ TÔI MỚI CÓ 18 TUỔI

Đầu óc Hứa Thư Yểu còn đang do dự, nhưng tay cô lại nhanh hơn não mà quay số gọi điện thoại rồi. Chờ khi cô phát hiện thì đã gạt nút gọi điện, có muốn cúp cũng đã không còn kịp rồi.

Điện thoại được nhận máy, chỉ là người ở đầu bên kia điện thoại lại không phải Diệp Kỳ Sâm.

"Alo?"

Hứa Thư Yểu nghe giọng nói xa lạ bên kia, tạm khựng lại một chút, lại nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình di động, xác nhận mình không có gọi sai. Cô nhỏ giọng hỏi: "Đây không phải là di động của Diệp Kỳ Sâm sao?"

Là Đường Tông nhận điện thoại, anh ấy trả lời: "À, đúng là di động của cậu ấy, nhưng cậu ấy đang ở trong bệnh viện."

Hứa Thư Yểu sửng sốt, cuống quít hỏi: "Sao lại ở trong bệnh viện?"

Đường Tông nói: "Hôm qua uống nhiều quá." Dừng một chút, anh ấy hỏi: "Cô là?" Lúc mới vừa nhận điện thoại, anh ấy cũng chỉ thấy được một cái ghi chú: Yểu Yểu.

Vừa thấy là biết đây là cuộc điện thoại đến từ con gái, chẳng lẽ đây là mẹ của con trai Diệp Kỳ Sâm?

Hứa Thư Yểu nắm chặt điện thoại: "Tôi...... là bạn của anh ấy, tôi có thể biết được anh ấy đang ở bệnh viện nào sao?"

"Ở bệnh viện Bác Nhân." Đường Tông trả lời.

"Vâng, cảm ơn anh."

Cúp điện thoại, Đường Tông đi vào phòng bệnh, thấy được Diệp Kỳ Sâm nằm trên giường bệnh mới vừa tỉnh lại, anh ấy nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa nói: "Ôi cậu chịu tỉnh rồi."

Đôi mày Diệp Kỳ Sâm nhăn túm lại, đầu còn choáng váng: "Mình ngủ bao lâu rồi?"

"Giờ đã giữa trưa rồi, cậu nói coi cậu đã ngủ bao lâu?" Đường Tông trả lại di động cho Diệp Kỳ Sâm rồi nói: "Vừa nãy mình mới gọi diện cho dì, hẳn là một hồi nữa dì sẽ tới nơi."

Diệp Kỳ Sâm vô lực mà nhận lấy di động, nghiêng đầu nhìn kim tiêm và dây truyền nước trên mu bàn tay mình.

"Người anh em à, hôm qua cậu nốc hết một chai rượu trắng, may mà mình không uống chung với cậu đó. Nếu không phải có mình đưa cậu tới bệnh viện, có khả năng cậu phải bị trúng độc cồn đấy." Đường Tông trêu ghẹo nói: "Hôm qua cậu có chuyện gì không hài lòng à?"

Diệp Kỳ Sâm mím môi, không nói chuyện.

"Đúng rồi, vừa rồi có một cô gái tên Yểu Yểu gọi điện thoại cho cậu, mình nói cho cô ấy là cậu ở bệnh viện rồi." Đường Tông chòng ghẹo hỏi: "Cô bé này là ai thế hử?"

Biểu cảm Diệp Kỳ Sâm chợt cứng lại: "Cậu nói cho cô ấy mình đang ở bệnh viện?"

Nhìn cái biểu cảm này của Diệp Kỳ Sâm, Đường Tông biết ngay là mình phỏng đoán không sai, cô bé này không đơn giản. Đường Tông cười gật đầu: "Nói cho cô ấy rồi, cho nên cô gái này, chính là mẹ của con trai cậu?"

Diệp Kỳ Sâm liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay cậu không đi làm sao?"

Đường Tông cười: "Đi làm nào có quan trọng bằng cậu chứ, hôm nay mình ở đây với cậu."

