Khoảnh khắc mà tay Diệp phu nhân sắp sửa đụng tới chăn ấy, Diệp Kỳ Sâm chậm rãi mở to mắt, sau đó vẻ mặt như là vừa mới tỉnh ngủ mà nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ?"
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp phu nhân thu tay lại, oán trách nói: "Sao mà giờ còn nằm ở trên giường?"
"Ngày hôm qua con có hơi cảm." Anh rất cẩn thận mà quấn chặt chăn: "Sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ đến thăm con đó, thuốc trị cảm mà hôm qua con hỏi mẹ đó, mẹ nhớ rõ lần trước có xem, đã tới hạn, con không thể uống." Diệp phu nhân hỏi: "Con không có uống đó chứ?"
Diệp Kỳ Sâm giật giật yết hầu nói: "Không có, con uống cái khác."
Diệp phu nhân nhìn thoáng qua thuốc trị cảm được đặt trên tủ đầu giường của anh, vui mừng mà gật gật đầu: "Ừm, không uống là tốt."
"Mẹ ơi, nếu không có gì nữa thì mẹ về trước đi, con còn muốn ngủ tiếp chút nữa." Diệp Kỳ Sâm biểu hiện ra là mình còn rất đau đầu.
Diệp phu nhân rũ mắt nhìn con trai một cái, khóe môi nhiều ra một nụ cười ý vị sâu xa, bà gật gật đầu nói: "Được, thấy con không sao, mẹ cũng yên tâm rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi."
Diệp phu nhân nói xong, sau đó nhẹ nhàng xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Kỳ Sâm cẩn thận nghe tiếng bước chân của mẹ, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa ngoài huyền quan, lại tạm dừng một hồi, lúc này anh mới xốc chăn lên, vớt người con gái trong lòng ra.
"Mẹ anh đi rồi."
Anh giơ tay ra vén tóc trên mặt cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Thư Yểu, anh không nhịn được, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, hôn trên mi tâm cô một cái.
Lúc này Hứa Thư Yểu cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đập bùm bùm không ngừng, cả người như đang trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Mà nụ hôn dừng trên mi tâm cô của anh, lại có thể nhanh chóng làm biên độ nhảy lên của trái tim cô thay đổi thành một loại khác, còn khẩn trương hơn trước đó, còn muốn để cô hoảng loạn nữa.
Tay cô bất giác nắm chặt lấy áo anh, ngơ ngác nhìn anh.
Anh chậm rãi cong môi, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, không nhịn được."
Hứa Thư Yểu: "......" Cô cố đè xuống sự rung động trong ngực, bay nhanh mà chui ra khỏi lòng anh, một chân đạp trên mặt đất, sau đó cả người ngơ ngốc sững sờ tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Diệp Kỳ Sâm thấy cô như thế, từ trên giường ngồi dậy.
Hứa Thư Yểu chỉ vào giày dưới đất: "Có hai đôi giày......" Tuy rằng đều là dép lê kiểu nam, nhưng mà rõ ràng đến vậy, không có đạo lý là Diệp phu nhân không nhìn ra.
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Anh theo đó rời giường, hai người họ cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, và Diệp Kỳ Sâm nhìn thấy được mẹ mình dù bận vẫn ung dung ngồi trên sofa, trong tay còn nâng một cái tách nhỏ, cười tủm tỉm mà nhìn cửa phòng ngủ.
Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co giật, bất đắc dĩ: "Mẹ......"
Hứa Thư Yểu đỏ mặt, theo phản xạ sửa sang lại quần áo một chút, nhỏ giọng chào: "Bác."
Chỉ là, khi Diệp phu nhân nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh con trai nhà mình chính là Hứa Thư Yểu, nụ cười tươi trên mặt bà dần dần không còn.
Hứa Thư Yểu đem biểu cảm của Diệp phu nhân xem ở trong mắt, trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một chút, một loại dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến cảnh tượng mình và mẹ Diệp Minh gặp mặt khi trước.
