MINH NHẬT TINH TRÌNH

Buổi tối, lúc Dương Du Minh tắm rửa sạch sẽ từ phòng vệ sinh đi ra, Hạ Tinh Trình đang nằm nghiêng trên giường xem kịch bản.

Cậu trải kịch bản ra trên giường, một tay chống đầu, một tay khác giơ lên phía trước lật kịch bản.

Lúc Dương Du Minh nằm xuống bên cạnh cậu, cậu cũng chỉ ngước lên nhìn anh, ánh mắt là một loại xem xét cực kỳ yên tĩnh.

"Công tố viên," Dương Du Minh nằm trên giường, hai tay gối ở dưới đầu nâng lên một chút, dùng giọng điệu của Tôn Diệu đè thấp giọng nói: "Anh thật sự không cố ý."

Hạ Tinh Trình lập tức ngồi dậy, ở trên giường cuộn chân lại, hai tay ôm trước ngực, giống như thẩm vấn hỏi: "Cho đến giờ anh vẫn muốn ngụy biện ư?"

Dương Du Minh vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ là tông giọng rất trầm thấp, thậm chí còn hơi khàn khàn, anh duỗi một tay ra đặt trên đùi Hạ Tinh Trình, cách lớp quần ngủ mỏng manh nhẹ nhàng vuốt ve: "Em mặc đồng phục quá đẹp, anh mới không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần."

Hạ Tinh Trình cúi người xuống, ghé sát vào đôi mắt Dương Du Minh đang nhìn cậu: "Anh đâu chỉ nhìn thêm mấy lần."

Dương Du Minh không có đường lui nhìn thẳng cậu, dùng giọng điệu bình thản nói: "Em nói không sai, anh còn muốn kéo quần áo của em xuống, ngay cả áo khoác và áo sơ mi cũng kéo xuống treo trên khuỷu tay em, sau đó rút thắt lưng của em ra, cởi sạch quần, rồi hung hăng đè em trên bàn làm việc..."

Hạ Tinh Trình đỏ mặt, cậu thay đổi tư thế nằm xuống chôn mặt trên ngực Dương Du Minh, lắc lắc đầu mè nheo.

Dương Du Minh vuốt tóc cậu: "Sao vậy, công tố viên."

Hạ Tinh Trình nói: "Anh đừng nói nữa."

Dương Du Minh mỉm cười.

Mặt Hạ Tinh Trình dán sát trên ngực anh không chịu ngẩng lên, cậu hỏi anh: "Anh nhìn em quay phim cả một ngày cũng chỉ có suy nghĩ này thôi à?"

Dương Du Minh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cậu: "Có những suy nghĩ khác nữa, em muốn nghe không?"

Hạ Tinh Trình ôm eo anh, gật đầu.

Dương Du Minh ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Anh muốn giấu em đi, không cho em đi đâu cả, không cho ai nhìn em cả, nhốt trong một căn nhà thật lớn, để em chỉ có thể dựa vào anh, cũng không thể rời xa anh."

Lúc này Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu nhìn vẻ mặt Dương Du Minh, tạm thời không nhận ra anh nói thật hay là nói đùa.

Sau đó cậu nhìn thấy Dương Du Minh mỉm cười, vẫn là nụ cười nhã nhặn, còn hôn lên trán cậu, anh nói với cậu rằng: "Nhưng anh không nỡ, em xuất sắc như vậy, anh muốn để cho người trên thế giới này đều nhìn thấy dáng vẻ tỏa sáng lấp lánh của em."

Ánh mắt Hạ Tinh Trình sáng ngời nhìn anh một lúc, rồi nhào tới ôm hôn anh.

Dương Du Minh khó hiểu vì sự nhiệt tình đột ngột xuất hiện của cậu, bèn ôm eo cậu hỏi: "Sao thế?"