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Qua cỡ chừng mười mấy phút, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Diệp phu nhân vẻ mặt sốt ruột mà xách theo một cái hộp giữ ấm đi vào, nhìn đứa con trai đã ngồi dậy nhưng vẫn ở trên giường, bà vừa tức vừa lo: "Con làm sao mà lại thành thế này?" Uống rượu còn có thể uống cho nhập viện, như này phải uống bao nhiêu hả?

Diệp Kỳ Sâm vội vàng nói: "Mẹ, con không sao hết, mẹ đừng lo lắng."

"Hôm qua có xã giao sao?" Diệp phu nhân vừa hỏi vừa mở hộp giữ ấm ra, mang ra phần cháo mà dì giúp việc trong nhà mới nấu xong, bà duỗi tay sờ sờ cái trán Diệp Kỳ Sâm, oán trách nói: "Sao mà con lại để chính mình thành như thế này vậy?"

"Cũng chỉ một không cẩn thận uống nhiều quá thôi." Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng nói: "Lần sau con sẽ chú ý."

Diệp phu nhân chuẩn bị đưa cháo cho anh, lại thấy trên mu bàn tay phải của anh còn cắm ống tiêm, bà lại trực tiếp thu tay lại, cầm lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy 2 cái rồi nói: "Để mẹ đút con cho."

Diệp Kỳ Sâm: "......" Không cần thiết vậy đi.

Đường Tông đứng ở một bên cười xem náo nhiệt.

"Tay trái con còn tốt." Diệp Kỳ Sâm vươn tay trái ra, nhận lấy cháo trên tay mẹ anh: "Con có thể tự mình ăn được."

Diệp phu nhân cười giúp anh bày cái bàn nhỏ trên giường bệnh ra, Diệp Kỳ Sâm đặt chén cháo trên đó, tay trái anh cầm muỗng ăn cháo.

Diệp phu nhân nhân cơ hội này hỏi Đường Tông: "Ngày hôm vì sao hai đứa lại đi uống rượu vậy?"

Đường Tông cẩn thận hồi ức một chút, sau đó cho ra phán đoán: "Con cảm thấy là khổ sở vì tình."

Diệp phu nhân hăng hái lên, lại quay đầu hỏi Diệp Kỳ Sâm: "Con trai, sao mà con còn chưa có theo đuổi được mẹ của cháu nội mẹ vậy?"

Diệp Kỳ Sâm đang ngậm một muỗng cháo trong miệng, thiếu chút nữa bị sặc, thật vất vả mới nuốt xuống được, bất đắc dĩ nói: "Mẹ ơi, mẹ có thể đừng nói chuyện trong lúc con đang ăn không?"

"Theo đuổi người yêu mà còn đuổi cho mình vô nằm viện, mẹ phải sốt ruột hộ con luôn." Diệp phu nhân chê: "Nếu mà con có được bản lĩnh của con ba con khi theo đuổi mẹ năm đó, giờ cháu nội mẹ cũng đã biết đi rồi."

Diệp Kỳ Sâm ngước mắt nhìn mẹ mình một cái, đuôi mày hơi nhướng lên, chỉ cười không nói.

Anh dùng hết cháo, trầm mặc không lên tiếng mà đẩy chén về cho Diệp phu nhân: "Mẹ ơi, mẹ về đi, con không có sao nữa rồi."

Diệp phu nhân không yên tâm nói: "Để mẹ lưu lại bồi con đi, con nói coi, nếu mà con quen được cô bạn gái sớm chút xíu, giờ không phải sẽ có người chăm sóc con sao?"

"Con truyền xong chai nước biển này là có thể đi rồi." Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên xoa xoa mi tâm, hỏi: "Bộ phim truyền hình kia mẹ xem tới tập mấy rồi?"

Diệp phu nhân: "......" Đúng rồi ha, mấy bữa nay bà cũng mới xem tới tập 5 à.

Chủ yếu là giả thiết của bộ phim truyền hình này quá vượt mức quy định, cái gì mà di động tương lai xuyên qua về lại năm 2006, vòng tới vòng lui, làm bà thấy đầu óc có chút choáng váng. Hơn nữa, bà cũng không hiểu được, bộ phim truyền hình này thì có liên quan gì đến cháu nội bà chứ?

"Vậy sao mẹ còn không quay về tiếp tục xem?"

