MẸ TÔI MỚI CÓ 18 TUỔI

Ánh nắng tươi sáng, lại có chút chói mắt.

Hứa Thư Yểu dời mắt đi, không có nhìn Diệp Kỳ Sâm đi xem mắt với tiểu tỷ tỷ khác nữa, mà nhìn về phía Hứa Diễn đang cười ngây ngô đứng bên cạnh, nói: "Đi, chúng ta đi ngồi tàu lượn siêu tốc."

Hứa Diễn nhướng mày, gật đầu nói: "Đi đi đi."

Bên tàu lượn siêu tốc này đã bắt đầu xếp hàng, Hứa Diễn đi theo người khác, ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, chỉ vào chỗ râm mát cách đó không xa: "Mẹ có muốn sang bên kia ngồi chờ không? Chờ tới lượt rồi con gọi mẹ tới."

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Ừ."

Dưới bóng cây, cùng với từng đợt gió nhẹ, có chút lạnh lẽo.

Hứa Thư Yểu ngồi ở một bên, chống cằm nhìn về phía dòng người lui tới, cuối cùng vẫn là đem ánh mắt dừng trên người Hứa Diễn đang đứng xếp hàng bên kia.

Dáng người chàng thiếu niên cao gầy, ngũ quan càng xuất sắc hơn. Khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh nắng, hình như là đã bị phơi đến có hơi đỏ lên, lại vẫn không giấu được vẻ ngoài soái khí của anh chàng.

Cô thậm chí còn chú ý tới, chung quanh anh chàng có không ít nữ sinh, cô nào cô nấy đều thường thường liếc liếc một cái, sau đó che miệng khe khẽ nói nhỏ.

Làm một người tuổi còn trẻ mà xem như đã làm mẹ người ta, Hứa Thư Yểu bắt đầu suy nghĩ miên man, về sau cô muốn cô con dâu như thế nào nhể?

Sầu ghê hà.

Xếp hàng cỡ mười mấy phút, Hứa Diễn phất phất tay về phía Hứa Thư Yểu, bảo cô đi tới.

Hai người bắt đầu ngồi lên tàu lượn siêu tốc dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, mắt nghía khúc cong đằng trước, Hứa Thư Yểu dời mắt đi, có chút không dám nhìn, tay thì nắm chặt vòng bảo hộ đằng trước.

"Không có gì, không sao hết, lớn mật chút, nếu mà mẹ thật sự sợ hãi, vậy nhắm mắt lại." Hứa Diễn an ủi cô, đồng thời lại bổ sung một câu: "Rất k1ch thích."

Cô chẳng thích k1ch thích như vầy chút nào!

Tàu bắt đầu khởi động, Hứa Thư Yểu vội vàng nhắm mắt lại. Dù cho có không mở mắt nhìn, cũng có thể cảm nhận được quỹ đạo vận hành của tàu lượn siêu tốc, đi kèm với đó còn có tiếng thét chói tai của đám con gái đằng trước với đằng sau, tàu vèo cái xông ra ngoài.

"Á a a a a......"

Hứa Thư Yểu cảm thấy, chung quanh mình đều là tiếng thét chói tai, cô cũng rất muốn thét chói tai, để phát ti3t hết tất cả cảm xúc đè nén cùng áp lực khó hiểu trong lòng mình.

"Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn nè!" Hứa Diễn rống lên siêu lớn tiếng.

Hứa Thư Yểu lặng lẽ mở một con mắt, mà khéo ghê chưa, vừa lúc tới khoảnh khắc tàu lượn siêu tốc rơi xuống thẳng tắp nữa. Cảm giác đó, tựa như là chính mình muốn rơi xuống vậy đó.

Cô không phụ kỳ vọng của Hứa Diễn, hét to ra.

"Ha ha ha ha!" Hứa Diễn cười đến siêu lớn tiếng.

Xuống tàu lượn siêu tốc rồi, Hứa Thư Yểu cảm thấy hai chân mình như nhũn ra ấy, đã không đứng lên nổi.