Hạ Tinh Trình hôn anh thật lâu, rồi thở hổn hển ôm anh nói: "Anh nói muốn nhốt em lại trong căn nhà thật lớn, không cho em đi đâu cả." Nói tới đây, cậu dừng lại một lát, giọng trở nên nhẹ hơn, hai gò má cũng ửng đỏ, nhưng vẫn nhìn thẳng Dương Du Minh, lông mi khẽ run, vừa nghiêm túc vừa xấu hổ nói: "Em cho phép."

***

Hàn Bách Hàm tới hiện trường xảy ra vụ án, thật ra chẳng có gì để xem xét nữa, tất cả những thứ liên quan đến vụ án đều đã bị tịch thu, hiện trường không có dấu vết đánh nhau rõ ràng gì, cũng chẳng có vết máu.

Chuyến này tới đây, đem lại cho anh cảm giác sâu sắc nhất là cuộc sống nghèo khó của cha con Tôn Tiệu. Tòa nhà trong tiểu khu cực kỳ cũ nát, bức tường bên ngoài có màu khói xám ảm đạm, từ dưới lầu nhìn lên phía trên, những song cửa sổ bằng gỗ đều lung lay sắp đổ, gần như đã không nhìn ra màu sơn vốn có vì phơi dưới gió và ánh nắng mặt trời, hơn nữa ngoài tầng một, những tầng khác đều không lắp lan can bảo vệ, dường như người sống ở đây đã không quan tâm đến những điều này, nếu như kẻ trộm thật sự muốn ăn trộm, vất vả trèo vào sợ rằng cũng chẳng trộm được thứ gì đáng tiền.

Hơn nữa bên trong tiểu khu không có camera giám sát, một cái camera cách đây gần nhất là ở ngã tư phía trước, cảnh sát đã trích xuất camera giám sát, có thể nhìn thấy khoảng mười rưỡi tối hôm đó, người bị hại Tào Vũ Tường một mình đi qua ngã tư đó.

Thời gian cũng không tính là quá muộn, đường phố xung quanh ngã tư có rất nhiều quán ăn mở cửa đến đêm khuya, nên người đến người đi, người đi qua không ngừng, Tào Vũ Tường băng nhanh qua ngã tư, không có ai đáng nghi đi cùng hắn.

Từ cửa sổ rộng mở ở trước hành lang đã không thể nhìn thấy dấu vết leo lên một cách rõ ràng nữa, nhưng Hàn Bách Hàm ló người ra ngoài nhìn lên, thì nhìn thấy ở đây có thể khá dễ dàng để leo vào gian phòng trên tầng hai, gian phòng đó chính là phòng của Tôn Tuần Yến.

Phòng của Tôn Tuần Yến rất nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, ngay cả tủ quần áo cũng là tủ quần áo đơn giản được làm bằng vải, chăn và drap trên giường đều cực kỳ bừa bộn, có lẽ là Tôn Tuần Yến bị mang đi vội vã, nên chẳng có ai giúp dọn dẹp giường chiếu.

Người cảnh sát trẻ đi cùng Hàn Bách Hàm tới hiện trường là điều phối viên của vụ án, tên là Trịnh Từ Giang, cậu ta ngồi trên sô pha trong phòng khách hút thuốc, nhìn thấy Hàn Bách Hàm từ phòng của Tôn Tuần Yến đi ra, bèn hỏi: "Căn nhà này hình như là sau khi con gái Tôn Diệu xảy ra chuyện mới thuê."

Hàn Bách Hàm gật đầu, anh đi vào gian phòng ngủ bên cạnh, nhìn thấy căn phòng ngủ này hơi lớn hơn một chút, có tủ quần áo bằng gỗ, cũng có một cái ti vi, ngoài ra cũng sơ sài như phòng bên kia.

Gian phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có chăn trên giường cũng trải ra, chắc vẫn duy trì dáng vẻ tối hôm đó Tôn Diệu nghe thấy tiếng động ở căn phòng bên cạnh rồi từ trên giường bật dậy. Chăn và drap giường là một bộ, đều có nền màu lam nhạt, bên trên có những ô vuông màu hồng nhạt.