Diệp phu nhân do dự trong chốc lát, giữa con trai đang bệnh và đứa cháu nội chưa được thấy mặt, bà lựa chọn người sau. Bà gật đầu, vừa thu thập đồ đạc vừa nói: "Được rồi, vậy Tiểu Đường à, làm phiền con ở đây trông chừng nó nha, dì đi về trước đây."

Đường Tông gật đầu: "Dì ơi, dì cứ yên tâm đi, trên đường đi chú ý an toàn."

Chờ khi Diệp phu nhân rời đi rồi, Diệp Kỳ Sâm nhìn về phía Đường Tông, nhàn nhạt hạ lệnh trục khách: "Cậu cũng có thể đi rồi."

"Người anh em à, cậu như vầy là không đủ ý tứ rồi." Đường Tông ra vẻ mặt kiểu 'mình sớm đã nhìn thấu rồi' mà nói: "Đợi lát nữa, có phải cô gái tên Yểu Yểu kia sắp tới không ta?" Chứ không thì sao mà anh bạn này sẽ gấp gáp mà đuổi Diệp phu nhân rời đi, giờ còn muốn đuổi luôn cả anh ấy đi chứ.

Diệp Kỳ Sâm nhìn về phía anh ấy, con ngươi có chút đen đặc: "Mình cũng không biết."

"Hm?"

"Mình không biết liệu cô ấy có tới hay không." Rốt cuộc thì hôm qua cô vừa mới cự tuyệt anh xong.

"Xuýt." Đường Tông hít hà một hơi: "Lão Diệp, như này không giống cậu nha."

"Cho nên, mình cần cậu đi về trước tránh một chút." Diệp Kỳ Sâm nghiêm trang nói: "Chờ tới thời cơ thích hợp rồi, mình sẽ dẫn bọn họ tới giới thiệu cho cậu biết."

Tuy rằng Đường Tông cũng rất muốn ăn dưa, nhưng mà làm bạn bè, Diệp Kỳ Sâm cũng đã nói vậy rồi, anh cũng sẽ không gạt bỏ mặt mũi của bạn. Đường Tông gật đầu: "Được rồi, vậy mình đi trước, có việc lại gọi điện cho mình."

"Cảm ơn." Diệp Kỳ Sâm chậm rãi cong môi.

Đường Tông rời đi, đứng trước cửa thang máy chờ thang máy lên, khi cửa thang máy mở ra, Đường Tông kinh ngạc mà nhìn chàng thiếu niên thoạt nhìn có chút quen mắt đang đứng trong thang máy: "Ý, cậu không phải là Hứa...... Hứa Diễn sao?"

Bên cạnh Hứa Diễn còn có một nữ sinh rất xinh đẹp đứng đó, nữ sinh mặc áo thun ngắn tay màu trắng, phối hợp với quần jean màu lam nhạt, búi tóc tròn tròn rất đáng yêu, nhìn có vẻ tuổi không lớn lắm, giống như sinh viên.

Nữ sinh nghiêng đầu hỏi Hứa Diễn: "A Diễn, em quen người này?"

Hứa Diễn nhìn thoáng qua Đường Tông, lắc đầu tỏ vẻ: "Không quen biết, đi nhanh đi." Nói rồi, anh chàng trực tiếp kéo lấy cổ tay nữ sinh, hai người cùng nhau ra khỏi thang máy.

Đường Tông: "......" Lần trước còn đánh lộn đến khí thế ngất trời với Diệp Minh ở cơ cấu giám định của anh ấy, như nào mà chỉ chớp mắt liền nói không quen biết anh ấy rồi?

Anh ấy theo bản năng sờ sờ mặt mình nghĩ, mặt của anh ấy trông không có độ công nhận vậy sao?

Mang theo nghi hoặc như thế, Đường Tông đi vào thang máy, ngẫm lại thì lại thấy không đúng, bởi sao mà khéo thế, lại gặp được Hứa Diễn ở bệnh viện?

Hứa Diễn với Diệp Minh là anh em họ bên nội, theo lý thuyết, cũng là cháu trai của Diệp Kỳ Sâm đi? Còn có cô nữ sinh vừa nãy kia nữa, thanh âm rất là quen tai, như là đã nghe qua ở đâu ấy.