Hai vị này đều là Diệp phu nhân, ý tưởng của bọn họ, liệu có phải cũng giống nhau hay không? Mẹ của Diệp Minh nói như thế, cô có thể không thèm để ý, chỉ là nếu đổi thành mẹ của Diệp Kỳ Sâm cũng có ý tưởng như thế, cô phải làm sao bây giờ?
Diệp phu nhân đặt chiếc tách trong tay lên bàn trà, chậm rãi đứng dậy.
Bà ấy trước hết là ôn nhu mà cười với Hứa Thư Yểu, sau đó biểu cảm sắc bén mà nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm nói: "Con ra đây với mẹ một chút."
Diệp Kỳ Sâm chuyển mắt, dùng ánh mắt trấn an mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu, ý bảo cô không cần khẩn trương, sau đó chậm rì rì mà đi theo Diệp phu nhân sang phòng bên cạnh.
Hứa Thư Yểu một mình đứng trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy có chút uể oải.
Trong phòng, Diệp phu nhân lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thư Yểu đang đứng trong phòng khách, sau đó quay đầu lại trừng Diệp Kỳ Sâm: "Mẹ của đứa nhỏ mà lần trước con nói với mẹ, là Hứa Thư Yểu?"
"Mẹ, mẹ quen biết Yểu Yểu?" Diệp Kỳ Sâm ngoài ý muốn, không nghĩ tới mẹ mình sẽ quen biết Hứa Thư Yểu.
Diệp phu nhân hít hà một hơi, sắc mặt càng thêm không tốt: "Diệp Kỳ Sâm, con có biết là con gái người ta, còn chưa có được tròn 18 tuổi hay không hả? Sao mà con dám...... Con như vầy là muốn tức chết mẹ với ba con sao?"
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Diệp phu nhân gấp đến độ xoay tới xoay lui: "Cô bé đó thật quá là tốt, sao mà lại đã bị con đạp hư rồi! Ai ui, tức chết mẹ!" Bà giận đến đau tim, đặt mông ngồi phịch xuống trên giường.
"Mẹ ơi, có phải mẹ đã hiểu lầm gì đó rồi không?" Diệp Kỳ Sâm vội vàng giữ chặt mẹ mình: "Con đã làm cái gì chứ?"
"Không phải hai đứa đã có con luôn rồi sao?" Diệp phu nhân vỗ bay tay anh đi: "Mẹ đúng là sốt ruột muốn được bế cháu, nhưng mà con cũng phải làm cho hợp lý hợp pháp đi?"
Diệp Kỳ Sâm cạn lời: "......" Sao mà ở trong mắt mẹ anh, anh lại thành pháp ngoại cuồng đồ rồi?
Anh vội vàng ổn định lại vai Diệp phu nhân, thề thốt nói: "Mẹ, con cam đoan với mẹ, mấy cái chuyện mà mẹ nghĩ kia, một cái cũng chưa từng xảy ra, chẳng qua bọn con đúng là đang yêu đương, trước mắt cũng chỉ là đang trong giai đoạn yêu đương!"
Nghe thấy con trai nói như thế, Diệp phu nhân nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh: "Vậy lần trước con nói mẹ có cháu nội là chuyện như thế nào? Mẹ còn thấy được báo cáo xét nghiệm ADN rồi, con đừng có chống chế nha!"
"Như vầy đi, mẹ để con đi chuẩn bị một chút, chờ qua 2 hôm nữa con dẫn cháu nội mẹ tới gặp mẹ." Lúc này, cũng chỉ có thể đẩy Hứa Diễn ra thôi.
Diệp phu nhân hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi: "Có ý gì đây? Sao mà mẹ càng lúc càng hồ đồ rồi?"
"Vậy thì mẹ không cần nghĩ cái gì hết, chờ khi mẹ nhìn thấy nó rồi, con lại giải thích rõ ràng cho mẹ, thế nào nào?" Diệp Kỳ Sâm quyết định phải ổn định lại mẹ già trước đã.
"Vậy được rồi."