Trịnh Từ Giang nói: "Còn lại đều là những đồ vật cá nhân của anh ta."

Hàn Bách Hàm nhìn thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh nhỏ, bèn bước tới cầm lên nhìn xem, bức ảnh trong khung là ảnh chụp chung của Tôn Diệu và con gái Tôn Tuần Yến, Tôn Tuần Yến trông chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, cô bé đứng sau lưng Tôn Diệu, khom lưng ôm vai Tôn Diệu đang ngồi xổm trên đất, cười cực kỳ xán lạn, mà trên mặt Tôn Diệu cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Hàn Bách Hàm và Trịnh Từ Giang cùng đi ra khỏi căn nhà thuê của Tôn Diệu, vừa xuống cầu thang, Hàn Bách Hàm vừa nói với Trịnh Từ Giang: "Tài liệu liên quan đến tai nạn ngã lầu của Tôn Tuần Yến mà tôi bảo các cậu bổ sung đã bổ sung chưa?"

Cầu thang rất hẹp, hai người đi song song, Trịnh Từ Giang không thể không hơi nghiêng người, nói: "Chỉ có một phần tài liệu, vào thời điểm đó Tôn Tuần Yễn ngã lầu được phân loại thành tai nạn bất ngờ, không lập án, nên chỉ có một phần được đăng ký án và mấy phần ghi chép."

Hàn Bách Hàm nói: "Lúc đó sao dám khẳng định là tai nạn?"

Trịnh Từ Giang nói: "Hơn một học sinh đã xác nhận rằng Tôn Tuần Yến và Tào Vũ Tường đang yêu nhau, giáo viên chủ nhiệm của Tôn Tuần Yến đều nói từng thấy bọn họ rời khỏi trường học cùng nhau sau tiết tự học buổi tối. Lúc Tôn Tần Yễn ngã lầu quần áo vẫn nguyên vẹn, cũng không có dậu vết tấn công tình dục, hơn nữa lúc đó Tào Vũ Tường cũng gọi điện thoại cho xe cứu thương ngay."

Cậu ta nói xong những lời này, hai người vừa vặn ra khỏi thang lầu.

Ánh nắng buổi chiều hơi nóng, Hàn Bách Hàm dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên phía tầng lầu, hỏi Trịnh Từ Giang: "Tôn Tuần Yến ngã từ tầng ba xuống à?"

Trịnh Từ Giang trả lời: "Đúng vậy."

Hàn Bách Hàm nhìn Trịnh Từ Giang: "Một cô bé học sinh cấp ba mười lăm mười sáu tuổi, kết quả học tập xuất sắc, vì chuyện tình cảm mà nhảy xuống từ tầng ba có bao nhiêu khả năng?"

Trịnh Từ Giang nhún vai: "Nếu như cô bé ấy nhảy thì là 100%, ai nói rõ được chứ?"

Hàn Bách Hàm lại nghĩ đến một vấn đề: "Trước đây Tôn Diệu từng gặp Tào Vũ Tường chưa?"

Trịnh Từ Giang im lặng một lúc rồi nói: "Chắc là rồi."

Hàn Bách Hàm hỏi cậu ta: "Gặp mấy lần?"

Trịnh Từ Giang lắc đầu, tỏ ý mình không biết.

Hàn Bách Hàm nói: "Tôn Diệu nói với tôi anh ta chỉ từng gặp Tào Vũ Tường một lần, sau khi Tôn Tuần Yến ngã lầu, anh ta thử tìm gặp Tào Vũ Tường, nhưng không tìm được, vì Tào Vũ Tường được người nhà của cậu ta bảo vệ rất cẩn thận, cậu ta bất chấp việc sắp thi đại học mà chuyển trường còn chuyển nhà nữa. Tôn Diệu chỉ từng nhìn thấy góc nghiêng của Tào Vũ Tường từ xa lúc ở bệnh viện, lúc đó anh ta thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, đợi sau khi anh ta biết, thì không tìm thấy Tào Vũ Tường nữa."