Hứa Diễn đỡ mẹ mình, đi đến chỗ bóng cây bên kia ngồi xuống, anh chàng còn hỏi: "Có phải rất k1ch thích hay không?"

Hứa Thư Yểu bây giờ căn bản là không muốn nói chuyện, càng không muốn để ý đến anh chàng. Tim cô đang đập rối loạn đây, như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng cô luôn vậy đó.

Hứa Diễn chạy tới cái xe đẩy sát bên, mua 2 cây kem về, vẻ mặt lấy lòng mà đưa kem cho Hứa Thư Yểu: "Ăn một miếng cho đỡ sợ."

Hai người ngồi dưới tàng cây ăn kem, Hứa Diễn nghiêng đầu hỏi: "Thế nào, khi khẩn trương với k1ch thích qua rồi, có phải là cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít không?"

Hứa Thư Yểu hừ một tiếng: "Còn được."

"Ông ngoại biểu con dẫn mẹ đi chơi cho thả lỏng một chút." Hứa Diễn nói: "Ông nói trước đó thường xuyên nhìn thấy mẹ học bài đến nửa đêm."


Hứa Thư Yểu trầm mặc.

"Mẹ ơi, mẹ ngàn vạn đừng có để giống Vương Tiêu nha."

Hứa Thư Yểu bật cười: "Con nghĩ nhiều rồi." Dù cho cô có áp lực đi nữa, cũng sẽ không thương tổn bản thân nha.

Nhìn dáng vẻ quan tâm mình của con trai, trong lòng Hứa Thư Yểu cảm động, cô nói: "Yên tâm đi, về sau nếu có áp lực mẹ sẽ nói cho con."

Hứa Diễn nhướng mày: "Ừ hứ." Anh chàng gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên chú ý tới, trên vai mẹ mình, chẳng biết khi nào có một con sâu rơi xuống đó, con sâu kia màu nâu, xấu hoắc à, nó to cỡ con gián á.

"Má ơi, có sâu!" Anh chàng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng lùi về sau hai bước, rời xa Hứa Thư Yểu, chỉ vào bả vai cô: "Có...... Có sâu!"

Hứa Thư Yểu bị tiếng ré lên này của anh chàng dọa sợ, nghiêng đầu nhìn thấy cái gọi là sâu trên vai của mình.

Cô dùng tay không cầm con sâu lên, muốn để Hứa Diễn thấy rõ ràng: "Đây là xác ve trên cây, không phải sâu."

"Mẹ đừng có lại đây!" Mắt thấy Hứa Thư Yểu còn chuẩn bị đưa cái thứ đồ kia tới trước mặt mình, Hứa Diễn quay đầu liền lùi về sau.

Thấy anh chàng như thế, Hứa Thư Yểu phản ứng lại đây: "Con...... Thế mà lại sợ sâu trùng?" Con trai cô, một anh chàng cao to đứng thẳng lên cao hơn cô, thế mà lại sợ sâu!

Hứa Diễn nỗ lực muốn để mình bảo trì bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng anh chàng: "Con không phải là sợ, con chỉ...... chỉ chán ghét sâu, chán ghét tất cả sâu với trùng, mẹ mau lấy ra, lấy nó ra đi."

"Phụt." Hứa Thư Yểu bật cười, cũng không dọa anh chàng nữa, sau đó thuận tay ném xác ve vào thùng rác: "Rồi, mẹ ném rồi."

Lúc này Hứa Diễn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi tới kéo Hứa Thư Yểu rời xa cái cây này, vì ai biết liệu có con sâu hay côn trùng gì lại rớt xuống từ trên cây dọa người chứ.

"Hồi con còn nhỏ từng bị ong mật chích......" Hiện tại Hứa Diễn hồi tưởng lại trải nghiệm bị ong mật chích hồi nhỏ, còn có chút sởn tóc gáy đây.

Cho nên bây giờ anh cực kỳ sợ hãi côn trùng, không phải, là chán ghét.

Hứa Thư Yểu cười nói: "Ong mật cũng sẽ không tùy tiện chích người, trừ phi là con dọa đến chúng nó."