——

Hứa Thư Yểu biết Diệp Kỳ Sâm phải nằm viện thì rất lo cho anh. Nghĩ đến vừa nãy trong điện thoại con trai cũng nhắc tới Diệp Kỳ Sâm, vì thế lại gọi điện thoại cho Hứa Diễn: "A Diễn, vừa nãy mẹ mới nghe nói chú út phải nhập viện rồi, đợi lát nữa con có thời gian không? Chúng ta cùng nhau đi thăm chú ấy."

Hứa Diễn đang muốn từ chối cái rụp, nhưng mà nghĩ đến nếu như anh chàng không đi thăm, mẹ anh chàng chắc chắn cũng sẽ tự mình đi, mà như thế thì chẳng phải sẽ cho Diệp Kỳ Sâm cơ hội được ở chung một mình với mẹ mình sao?!

Hừ, nằm mơ!

Vì thế anh chàng cũng đi theo.

Hai mẹ con gọi taxi đi tới bệnh viện Bác Nhân, hỏi rõ ràng giường bệnh của Diệp Kỳ Sâm với quầy tiếp tân rồi liền trực tiếp tìm tới đây.

Bệnh viện Bác Nhân là bệnh viện tư lập dưới trướng tập đoàn Diệp thị, trang hoàng và các công cụ máy móc chữa bệnh đều tốt hơn bệnh viện trung tâm thành phố, ngay cả tầng trên của trung tâm cấp cứu cũng không nghe thấy động tĩnh quá ầm ĩ.

Cửa thang máy mới vừa mở ra, Hứa Diễn không nghĩ tới lại gặp được người quen ở chỗ này – Đường tiên sinh đã làm xét nghiệm ADN giúp anh chàng và Diệp Minh khi trước. Hứa Diễn sợ Đường Tông sẽ nói ra chuyện mình và Diệp Minh đã làm xét nghiệm ADN, nên vội vàng kéo Hứa Thư Yểu đi ra.

"Hẳn là nơi này nhỉ?" Hai mẹ con tìm được cửa phòng bệnh, Hứa Thư Yểu tiến lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

"Vào đi." Là giọng nói hữu khí vô lực của Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm chờ mong mà nhìn về phía cửa, khi thấy được Hứa Thư Yểu, biểu cảm của anh rõ ràng đã trở nên rộng rãi, nhưng mà ngay sau đó, anh còn thấy được Hứa Diễn đang đứng sau lưng Hứa Thư Yểu.

Woa, kinh hỉ ngoài ý muốn, vợ và con đều tới.


Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Diệp Kỳ Sâm, Hứa Diễn cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí mở miệng: "Thầy Diệp, nghe nói hôm nay thầy nằm viện, em cố ý tới thăm thầy." Hừ, càng không để bàn tính của ông khai hỏa được!

Diệp Kỳ Sâm tỉnh bơ mà cười cười, gật đầu nói: "Tiến vào ngồi đi."

Trong tay Hứa Thư Yểu còn xách theo một giỏ trái cây, lúc cô đi vào thì đặt giỏ trái cây lên trên tủ đầu giường, nhìn khuôn mặt anh có vẻ hơi tái nhợt, cô lo lắng hỏi: "Chú út, không phải ngày hôm qua chú vẫn còn rất ổn sao?"

"Ngày hôm qua, sau đó nữa chú bị bạn kéo đi uống rượu, lập tức uống nhiều quá." Anh thấp giọng giải thích: "Không có việc gì đâu, chuyền xong bình nước này rồi là có thể rời đi." Bình nước biển này cũng sắp truyền xong rồi.

Nói rồi, ánh mắt anh lại dừng trên người Hứa Diễn: "A Diễn sao cũng tới rồi?"

Hứa Thư Yểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Diễn, cười nói: "Hôm nay chú không có tới dạy cho em ấy, nên em ấy bắt đầu lo lắng cho chú đó."

Hứa Diễn táo bạo: "Em lo lắng cho chú ấy khi nào?"

