MẸ TÔI MỚI CÓ 18 TUỔI

Sáng sớm bảy giờ hơn, trời mới vừa tờ mờ sáng, phía chân trời còn là màu trắng như bụng cá, dần dần mới lan dần sáng lên.

Hai mẹ con hai người xuống xe ở một chỗ cách trường học cỡ hai cái giao lộ, sau đó theo đường cái đi được một hồi, liền thấy được một cái xe bán bánh trứng tráng ven đường.

"Dì ơi cho con hai cái bánh trứng." Hứa Thư Yểu đứng bên cạnh quầy hàng, giọng nói ngọt ngào.

Dì bán bánh thấy là một cô nàng xinh đẹp, tâm tình cũng tốt, bắt đầu bận việc: "Được rồi, của cô bé lập tức có ngay đây."

"Dì ơi, nhớ rõ thêm thịt thăn, thêm chân giò hun khói, còn hai cái trứng gà nữa!" Hứa Diễn bổ sung phía sau, lại nói với Hứa Thư Yểu: "Trâu bò nha, sao mẹ biết chỗ này có bán bánh trứng?"

"Hôm qua ngồi trên xe thấy."

Hứa Diễn dựng ngón cái lên: "Không hổ là mẹ."

Đang nói chuyện, một chiếc Porsche thuần đen chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ phía sau xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt thanh tuấn xinh đẹp của Diệp Minh lộ ra, đuôi mày mang theo vài phần khó hiểu: "Hai người các cậu, ở chỗ này làm cái gì?"

Hứa Diễn cười chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành nha, Diệp Minh, bọn tôi đang mua bữa sáng."

Đang nói chuyện, Diệp Minh đã mở cửa xe ra, vác lấy ba lô của chính mình vắt trên vai, đi ra khỏi xe.

Thân hình thiếu niên cao lớn, cánh môi hơi mỏng phiếm màu hồng nhàn nhạt, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ màu cà phê, không hiểu sao cho người ta một loại cảm giác cấm dục, trong soái khí lại lộ ra một cỗ khí chất không đứng đắn.

Anh chàng quay đầu nói với người trong xe: "Chú Trương, chú về đi, con cùng đi học với bạn."

Người trong xe đáp lại, xe bay nhanh mà đi.

Bánh trứng thêm hai quả trứng đã làm xong, Hứa Thư Yểu đưa bánh cho Hứa Diễn, Hứa Diễn lại đưa đến trước mặt Diệp Minh: "Cậu ăn không? Cái này bỏ thêm chân giò hun khói với thịt thăn, còn có hai cái trứng gà."

Mùi hương đánh úp lại, Diệp Minh chưa từng ăn quán ven đường, cậu lắc đầu, cự tuyệt nói: "Không cần, tôi đã ăn ở nhà rồi." Vừa dứt lời, bụng cậu ta theo tiếng mà gáy lên.

"Rột rột."


Diệp Minh: "......"

Hứa Diễn cười to: "Ha ha ha, cậu ở nhà chưa ăn no đúng không, cầm đi, tôi mua cái nữa là được."

Nhận lấy cái bánh trứng nóng hầm hập từ trong tay Hứa Diễn, Diệp Minh cúi đầu nhìn cái món mềm mụp này, không biết nên hạ miệng từ chỗ nào.

Thơm thì đúng là cực thơm, chỉ là thoạt nhìn...... Có hơi không vệ sinh.

Cuối cùng, ba người mỗi người cầm một cái bánh trứng, dì bán bánh đưa ghế dài cho bọn họ mượn, để bọn họ có thể ngồi xuống từ từ ăn.

Hứa Diễn sớm đã đói bụng, kéo giấy gói bên ngoài ra, há to mồm bắt đầu ăn.

Diệp Minh nhíu mày, do do dự dự cắn một miếng, đây là hương vị mà trong nhà chưa từng có, đã thơm lại ngon lành!

Tựa hồ bị Hứa Diễn cảm nhiễm, cậu ta cũng không thèm màng hình tượng mà bắt đầu ăn.

Ba người cùng nhau ăn bánh trứng, cùng nhau đi đến trường.

Trên đường đi, Diệp Minh đột nhiên móc ra một trăm tệ, đưa tới trước mặt Hứa Thư Yểu: "Cho cậu."