Hứa Diễn: "......" Lòng còn sợ hãi, không muốn nhớ lại!

——

Lúc hai người chơi đến chỗ nhà ma, Hứa Diễn đã khôi phục lại trạng thái sinh động, anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sợ quỷ không?"

Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Không sợ."

Hứa Diễn liền thấy kỳ, vì lớn đến vậy rồi, anh chưa từng thấy mẹ mình sợ cái gì. Mà cũng phải, vừa nãy Hứa Thư Yểu chính là người tay không bóp sâu, sao sẽ sợ quỷ chứ!

Hai người bước vào nhà ma, ánh đèn trước mắt liền tối sầm xuống, chung quanh còn có tiếng nhạc âm trầm u ám để tô đậm không khí nữa.

Nghe nói chỗ này có người giả quỷ hù dọa người, cực kỳ đáng sợ. Hứa Diễn xoa tay hầm hè, anh còn thiệt đúng muốn coi thử, đến tột cùng nó đáng sợ cỡ nào.

Bọn họ đi đến một chỗ tương đối rộng rãi, cũng có không ít người đã tới đây.

Mọi người đều đi rất cẩn thận, sợ không biết sẽ có người nhảy ra từ đâu đó giả quỷ, hù dọa người.

Đột nhiên, không biết ở đâu lú ra một cái mô hình con nhện, vừa lúc treo trước mắt Hứa Diễn.

"Mẹ ơi, có con nhện!" Giọng của Hứa Diễn, còn lớn hơn cả đám nữ sinh ở chỗ này.

Anh chàng cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện ấy, vèo cái trốn ra sau lưng Hứa Thư Yểu.

Hứa Thư Yểu biết anh chàng là sợ thật, đột nhiên vung tay lên, trực tiếp đánh bay cái mô hình trước mắt.


Cô vừa lòng vỗ vỗ tay, còn quay đầu an ủi nói: "Đừng sợ, không có sao." Lập tức, từ đáy lòng cô đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào, cô bảo vệ con trai của cô.

Nhưng chờ cô vừa quay đầu lại, ôi khéo ghê chưa, thấy được Diệp Kỳ Sâm đứng ở đối diện cô.

Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng đỏ sâu kín vừa lúc chiếu vào trên mặt Diệp Kỳ Sâm, anh đang rất có hứng thú mà nhìn bọn họ.

Hứa Thư Yểu: "......" Lúc này, nếu mà cô biểu hiện sợ hãi một chút, liệu có phải hơi bị đột ngột quá không ta?

Ba người cùng nhau ra khỏi nhà ma, Hứa Diễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, sao chú cũng ở nhà ma, không phải chú đi coi mắt sao?"

"Coi xong rồi." Diệp Kỳ Sâm cười nói.

"Kết quả thế nào?" Hứa Diễn truy vấn.

"Không quá được." Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Chú giống như con vậy đó, vừa vào cái là thấy quỷ, liền trốn ra sau lưng cô ấy, cô ấy cảm thấy chú không có khí khái đàn ông, nên đi trước rồi."

Hứa Thư Yểu phì cười, cô ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của anh, tươi cười tỏa sáng mà vạch trần: "Nhưng chú căn bản là không có sợ hãi."

Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ: "Có lẽ lúc đó...... Đột nhiên thấy sợ hãi thôi."

Hứa Diễn: "......" Cảm ơn, có bị nội hàm đến.

Ba người đi về phía trước, Diệp Kỳ Sâm đột nhiên dừng lại bên cạnh một cái ao, anh nhìn thời gian, quay đầu lại nói với Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn: "Để chú biểu diễn ảo thuật cho mấy đứa nha."

Hai người nhìn về phía anh, Hứa Thư Yểu tò mò: "Ảo thuật gì?"

Diệp Kỳ Sâm hơi hơi mỉm cười, anh duỗi tay xòe ra trước mặt họ: "Nhìn xem, trong lòng bàn tay chú không có cái gì hết, đúng không nào?"

Hứa Diễn gật đầu: "Ừ ừ, sau đó thì sao?"