Hàn Bách Hàm nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người họ ở trại tạm giam.

Lúc đó Tôn Diệu nói: "Tôi không nhận ra cậu ta là ai, lúc đó cảnh vật xung quanh quá tối, tôi không nhìn rõ mặt cậu ta, vốn tôi cũng không chắc chắn rốt cục thì Tào Vũ Tường trông như thế nào."

Trịnh Từ Giang thở dài một hơi, cậu ta không nói gì, chỉ đặt một tay lên eo, lắc lắc đầu.

Hàn Bách Hàm nói: "Nếu Tào Vũ Tường và Tôn Tuần Yến là bạn trai bạn gái, Tôn Tuần Yến vì Tào Vũ Tường nói chia tay mà nhảy lầu, Tào Vũ Tưởng còn chủ động vì cô bé mà gọi xe cứu thương, vậy lâu như vậy rồi, vì sao Tào Vũ Tường lại nhảy cửa sổ vào trong phòng Tôn Tuần Yến, có ý định cưỡng hiếp Tôn Tuần Yến đã là người thực vật rồi?"

Trịnh Từ Giang vẫn lắc đầu: "Tào Vũ Tường cũng chết rồi, Tôn Tuần Yến thì còn hôn mê, ai có thể nói chính xác rốt cục đã có chuyện gì xảy ra."

Hàn Bách Hàm nói với cậu ta: "Điều tra tiếp tình huống của năm đó đi."

Trịnh Từ Giang nhìn về phía anh: "Công tố Hàn, nói thật nhé, chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy rồi, học sinh năm đó cũng đã tốt nghiệp cấp ba học lên cao hơn, có mấy người còn nhớ chuyện năm đó chứ, chuyện này không điều tra rõ được không nói, cho dù có điều tra rõ ràng, thì cũng sẽ không thay đổi được sự thật Tôn Diệu siết cổ chết Tào Vũ Tường. Cá nhân tôi cảm thấy, chuyện này không có giá trị gì mấy."

Tào Vũ Tường chắc chắn là bị Tôn Diệu ghìm chết, không cần thiết phải xác minh nữa, còn về những gì xảy ra tại thời điểm đó, nếu như không có bằng chứng mới nào được thêm vào, Hàn Bách Hàm cũng chỉ căn cứ vào lời khai của Tôn Diệu, vậy vấn đề bây giờ cũng quay lại điểm xuất phát, rốt cục thì Tôn Diệu có phải tự vệ hay không?

Tối hôm đó, Hàn Bách Hàm về nhà ăn cơm cùng cha mẹ.

Nhà của cha mẹ là một căn biệt thự hai tầng, anh là con trai một trong nhà, từ lúc mua nhà ở bên ngoài thì dọn ra ở một mình luôn, bình thường trong nhà chỉ có cha mẹ và một bảo mẫu chuyên nấu cơm và dọn dẹp.

Năm nay anh đã 29 tuổi, mỗi lần về đến nhà, chuyện mà mẹ Hàn nhắc tới nhiều nhất là hẹn hò hay chưa, lúc nào mới dẫn bạn gái về.

Hàn Bách Hàm trong lòng rất bực bội, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh mà đối phó với mẹ, nói vẫn chưa gặp được người thích hợp, nếu như gặp được thì sẽ lập tức dẫn về nhà cho bọn họ xem.

Mẹ Hàn đeo một cái mắt kính, vẻ ngoài ôn hòa trí thức, nhưng lại hơi nghiêm khắc, bà từ sau tròng kính nhìn Hàn Bách Hàm, nói: "Lần nào con cũng nói vậy, rồi lần nào cũng về một mình."

Lúc này cha Hàn bực mình nói: "Điều kiện của nó cũng không phải là không tìm được, gấp làm gì? Nên tập trung cho sự nghiệp mới đúng."