Hứa Thư Yểu sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía cậu ta: "Đưa tiền cho tôi làm gì?"

Hứa Diễn cũng nhìn cậu ta.

Diệp Minh không có nhìn Hứa Thư Yểu, chỉ là nhìn phía trước, ho khan một tiếng nói: "Tiền cậu mua bánh vừa nãy, tôi không có muốn nợ ai."

Hứa Thư Yểu chớp chớp mắt, trơ mắt nhìn lỗ tai với cổ của cậu ta trở nên đỏ rực trong nháy mắt.

Chậc, hôm qua cậu ta cũng không phải vậy à.

Diệp Minh liếc nhìn cô một cái, đuôi mày nhăn lại, biểu cảm có chút co quắp: "Tiền không đủ sao?"


Hứa Thư Yểu cảm thấy buồn cười: "Quá nhiều, tôi không có tiền lẻ thối cho cậu thì sao đây?"

"Không cần thối."

"Vậy chẳng phải tôi thu lố tiền của cậu à, ấy chẳng phải đã thành tôi nợ cậu?" Hứa Thư Yểu cười lắc đầu, mi mày cong cong: "Tôi cũng không muốn nợ ai."

Khóe môi Diệp Minh hư hư thực thực run run, Hứa Diễn vỗ bay tay cậu ta một phen: "Tôi nói tiểu tử cậu đó, sao lại khó chịu vậy? Nói nữa, vừa nãy là tôi nhường cái bánh trứng thêm hai trứng của tôi cho cậu, sao cậu lại không trả tiền cho tôi?"

"Là cậu ấy trả tiền."

"Đó là tôi...... Khụ, là chị của tôi mà." Hứa Diễn thiếu chút nữa nói lỡ miệng, che giấu giơ tay lên, phủ trên vai Diệp Minh: "Rồi, xem tiền là tiền đi, đều là anh em, so đo mấy cái đó làm gì?"

——

Thành tích thi ngày hôm qua đã ra, chủ nhiệm lớp lão Lý đứng trên bục giảng, mang tính lý luận tổng kết lại tình huống học tập của cả lớp trong cái kỳ nghỉ đông này, một câu này thôi: Thảm không nỡ nhìn.

Lý Mạn khẩn trương nắm lấy cánh tay của mình.

Hứa Thư Yểu ngồi bên người cô ấy rất rõ ràng mà cảm nhận được khớp hàm cô ấy đang run lên.

"Còn không phải là một kỳ thi thử nhỏ à, cậu khẩn trương vậy làm cái gì?" Hứa Thư Yểu thấy cô ấy khẩn trương, trong lòng mình cũng nói thầm theo.

Lý Mạn nhỏ giọng nói: "Cậu không biết đó, mỗi lần tới lúc báo thành tích, mình đều khẩn trương."

"Lần này thi thử, thi được hạng nhất vẫn như cũ là bạn học Vương Tiêu của chúng ta, hạng nhì kém bạn học Vương Tiêu suốt 20 điểm!" Lão Lý đứng trên bục giảng nói đến nước miếng tung bay: "Các cô cậu nghỉ đông ở nhà, có phải đều không có học hành gì không hả?"

"Yểu Yểu, cậu không khẩn trương sao?" Lý Mạn thấy tâm thái Hứa Thư Yểu tốt như vậy, nhịn không được hỏi cô: "Cậu trấn định như vậy, nhất định thi rất tốt nhỉ?"

Hứa Thư Yểu cười cười: "Đã thi xong rồi, có khẩn trương nữa cũng không thay đổi điểm được nha."


Lý Mạn trầm mặc một chút, gật đầu: "Cũng phải nha, dù sao mình có một nửa đề đều không biết."

"Bạn học phía dưới nghe báo tên, đi lên lấy bài thi." Lão Lý nói một tiếng xong thì bắt đầu phát bài thi.

Đây là lần đầu Hứa Thư Yểu thi khi đến ngôi trường này, thi được thế nào, trong lòng cô rất rõ ràng. Cả lớp có 40 học sinh, cô xếp hạng thứ 30, thứ hạng này đã rất dựa sau.