Sau đó Diệp Kỳ Sâm nói: "Mấy đứa lui về sau một chút, sau đó nhìn tay của chú là được rồi."

Hai mẹ con ngoan ngoãn lui về sau, Diệp Kỳ Sâm hơi hơi giơ tay, đặt ở đỉnh đầu, sau đó anh nhẹ nhàng đếm ngược: "Năm, bốn, ba, hai, một......"

Vừa dứt lời, đột nhiên có một loạt suối phun bắn lên, nếu đứng ở góc độ của Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn mà xem, những cột suối phun kia, giống như theo lòng bàn tay của anh nghiêng nghiêng đổ xuống vậy đó.

Anh cười thu tay lại: "Màn ảo thuật này thế nào?"

Hứa Thư Yểu nhấp môi, ánh mắt dừng trên nụ cười bên môi của anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Đẹp." Cũng không biết là đang khen cái gì đẹp nữa.

Hứa Diễn buồn bực: "Đây không phải chỉ là lắp đặt thiết bị khống chế hoạt động đúng giờ bằng máy tính sao? Sao mà là ảo thuật được?"

Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Con còn biết cái này?"

Hứa Diễn kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên rồi, rất đơn giản, con 3 tuổi đã biết rồi."

Diệp Kỳ Sâm gật đầu, giơ tay xoa xoa quả đầu kiêu ngạo của thiếu niên: "Lợi hại vậy ta, có thời gian luận bàn một chút nhé?"

Đôi mắt Hứa Diễn sáng rỡ lên: "Không thành vấn đề nha."

Sau khi tách ra với Diệp Kỳ Sâm, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn đi về phía cổng, tính toán đi về tìm phụ huynh.

Hứa Diễn: "Mẹ, con đi mua chai nước, mẹ đi trước đi!"


Hứa Thư Yểu gật đầu, từ rất xa liền thấy được Hứa Lập Thành với Tôn Văn Lệ đang đưa lưng về phía Hứa Lập thành ở cổng công viên giải trí.

"Vậy con nhanh lên." Hứa Thư Yểu dặn dò một câu, chậm rãi đi về phía ba mình.

Còn chưa tới gần, cô lại nhìn thấy mẹ kế xoay người, đang nói cái gì đó với ba mình, biểu cảm của hai người đều có chút cứng đờ, hình như đang cãi nhau.

Hứa Thư Yểu sửng sốt, cô theo bản năng dịch sang bên cạnh, mơ hồ nghe được một chút đối thoại giữa bọn họ.

Giọng Tôn Văn Lệ có chút bén nhọn: "Vừa rồi em cũng chỉ là đưa ra một kiến nghị thôi, anh phản ứng lớn vậy làm gì? Em nói như vậy, cũng là vì cái nhà này của chúng ta, không phải sao?"

Biểu cảm của Hứa Lập Thành cũng không tốt lắm: "Nếu em thật sự là vì cái nhà này, liền không nên nói cái đề nghị vừa nãy ra!"

"Vì sao không thể nói? Dù sao cái biệt thự kia cũng là để trống bên kia, chỉ cần dùng biệt thự gán nợ là công ty có thể xoay vòng lại nhanh thôi, cùng lắm thì về sau... lại chuộc biệt thự về là được rồi. Anh là ba con bé, học phí từ nhỏ tới lớn của nó đều là anh bỏ ra, giờ công ty gặp khó khăn, nếu nó có tâm, sẽ đồng ý......"

"Cô câm miệng cho tôi!" Hứa Lập Thành trầm mặt nói: "Tôn Văn Lệ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, cái biệt thự kia là của Yểu Yểu, tôi sẽ không động đến, cô cũng đừng đánh cái chủ ý kia. Dù cho công ty của tôi phá sản, tôi không sống nổi nữa, tôi cũng sẽ không đụng đến đồ của con gái tôi."

"Cho nên, anh liền muốn bán đi căn nhà chúng ta đang ở bây giờ? Tôi là vợ anh, tôi gả cho anh được gần 10 năm rồi, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không?!" Biểu cảm trên mặt Tôn Văn Lệ mang theo bi thương, bà ta nghẹn ngào: "10 năm, trong lòng anh vẫn luôn nhớ thương vợ trước...... Vậy tôi thì lại là cái gì?"

