MINH NHẬT TINH TRÌNH

Hạ Tinh Trình trở về khách sạn, lúc mở cửa đi vào phòng thì nhìn thấy Dương Du Minh đang đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, rèm cửa sổ được kéo kín, ánh sáng trong phòng hơi tối tăm.

Cậu đi tới bên cạnh Dương Du Minh, Dương Du Du Minh quay đầu lại nhìn cậu, điện thoại vẫn để bên tai, nhưng ghé sát lại hôn lên trán cậu.

Hạ Tinh Trình nghe thấy Dương Du Minh nói: "Cậu cứ xử lý đi, tôi cảm thấy làm dịu đi đề tài này là cách tốt nhất, cũng không phải bức ảnh gì ghê gớm, lúc nào chụp được ảnh giường chiếu rồi hãy nói."

Bên kia điện thoại không biết là ai, bỗng nhiên cảm xúc hơi kích động nâng cao âm lượng, giọng nói lọt ra khỏi điện thoại làm Hạ Tinh Trình cũng nghe được, chỉ là nghe không rõ lắm.

Dương Du Minh vô thức đưa điện thoại ra xa tai một chút, đợi người bên kia điện thoại nói xong, anh mới bình tĩnh nói: "Đùa thôi mà, cậu căng thẳng quá rồi đó, Đỗ Tiến."

Lúc này Hạ Tinh Trình mới biết anh đang nói chuyện điện thoại với Đỗ Tiến, đầu kia Đỗ Tiến lại nói gì đó, tốc độ nói rất nhanh, lầm bầm một lúc lâu.

Dương Du Minh hơi rủ lông mi xuống, tầm mắt rơi vào bông hoa thêu trên rèm cửa sổ, sau khi nghe xong nói: "Tôi biết rồi."

Tiếp đó, Đỗ Tiến cúp điện thoại trước.

Dương Du Minh lấy điện thoại bên tai xuống, cúi đầu nhìn màn hình dần tối đi mới nhét điện thoại di động vào mép của túi áo, anh thả tay để nó tự trượt vào trong, tiếp đó xoay người lại nhìn Hạ Tinh Trình hỏi: "Sao lại về rồi?"

Hạ Tinh Trình dang tay ôm anh: "Hà Chinh cho em nghỉ."

Một tay Dương Du Minh ôm sau lưng Hạ Tinh Trình, một tay xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Em sợ à?"

"Có gì đáng sợ chứ," Hạ Tinh Trình thờ ơ nói: "Hay là tụi mình trực tiếp come out đi!" Dứt lời, cậu ngẩng đầu lên nhìn Dương Du Minh, vẻ mặt còn mang theo một chút chờ mong.

Dương Du Minh mỉm cười: "Nghiêm túc à?"

Hạ Tinh Trình nói: "Nghiêm túc đó, sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói, tụi mình vui vẻ là được rồi."

Dương Du Minh lại càng ôm chặt cậu hơn, đồng thời cơ thể dán sát lại: "Như vậy không được, chúng ta đúng là vui vẻ, nhưng em đã thử suy nghĩ đến cảm nhận của những người khác chưa?"

Vẻ mặt Hạ Tinh Trình mờ mịt: "Ai?"

Dương Du Minh nói: "Ví dụ như cha mẹ của em."

Nghe thấy mấy chữ đó, Hạ Tinh Trình lập tức hơi ủ rũ.

Dương Du Minh nói tiếp: "Ví dụ như Hoàng Kế Tân?"

Hạ Tinh Trình "chậc" một tiếng: "Hoàng Kế Tân có thể sẽ cầm dao nửa đêm xông đến giết chết em."

Dương Du Minh mỉm cười xoa tóc của cậu, rồi buông tay ra tới bên giường ngồi xuống: "Trần Hải Lan gọi điện cho anh, cậu ấy rất tức giận, cứ muốn đến khách sạn kiểm tra camera giám sát, tìm xem ai là người chụp trộm."

Hôm ấy toàn bộ phòng trà ở tầng trên đều là khách của Trần Hải Lan, khả năng lớn nhất là một khách mời nào đó tham gia tiệc đầy tháng chụp trộm, Trần Hải Lan cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, vì thế anh muốn điều tra cho rõ ràng.

Tâm trạng của Hạ Tinh Trình hơi phức tạp.

Dương Du Minh lại nói tiếp: "Hoàng Kế Tân và Đỗ Tiến đều gọi điện cho anh, Đỗ Tiến nói cậu ta có thể lần theo tài khoản blogger trên weibo để tìm ra nguồn gốc bức ảnh, Hoàng Kế Tân thì khá thú vị, phản ứng đầu tiên là gọi điện bảo anh an ủi em, nói em đừng lo lắng."

Hạ Tinh Trình nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt: "Lúc anh ấy gọi điện thoại cho em sao lại không nói với em."

Dương Du Minh cười: "Chắc là lo lắng cho em nhưng ngại không muốn để em biết được sự quan tâm đó. Em xem cậu ta vì sự nghiệp của em mà nhọc lòng như vậy, em đừng có giận cậu ta nữa."

Hạ Tinh Trình nghĩ đến dáng vẻ hiện tại chắc chắn là đang sứt đầu mẻ trán của Hoàng Kế Tân, trong lòng lập tức có chút ê ẩm khó chịu, cậu nói: "Biết rồi, em sẽ không giận."

Tối hôm đó, Hạ Tinh Trình có tinh thần mở weibo lên xem một chút, nhận ra dư luận quả nhiên đã nghiêng về ý kiến cảnh phim, mà phòng làm việc của Hạ Tinh Trình vẫn chậm chạp chưa đưa ra tuyên bố xác thực nào, có lẽ là vẫn chưa xác định được nguồn gốc của bức ảnh, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo hay không, vì thế cũng không dám vội vàng nhảy ra làm sáng tỏ sự việc, sợ sau này sẽ thành đào hầm chôn chính mình.