Hứa Diễn nhìn thấy thành tích của mình xong thì kinh ngạc phát hiện, anh ở cái niên đại của mẹ mình đây, thế mà thi được vào top 10 của lớp. Phải biết rằng, trước đó thành tích của anh thường xuyên là lót đáy đó.

Lại nhìn cái thành tích hạng mười đếm ngược của mẹ mình, Hứa Diễn cực kỳ không cho mặt mũi mà cười ha ha: "Con nhớ rõ mẹ trước kia thường hay nói với con là năm thi đại học đó mỗi lần thi cử đó nha, thành tích đều là hạng nhất khối, giờ thổi rách da trâu rồi ha? Ha ha ha!"

Rất có ý tứ dương mi thổ khí, ai bảo trước kia bà cứ luôn xách lỗ tai anh giáo huấn anh thi không tốt, lại khoe khoang chính bà thi được hạng nhất!

Kết quả còn không thi tốt bằng anh.

Hứa Thư Yểu liếc mắt nhìn anh một cái, ngoài cười nhưng trong không cười giật giật cổ tay: "Bay ngứa da rồi, có phải không?" Bị người khác cười nhạo cũng thôi vậy, mấu chốt là cái người này còn là con trai ruột của mình, Hứa Thư Yểu cảm thấy mặt mũi không nhịn được.

Hứa Mộng Dao ở bên kia nghe thấy được đoạn đối thoại của bọn họ, lại làm sao sẽ bỏ lỡ cơ hội này?

Thành tích của Hứa Mộng Dao cũng không tệ lắm, xếp hạng năm trong lớp, trong cả khối cũng có thể xếp vào top 20. Lúc này, cô ta với hai người bạn ngồi cùng bàn bắt đầu lớn tiếng thảo luận lên.

Hứa Mộng Dao cố ý cất cao giọng, làm người chung quanh đều nghe thấy được: "Nghe nói thành tích của Hứa Thư Yểu khi trước ở trên trấn là hạng nhất khối đó, sao mà tới lớp chúng ta rồi lại thành đếm ngược. Hạng nhất ở nông thôn này, cũng quá không có trình độ đi."

Ngồi cùng bàn bên trái cô ta tên Trương Lệ Lệ, trên đầu kẹp cái kẹp tóc màu hồng nhạt, trông còn rất là tinh xảo. Quan hệ của cô ta với Hứa Mộng Dao rất tốt, biết Hứa Mộng Dao chán ghét hai học sinh chuyển trường mới tới này, đương nhiên là muốn hát đệm cho: "Cũng phải, dù sao cũng là nông thôn mới lên, trình độ có hạn."

Ngồi cùng bàn bên phải tên Chu Phương, tóc kiểu bobo, trang điểm đến rất thời thượng.

Giọng Chu Phương khi nói chuyện có chút õng ẹo: "Cho nên nói, trường chúng ta dù cho là thi đại học cũng là có ưu thế nhất định, thành tích của mình ngày thường tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng tốt hơn người nhà quê, ha ha."

Hứa Thư Yểu bên này đều nghe cuộc đối thoại như thế của ba đứa kia, Lý Mạn tức giận còn không quên an ủi Hứa Thư Yểu: "Yểu Yểu cậu đừng để ý cái đám đó, mấy nhỏ đó chính là miệng tiện."

Đỗ Xán ở hàng sau nữa gãi gãi đầu, lại chọc Hứa Diễn: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Hứa Mộng Dao chẳng phải là thân thích nhà cậu à?"

Hứa Diễn hừ lạnh một tiếng, vỗ bài thi trong tay lên bàn một cái, "Rầm" một tiếng, làm cho cả cái lớp đang ầm ĩ đều yên lặng lại.

Diệp Minh lười nhác dựa về sau một phen, hơi hơi cong môi, rất có hứng thú mà nhìn màn biểu diễn của Hứa Diễn.


Dưới ánh nhìn chăm chú của bạn học cả lớp, Hứa Diễn đi lên trên bục giảng, cầm cái bảng biểu thứ hạng của lớp mà thầy chủ nhiệm lưu lại trên bục giảng lên nhìn, nhìn sơ sơ xong liền ngẩng đầu trào phúng Hứa Mộng Dao: "Cũng chỉ thi được có hạng năm, mà nghe cái ngữ khí này của cô, tôi thiếu chút nữa còn tưởng rằng cô được cử đến Thanh Hoa Bắc Đại đi học đó, trâu bò cỡ nào nha."