Hứa Thư Yểu trốn ở đây nghe lén, trong lúc nhất thời không biết là nên đi ra ngoài hay là rời đi nữa. Nghĩ nghĩ, cô vẫn là đi kiếm Hứa Diễn trước đi.

Kết quả vừa xoay người lại, lại thấy được Hứa Mộng Dao đang đứng cách đó không xa.

Hiển nhiên, cô ta cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Lập Thành với Tôn Văn Lệ rồi.

Hứa Mộng Dao bước tới, cô ta đứng yên trước mặt Hứa Thư Yểu, nói một câu: "Rốt cuộc là ba ruột của cô......" Cuối cùng hừ một tiếng, đi ngang qua bên người.

Hứa Thư Yểu khép hờ mắt, trong lòng cũng rất hụt hẫng.

Hứa Diễn mua về 3 chai nước ngọt đi về phía trước, thấy được mẹ mình tới, bèn thuận tay ném cho mẹ một chai hồng trà ướp lạnh: "Sao lại về rồi?"

Hứa Thư Yểu nhận lấy nước, lại đi về phía một cái ghế dài ở một bên ngồi xuống: "Chờ chút nữa lại đi qua đi." Chờ khi ba cô với mẹ kế đã ầm ĩ xong lại đi qua, thế thì có tốt hơn chút không nhỉ?

"Làm sao vậy?" Hứa Diễn ngồi xuống bên người cô, buồn bực nói: "Không thấy ông ngoại đâu sao?"

Hứa Thư Yểu lắc lắc đầu, cô cúi đầu nhìn chai hồng trà ướp lạnh trong tay mình, đột nhiên hỏi: "Hứa Diễn, trong tương lai, con thật sự chưa từng gặp ông ngoại của con sao?"

Hứa Diễn lắc đầu: "Chưa từng luôn, chỉ có hai mẹ con mình sống nương tựa lẫn nhau! Trước nay mẹ chưa từng nhắc tới người khác."

Đột nhiên, Hứa Thư Yểu cảm thấy, biết trước tương lai, thiệt sự ra cũng không phải một chuyện tốt.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Diễn cảm thấy mẹ mình không thích hợp.

Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, cười cười: "Không có gì, đi thôi."

Hứa Diễn chả hiểu mô tê gì mà đi theo sau Hứa Thư Yểu, chờ đi tới cửa rồi, lại ngoài ý muốn phát hiện chỉ có một mình Hứa Lập Thành ở bên kia.

Hứa Thư Yểu vờ như cái gì cũng không biết, cười hỏi: "Ba, dì đâu?"

Cứ việc Hứa Lập Thành đang tận lực che giấu, lại vẫn cứ khó nén vẻ xấu hổ: "Dì con đã dẫn theo Mộng Dao ngồi xe đi trước rồi."

Hứa Thư Yểu: "......"

"Sao còn đi trước......" Hứa Diễn còn chưa nói xong đã bị Hứa Thư Yểu vỗ một chút, anh chàng cũng câm miệng ngay.

Bọn họ ăn một bữa cơm trưa đơn giản ở một quán ăn gần công viên giải trí, sau đó Hứa Lập Thành lái xe chở hai đứa nhỏ nhà mình về lại Hải Thành.

Trên đường về, Hứa Lập Thành lái xe, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn ngồi sau xe, trong xe rất là yên tĩnh.

Hứa Diễn rất là muốn hỏi 'Rốt cuộc là làm sao vậy?' một chút, chỉ là bầu không khí này cũng quá áp lực rồi, anh chàng cũng không biết nên mở miệng thế nào nữa. Thế giới người trưởng thành, thiệt sự quá khó hiểu.

Mãi cho đến khi bọn họ đều về đến nhà, cũng chưa thấy được Tôn Văn Lệ với Hứa Mộng Dao trở về.