Cha Hàn tên là Hàn Chương, là cục trưởng cục công an thành phố Sùng Phong, ông hơi cao to, vì đã qua tuổi trung niên nên hơi mập lên, có lẽ là ông đã hình thành thói quen ở bên ngoài, nên ở nhà lúc nào trông cũng nghiêm túc và trầm ổn, tiết tấu nói chuyện rất chậm.

Hàn Chương hỏi Hàn Bách Hàm: "Cha nghe nói gần đây con đang có một vụ án cố ý giết người, người bị giết là một sinh viên 19 tuổi?"

Hàn Bách Hàm nhìn ông, chỉ nhàn nhạt "Vâng " một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Hàn Chương tiếp tục dùng tốc độ nói chậm rãi theo thói quen của ông nói: "Cậu sinh viên bị sát hại, là họ Tào phải không?"

Hàn Bách Hàm cảm thấy hạt cơm ăn trong miệng hơi khô, anh cố gắng nuốt xuống, hỏi Hàn Chương: "Sao vậy ạ?"

Hàn Chương nói: "Cha của cậu ta là Tào Nguyên."

Hàn Bách Hàm để bát đũa xuống: "Con không biết."

Hàn Chương cũng để đũa xuống, nói: "Doanh nhân nổi tiếng của thành phố, đại diện cho hội đồng nhân dân thành phố."

Sắc mặt Hàn Bách Hàm dần dần chìm xuống, anh nhìn Hàn Chương: "Nên?"

Hàn Chương châm cho mình một điếu thuốc, không nhanh không chậm hút một hơi, rồi lại dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, chỉ Hàn Bách Hàm nói: "Con nghĩ xử án chỉ là xử án thôi sao? Con không đứng ở nơi cao một chút, quan niệm toàn cục mạnh hơn một chút, thì con mãi mãi cũng chỉ là một công tố viên nhỏ bé mà thôi."

Hàn Bách Hàm lạnh lùng nói: "Con cảm thấy làm một công tố viên nhỏ bé cũng rất tốt."

"Rất tốt," Hàn Chương mỉm cười: "Con cảm thấy tốt, là do con không có bản lĩnh, đợi đến ngày con leo lên nơi cao hơn, quay đầu nhìn lại, mới biết cái gì là tốt, cái gì là không tốt."

Hàn Bách Hàm cảm thấy không thể nói chuyện với ông được nữa, bèn giơ tay rút một tờ khăn giấy lau miệng, lau xong vò tờ giấy thành một cục đặt lên bàn, rồi đứng dậy nói: "Có lẽ vĩnh viễn sẽ không có ngày đó." Nói xong, anh xoay người rời đi.

"Hàn Bách Hàm!" Mẹ Hàn đứng lên, lớn tiếng quát anh: "Con xem con giống cái gì? Sao lại nói chuyện với cha con như vậy?"

Hàn Bách Hàm chỉ hơi dừng bước chân lại, rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Đợi cậu ra khỏi ống kính, Hà Chinh bèn hô dừng.

Hạ Tinh Trình dừng bước, hít sâu một hơi, rồi mỉm cười đi đến bên hai vị diễn viên già đóng vai cha mẹ cậu.

Hai vị diễn viên kia là một cặp vợ chồng rất nổi tiếng trong showbiz, lúc còn trẻ vì đóng phim mà nên duyên, mười năm nay rất ít khi đóng phim, lần này hoàn toàn vì quan hệ với Hà Chinh mà tới làm hai vai diễn khách mời.

Hà Chinh cũng rời khỏi máy quay giám sát tới nói chuyện với bọn họ, nói lát nữa đổi góc độ và quay đặc tả.

Hai vị diễn viên già tính cách đều rất tốt, ông cụ mỉm cười nói: "Lát nữa quay xong, gọi Du Minh tới chúng ta cùng đi ăn một bữa, nhiều năm rồi tôi chưa gặp nó."

Hà Chinh vội vàng nói: "Không thành vấn đề, tối hôm nay để con mời khách, cùng uống với chú mấy ly."

Bình luận

Truyện đang đọc