Đám nam sinh hàng sau đi đầu ồn ào, cười ha ha.

Hứa Mộng Dao đỏ mặt đứng dậy: "Nhưng tôi thi cũng tốt hơn cậu, nói nữa, Hứa Thư Yểu vốn dĩ chính là thi có hạng mười đếm ngược, còn không cho người ta nói? Không phải vừa rồi cậu cũng đang nói sao?"

Hứa Diễn khó chịu nói: "Vậy cũng chỉ có mình tôi được nói, khi nào đến phiên cô?" Anh trêu chọc mẹ của mình, cái này gọi là hỗ động yêu thương giữa mẹ con, cái mụ Hứa Mộng Dao này tính cái thứ gì hả?

Hứa Mộng Dao lập tức đỏ hốc mắt, nức nở nói: "Hai người các người ở nhà bắt nạt tôi thì thôi, hiện tại tới trường rồi còn bắt nạt tôi, thật quá đáng." Nói rồi, cô ta ngồi phịch xuống, nằm bò trên chỗ ngồi bắt đầu khụt khịt.

Trương Lệ Lệ với Chu Phương vội vàng an ủi cô ta. Chu Phương vỗ bàn đứng dậy: "Hứa Diễn, cậu một thằng con trai, bắt nạt một nữ sinh như Mộng Dao, có biết xấu hổ không? Cậu còn không xin lỗi Mộng Dao?"

"Đứa nào miệng tiện trước đứa đó không biết xấu hổ." Hứa Diễn chẳng hề bởi vì đối phương là nữ sinh mà thu liễm, anh từ trên cao nhìn xuống đám kia: "Các cô cho rằng xuất thân của mình cao quý cỡ nào hả? Được học ở một cái trường trong thành, liền cao hơn người khác một cấp à? Đến từ nông thôn thì thế nào? Hứa Thư Yểu có thể thi được hạng nhất toàn khối ở trường cũ, hiện tại vẫn cứ có thể thi được hạng nhất toàn khối ở chỗ này."

Bị cue đến, Hứa Thư Yểu: "......"

"Mũi heo cắm hành tây, vờ vịt cái gì chứ." Trương Lệ Lệ đứng lên theo, không phục nói: "Nếu Hứa Thư Yểu có thể thi được hạng nhất toàn khối vào lần thi tiếp sau đây, tôi dập đầu xin lỗi với cậu ta!"

Hứa Diễn nhướng mày: "Cần cô dập đầu làm gì, tôi muốn Hứa Mộng Dao dập đầu xin lỗi." Lời này của anh, rõ ràng đang nhằm vào Hứa Mộng Dao.

Hứa Mộng Dao nằm bò trên bàn khụt khịt lập tức đã quên mình đang thút thít luôn, ngẩng đầu hỏi: "Vậy nếu cậu ta không thi được thì sao?"

"Nếu cậu ấy không thi được, tôi quỳ xuống cho cô, cô bảo tôi làm cái gì cũng được!" Hứa Diễn buột miệng thốt lên.

"Oa, chơi lớn vậy hả?" Quần chúng ăn dưa trong lớp sớm đã vui vẻ.

"Ui cha, trâu bò nha!"

Hứa Mộng Dao áp xuống đắc ý cùng kích động trong lòng, hai mắt sáng lên gật đầu: "Được, thành giao, mọi người làm chứng đó nha!"

Trước hết không nói tình huống các lớp khác thế nào, chỉ học bá Vương Tiêu lớp bọn họ, trước nay chưa từng thi hạng nhì, cả cao trung gần ba năm, hàng năm thi cử đều ngồi chắc hạng nhất.

Chỉ cần có Vương Tiêu ở đây, Hứa Thư Yểu còn muốn thi hạng nhất, nằm mơ đi thôi.

Hứa Mộng Dao phảng phất đã nhìn thấy được hình ảnh Hứa Diễn quỳ gối xin tha trước mặt mình không lâu sau đó.


Bình luận

Truyện đang đọc