Nhìn thấy ba vẫn luôn ngồi trên sofa mặt ủ mày chau, Hứa Thư Yểu lấy di động của ông tới đây, đặt vào trong tầm tay ông: "Ba, ba gọi điện cho dì đi."

Hứa Lập Thành cười cười, nhận lấy di động, nhưng lại không có gọi điện thoại. Ông nhìn về phía con gái, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: "Trước đó ở công viên giải trí, có phải con đều đã nghe thấy rồi không?"

Hứa Thư Yểu rũ mắt, khẽ gật đầu: "Ừm."


Hứa Lập Thành thở một hơi thật dài, cảm thấy rất có lỗi nói: "Yểu Yểu, là ba có lỗi với con."

"Ba, ba đừng nói như vậy......" Hứa Thư Yểu mím môi, hạ quyết tâm nói: "Thiệt ra, biệt thự ở nông thôn để không không ai ở, để đó cũng là lãng phí, nếu có thể giúp được ba, vậy thì không thể tốt hơn."

Nghe thấy con gái nói như thế, trong lòng Hứa Lập Thành động dung, nhưng mà ông vẫn cứ kiên trì cự tuyệt: "Yểu Yểu, đó là đồ ông ngoại con để lại cho con, ba không thể lấy."

"Vậy...... Kết quả xấu nhất của công ty, sẽ là thế nào?"

Hứa Lập Thành trầm mặc, hiện tại đã là kết quả xấu nhất rồi, chứ không thì ông cũng sẽ không nghĩ đến cách bán nhà để giải quyết.

Thấy ba không nói lời nào, Hứa Thư Yểu đã đoán được, sự việc thật sự rất khó giải quyết.

Cô giữ chặt tay Hứa Lập Thành: "Ba, coi như con cho ba mượn căn nhà kia đi, chờ khi ba về sau Đông Sơn tái khởi, ba lại chuộc về lại giúp con là được, thế nào?"

"Yểu Yểu......"

"Con nghe ông ngoại nói, ba là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuối cùng mới phất lên. Nếu đã có thể thành công một lần, vậy là có thể thành công vô số lần, chờ khi nguy cơ lần này đi qua, ba liền trả lại con cả vốn lẫn lời, được không?" Nói rồi, cô đặt chìa khóa biệt thự vào trong tay Hứa Lập Thành: "Khế đất ở trong thư phòng lầu 2 của ông ngoại, đúng rồi...... Cây đàn dương cầm tam giác kia, cũng có thể bán được không ít tiền."

Hứa Lập Thành chỉ cảm thấy chìa khóa trong tay vô cùng nặng nề, ông run rẩy hạ tay, nhẹ nhàng ôm con gái vào trong lòng, nức nở nói: "Yểu Yểu, ba cảm ơn con."

"Không có gì." Hứa Thư Yểu giơ tay, ôm ngược lại ông.

Từ sau khi công ty xảy ra chuyện, dì giúp việc trong nhà đã bị sa thải, Tôn Văn Lệ với Hứa Mộng Dao vẫn luôn chưa về. Hứa Thư Yểu kéo Hứa Diễn đến khu chợ gần đó mua đồ ăn, tính toán mang về nhà tự mình xuống bếp, bộc lộ tài năng cho ba với con trai cô thấy.

Trong nhà không có mẹ kế với Hứa Mộng Dao, trên bàn cơm thế mà lại náo nhiệt ngoài ý muốn.

Hứa Diễn ăn liền 2 chén cơm, còn không quên khen: "Ông ngoại, tay nghề mẹ con tốt lắm đó!"

Hứa Lập Thành liên tục gật đầu: "Ăn ngon!"

Được hai người họ khen, Hứa Thư Yểu có chút ngượng ngùng. Cô cười nói: "Nếu ngon thì ăn nhiều chút, ngày mai nấu tiếp cho hai người ăn."

"Vậy không được, không thể chậm trễ con học tập." Hứa Lập Thành lắc đầu nói: "Để mai ba lại tìm một dì giúp việc nấu cơm đi."

Hứa Thư Yểu cười cười: "Nói không chừng, ngày mai dì sẽ về lại đó." Cô không muốn phá hư đoạn hôn nhân thứ hai của ba.