"Chẳng qua mẹ phải bảo mật trước đã, đừng có chuyện gì cũng nói với ba con, tim ông ấy không tốt, mẹ đừng kích thích ba." Diệp Kỳ Sâm không quên nhắc nhở.
"Cái này mẹ biết."
Hai mẹ con bước ra khỏi phòng, Hứa Thư Yểu bỗng chốc đứng bật dậy từ trên sofa, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn về phía Diệp phu nhân: "Bác gái."
Vừa nãy lúc ở một mình, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khả năng Diệp phu nhân sẽ không thích mình. Vậy nên, cô cũng muốn nói chuyện một chút với Diệp phu nhân, về Diệp Kỳ Sâm và chính cô.
Không nghĩ tới, Diệp phu nhân vừa nãy còn sắc mặt rất không tốt giờ thấy được Hứa Thư Yểu như thấy được con gái ruột ấy, bà ấy đi tới và giữ chặt tay Hứa Thư Yểu nói: "Cái gì cũng đừng nói nữa, Yểu Yểu. Thật vất vả con đã tới đây, chăm sóc A Sâm."
Ặc......
Trong lúc nhất thời, Hứa Thư Yểu còn có chút chưa kịp phản ứng lại, vì sao thái độ trước và sau của Diệp phu nhân lại biến hóa lớn đến vậy nhỉ?
"Trong nhà bác còn có chút việc, bác đi về trước đây." Diệp phu nhân cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, cháu con nấu ngon thật đó, vừa nãy bác không nhịn được, nên đã múc một chén rồi.
Nói rồi, Diệp phu nhân lại cho Diệp Kỳ Sâm một ánh mắt, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Nếu Diệp Kỳ Sâm đã nói là anh còn chưa có xảy ra cái gì với cô bé nhà người ta, Diệp phu nhân vẫn là nguyện ý tin tưởng con trai của mình. Hơn nữa, bà còn rất thích Hứa Thư Yểu, nếu mà cô trở thành con dâu của bà, hình như cũng rất không tệ.
Cũng không biết, cô bé có thể chấp nhận chuyện... làm mẹ kế của cháu nội bà không nữa.
Bởi vì Diệp Kỳ Sâm không có giải thích rõ ràng sự tồn tại của Hứa Diễn, nên đã dẫn tới chuyện Diệp phu nhân lại lần nữa tự mình não bộ rằng ... đứa con trai qua xét nghiệm ADN kia của Diệp Kỳ Sâm, là sinh với người khác.
Diệp Kỳ Sâm tiễn Diệp phu nhân ra cửa, bùm một tiếng đóng cửa lại, còn khóa trái cửa lại luôn, để ngừa mẹ anh lại đi vào.
"Bác gái...... có phải là, không thích em hay không?"
Diệp Kỳ Sâm bước tới, cười nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Không phải, mẹ anh rất thích em." Anh có thể cảm giác ra được.
"Vậy trước đó bác thấy em, hình như là không quá vui vẻ." Hứa Thư Yểu ngửa đầu nhìn về phía anh: "Anh đừng an ủi em."
"Trước hôm nay, không phải em cũng đã gặp mẹ anh rồi à?" Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, ôm cô vào trong lòng, hơi hơi cúi đầu nhìn cô nói: "Sao mà cũng không nghe em nói gì với anh vậy?"
Hứa Thư Yểu chu môi nói: "Chỉ gặp qua vài lần trước đó."
"Vậy thì em cảm thấy, mẹ của anh là người như thế nào nào?"
"Ừm...... mẹ anh ôn nhu hào phóng, hơn nữa rất nhiệt tình, em rất thích bà ấy." Hứa Thư Yểu sẽ để ý cái nhìn của Diệp phu nhân với mình chính là bởi vì, cô thích Diệp phu nhân.
"Mẹ cũng nói như thế với anh đó." Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu cô: "Trước đó mẹ không vui, đấy là bởi vì bà ấy tưởng rằng anh làm chuyện phạm pháp."
"Hở? Anh phạm pháp gì?"