Diệp Kỳ Sâm nhướng mày, cười nhạt nhòa nhìn về phía Hứa Diễn: "Chú không sao hết, A Diễn không cần lo lắng, ngày mai là có thể đi dạy bình thường cho con rồi."

Hứa Diễn siết chặt nắm tay: "......" Nếu không phải thấy Hứa Thư Yểu ở chỗ này, anh chàng sẽ muốn động thủ nữa.

Hứa Thư Yểu nghi hoặc: "Chú út, chú nhập viện, người nhà chú không có tới sao?"

Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ lo lắng." Anh rất kỳ diệu mà xây dựng ra tình huống mình không có ai chăm sóc.

Lúc này, nước biển nhỏ giọt trên tay Diệp Kỳ Sâm cũng vừa lúc kết thúc, Hứa Thư Yểu đi tới nhấn chuông giúp anh, rất mau đã có y tá đi tới, rút kim giúp Diệp Kỳ Sâm.

Lúc y tá rời đi còn để lại vài viên thuốc: "Trước lúc dùng bữa tối và trước khi ngủ mỗi bữa một viên, sau đó sáng hôm sau trước lúc ăn sáng lại uống một viên, uống chung với nước ấm. Về nhà chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng uống rượu nữa."

Diệp Kỳ Sâm cầm thuốc trong tay: "Cảm ơn."

Sau khi y tá rời đi, Diệp Kỳ Sâm chuẩn bị xuống giường, ai ngờ được mới vừa đứng dậy, do đầu vẫn có chút choáng váng, nên lập tức không đứng vững, chân lảo đảo một chút.

Hứa Thư Yểu phản ứng rất nhanh mà giơ tay đỡ anh: "Chú út!"

Diệp Kỳ Sâm thuận thế nhẹ nhàng dựa vào trên người cô, ổn định lại thân hình, giọng khàn khàn nói: "Đầu có chút choáng váng." Lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng rực phả ra trên sườn cổ của cô.

Hứa Diễn tận mắt thấy mặt mẹ mình nháy mắt đỏ ửng lên, trong lòng anh chàng lộp bộp một chút, không chút suy nghĩ mà tiến lên, sinh sôi là tách Diệp Kỳ Sâm ra khỏi người Hứa Thư Yểu, để anh dựa trên người mình: "Để con đỡ chú."

Diệp Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn chàng thiếu niên gần trong gang tấc, trong lòng không hiểu sao sinh ra một chút cảm khái, anh cũng không chút khách khí mà chuyển dời trọng lượng của mình lên trên vai thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Hứa Diễn ồm ồm hừ một tiếng: "Đi thôi."

Hứa Thư Yểu lặng lẽ thở ra một hơi, đứng ở sau lưng hai người bọn họ, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên của mình, sau đó lại vỗ vỗ ngực, ý đồ đè lại trái tim đang không ngừng nhảy lên.

Cô xách theo giỏ trái cây mới vừa mang đến, đi theo sau lưng hai người đàn ông.

Ba người đi đến cổng lớn bệnh viện, Diệp Kỳ Sâm vốn không muốn để bọn họ chạy qua chạy lại, nhưng giờ được con trai đỡ đi như này, anh đột nhiên cũng có chút luyến tiếc bầu không khí thế này, nên anh đã trực tiếp "mặt dày vô sỉ" mà mở miệng nói: "Trực tiếp đưa chú về ký túc xá giảng viên trường mình đi, tiền taxi để chú chi trả."

"Không sao hết." Hứa Thư Yểu nói: "Trước kia chú út cũng giúp bọn con rất nhiều mà."

Hứa Diễn hừ nhẹ một tiếng.

Ba người bọn họ đón một chiếc xe taxi, Hứa Diễn rất không ôn nhu mà nhét Diệp Kỳ Sâm vào hàng ghế sau, đầu Diệp Kỳ Sâm thiếu chút nữa đụng vào nóc xe.

Đứa con trai này, thiệt là chẳng ôn nhu chút nào.

Ba người ngồi taxi về trường vào ký túc xá giảng viên, từ đây đến ký túc xá sinh viên của trường chỉ cách cỡ một con phố.