Còn có một điểm nữa, cô cũng không thể phủ nhận rằng, mấy năm Tôn Văn Lệ gả cho Hứa Lập Thành, bà đã chăm sóc Hứa Lập Thành rất tốt.

Ngày hôm sau, Tôn Văn Lệ xác thật đã về, chẳng qua, bà ta là về thu thập hành lý. Lúc này đây, bà ta tựa hồ đã quyết tâm muốn để Hứa Lập Thành phải lựa chọn.

Lúc đó, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn còn ở trên lầu, đã nghe thấy tiếng khắc khẩu giữa Tôn Văn Lệ với Hứa Lập Thành dưới lầu rồi.

Tôn Văn Lệ nói: "Nếu anh thật sự bán nhà của chúng ta, vậy tôi sẽ ly hôn với anh!"

Thật ra thì rất nhiều lúc, đối với phụ nữ mà nói, căn nhà đại biểu cho một gia đình hoàn chỉnh. Nếu cả nhà cũng không còn, vậy nó còn gọi là nhà sao?

Tôn Văn Lệ tự nhận là mình có thể rộng lượng mà chấp nhận Hứa Lập Thành đón con gái riêng với vợ trước về nhà, nhưng mà bà ta không cách nào chấp nhận việc bọn họ đã kết hôn gần 10 năm, trong lòng chồng mình lại còn nhớ thương vợ trước.

Tuy rằng lúc đối đãi giữa con gái của mình và Hứa Thư Yểu bà ta sẽ có điều bất công, nhưng ở trên chi phí ăn uống, bà ta là cái nào cũng không thiếu Hứa Thư Yểu. Thậm chí cả cái cậu trai lai lịch không rõ kia, bà ta cũng đối đãi như nhau.

Nhưng đến cuối cùng, bị Hứa Lập Thành vứt bỏ, vẫn là cái nhà này.

Ông tình nguyện bán đi căn nhà chung đang ở hiện tại này, cũng không muốn mở miệng với con gái của mình.

Hứa Lập Thành cũng bực bội: "Em muốn ly hôn, được thôi, ngày mai chúng ta đến Cục Dân chính làm thủ tục ngay!"

Tôn Văn Lệ sửng sốt, bà ta vốn dĩ chỉ là nói lời uy hiếp, lại không nghĩ tới người đàn ông này, thật sự đồng ý.

"Có phải anh sớm đã muốn ly hôn với tôi rồi không?" Tôn Văn Lệ lộ ra nụ cười chua xót: "Hiện tại con gái anh đã trở lại, có phải anh tính toán ly hôn với tôi, sau đó lại tìm về vợ trước của mình không?"

"Tôn Văn Lệ, em không cảm thấy mình làm rất không thể hiểu nổi sao?" Bà vẫn cứ nhắc tới vợ trước, cái này làm cho Hứa Lập Thành càng bực thêm: "Chuyện giữa hai ta, có liên quan gì đến Sơ Mạn?"

"Đúng vậy, chẳng có chút liên quan gì cả! Hứa Lập Thành, lúc trước người phụ nữ kia bỏ rơi anh nói đi là đi, anh bởi vì chị ta tái hôn mà uống rượu rồi vào bệnh viện, lúc không ai quan tâm đ ến anh đi chăm sóc anh, là tôi! Sau đó...... Người muốn kết hôn với tôi, là anh......" Cảm xúc của Tôn Văn Lệ cũng đang bên bờ vực sụp đổ: "Nhưng nếu anh không yêu tôi, vì sao lại muốn cưới tôi?"

Lời cũng đã nói đến nước này, Hứa Lập Thành cũng dứt khoát ngả bài: "Lúc trước muốn kết hôn với em, là bởi vì tôi thấy em là một người phụ nữ phải nuôi con một mình không dễ dàng, em lại bởi vì tiểu Mộng Dao bị bệnh, cùng đường rồi tới cầu tôi...... Làm tôi nghĩ đến mẹ Yểu Yểu."


Bình luận

Truyện đang đọc