Hứa Diễn lại cực kỳ chủ động mà nâng Diệp Kỳ Sâm lên, chẳng cho anh chút cơ hội nào để tiếp cận Hứa Thư Yểu.

Mở cổng ký túc xá ra, Hứa Diễn cơ hồ là ném Diệp Kỳ Sâm lên trên sofa.

Diệp Kỳ Sâm bị anh chàng lăn lộn như này, đầu anh đã thật sự choáng váng rồi, phải ngửa đầu dựa vào trên sofa, nửa ngày cũng chưa hoãn lại được.

Hứa Thư Yểu có chút đau lòng anh, bị bệnh mà bên cạnh cũng không có ai chăm sóc. Nghĩ đến tối hôm qua anh uống quá nhiều nên phải nhập viện, sáng nay với trưa chắc chắn cũng chưa có ăn gì đâu, nên cô vội vàng nói: "Chú út, trong ký túc xá của chú có đồ ăn không? Để con nấu chút gì đó cho chú lấp bụng nhé."

"Hình như trong bếp có chút gạo." Anh nói, giọng bé như muỗi kêu.

"Vậy để con nấu chút cháo cho chú đi." Hứa Thư Yểu nói xong liền đi vào trong bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Hứa Diễn và Diệp Kỳ Sâm, Hứa Diễn cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước cảnh cáo nói: "Ông đừng có quá đáng quá!"

Diệp Kỳ Sâm xoa huyệt thái dương, nhìn về phía Hứa Diễn: "Hiện tại ba đang là bệnh nhân, con có thể đối tốt với ba một chút không?"

Hứa Diễn: "Đối tốt với gã tra nam như ông, chính là tàn nhẫn với chính tôi."

Diệp Kỳ Sâm: "......" Con trai của anh chắc cú anh là tra nam, thật sự là nhức đầu quá.

Mấu chốt là, trong khoảng thời gian này, chính mình của tương lai kia vẫn luôn không xuất hiện lại, nên anh ngay cả cơ hội để làm rõ ràng chân tướng vụ việc cũng không có.

Diệp Kỳ Sâm nghĩ nghĩ, quyết định dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "A Diễn, vậy con có nghĩ tới, nếu như con ngăn cản ba và Yểu Yểu, bọn ba không thể ở bên nhau, cuối cùng con cũng sẽ không tồn tại nha."

Hứa Diễn cười lạnh: "Đấy vừa hợp ý tôi."

Diệp Kỳ Sâm sửng sốt, biểu cảm trên mặt Hứa Diễn không giống như đang nói giỡn, con trai của anh, đang vừa ngăn cản anh và Yểu Yểu bên nhau, đồng thời cũng đang ngăn cản chính nó sinh ra sao?

"Vì sao con lại muốn làm như vậy?" Diệp Kỳ Sâm muốn được giao lưu sâu hơn với Hứa Diễn, chí ít cũng phải tìm hiểu rõ ý tưởng chân chính trong lòng con trai cái đã.

Mà Hứa Diễn cũng đã hục hặc xoay người, đi vào bếp, cự tuyệt có bất kỳ cuộc đối thoại nào với Diệp Kỳ Sâm nữa.

Diệp Kỳ Sâm ngơ ngác nhìn về phía chàng thiếu niên đang rũ đầu đứng bên cửa nhà bếp kia, còn có Hứa Thư Yểu đang bận rộn trong bếp nữa, trong lòng anh hơi hơi ấm áp, rồi sau đó lại nhiều thêm một chút bi thương không hiểu nổi.

Có lẽ, muốn được đến sự tha thứ của Hứa Diễn, anh còn cần phải tiến thêm một bước hiểu rõ con trai thì mới làm được.

Hứa Thư Yểu ở trong bếp bận rộn một chốc, sau đó cô ló đầu ra hỏi: "Chú út, nhà chú không có dưa món, nên con thêm chút đường vào cháo cho chú, được chứ?"

Biểu cảm Diệp Kỳ Sâm chợt cứng lại... Cháo ngọt? Nó ăn được sao?

Editor: Do mình mới khỏi sốt xong, nên làm hơi chậm nhé, sorry mọi người, mọi người thông cảm. (TT^TT)

Bình luận

Truyện đang đọc