Theo chiều hướng là một cảnh phim ngay lập tức dấy lên vô số suy đoán của fan và cư dân mạng, một số người tin rằng đây là một cảnh quay chưa được công bố của《Tiệm Viễn》, thậm chí còn đem tấm ảnh này ra so với ảnh của Dương Du Minh, nói rằng trong bức ảnh này không chụp được khuôn mặt nhưng thực ra đây chính là Dương Du Minh.

Còn có người nói bộ phim điện ảnh hiện tại đang quay cũng là Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình cùng đóng, không chừng đây là một cảnh quay của bộ phim này? Suy đoán này khiến rất nhiều fan của bộ phim《Tiệm Viễn》mong chờ, các cô bắt đầu kỳ vọng ở bộ phim mới này, Dư Hải Dương và Phương Tiệm Viễn có thể tiếp tục câu chuyện của họ. Nói thật, hướng đi này của dư luận làm Hạ Tinh Trình không ngờ tới được.

Đương nhiên, trên weibo phần nhiều chỉ là quần chúng ăn dưa, muốn biết được chân tướng sự việc mà thôi, thế nhưng sự chú ý của quần chúng ăn dưa cũng rất dễ dàng bị chuyển hướng, một khi xuất hiện một quả dưa mới, quả dưa cũ sẽ không còn ngọt nữa rồi.

Quả dưa mọng nước này của Hạ Tinh Trình chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, đừng để bản thân mình mọc ra một quả dưa mới, thì sẽ thành một quả dưa cũ mà thôi.

Qua loa lướt weibo một lượt, cố hết sức tránh những bình luận tiêu cực, đến cuối cùng khi đóng weibo lại tâm trạng đã vô cùng bình tĩnh.

Dương Du Minh tắm xong đi ra, điện thoại di động trên tủ đầu giường đang vang lên, anh đến gần liếc mắt nhìn, sau đó lập tức cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn anh.

Dương Du Minh nghe được giọng nói ở đầu kia điện thoại thì mỉm cười, anh nói: "Đúng vậy, là tớ."

Vẻ mặt Hạ Tinh Trình lộ ra chút nghi hoặc.

Dương Du Minh nhìn thấy, dùng khẩu hình nói với cậu: "Đinh Văn Huấn." Sau đó trực tiếp để điện thoại xuống bấm mở loa ngoài.

Giọng nói của Đinh văn Huấn ngay lập tức từ trong điện thoại truyền tới: "Cậu không đùa tớ đấy chứ, là cậu thật à?"

Dương Du Minh nói: "Tinh Trình đang ở bên cạnh tớ, có muốn chào em ấy một tiếng không?" Dứt lời để điện thoại sát trước mặt Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trinh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, sợ hết hồn, dùng sức xua xua tay.

Dương Du Minh vừa cười vừa để điện thoại lại gần hơn, nói: "Nói chuyện đi."

Hạ Tinh Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt chào một tiếng: "Đạo diễn Đinh."

Đinh Văn Huấn im lặng một lúc, sau đó lại nói: "Hèn chi, tôi còn đang nói chuyện gì xảy ra vậy nữa chứ."

Dương Du Minh hỏi anh: "Cuối cùng là cậu đang muốn nói cái gì vậy?"

Đinh Văn Huấn nói: "Không biết, tớ cảm thấy tớ nghĩ không thông, để lần sau nói tiếp đi." Dứt lời anh trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Tinh Trình nhìn Dương Du Minh, hơi thấp thỏm lo sợ hỏi: "Anh ấy không vui à?"

"Không nghe ra được là cậu ấy không vui," Dương Du Minh để điện thoại di động về lại tủ đầu giường: "Đừng lo, đến bản thân mình cậu ấy còn không quản được, không rảnh lo lắng việc của người khác đâu."

Hạ Tinh Trình khoanh chân ngồi trên giường.

Dương Du Minh co một chân quỳ gối bên giường, khom người cúi đầu đến gần bên môi Hạ Tinh Trình, ngậm lấy môi dưới của cậu nhẹ nhàng cọ cọ.

Hạ Tinh Trình mở tròn mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ngay gần kề, hé miệng đón nhận nụ hôn này.

Bọn họ hôn một lúc lâu, Hạ Tinh Trình yên lặng nhắm chặt hai mắt, nhưng không hề có động tác nào khác, giống như chỉ muốn một nụ hôn dịu dàng ấm ấp.

Đợi đến khi kết thúc nụ hôn. Dương Du Minh lại hôn lên chóp mũi, lên mi tâm, lên trán, lên đôi môi đang ẩm ướt của cậu, cuối cùng nói với cậu: "Không có gì đáng sợ cả."

Hạ Tinh trả lời: "Em biết."

Những ngày tháng khó khăn nhất cậu đều cố gắng vượt qua rồi, chuyện này đối với cậu mà nói, thật sự không có gì đáng sợ cả.

Ngày hôm sau, Hạ Tinh Trình vẫn tiếp tục tới đoàn làm phim để quay phim.

Cậu cảm giác được tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, bọn họ rất tò mò nhưng lại không dám hỏi.

Hà Chinh chỉ hỏi cậu một câu có được hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, cắn điếu thuốc nói một câu: "Vậy thì tiếp tục đi."

Buổi sáng hôm nay Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình cùng ra khỏi khách sạn, chỉ là cảnh quay của anh ở phần sau, nên sau khi tạo hình xong tới nơi chậm một chút, anh trực tiếp ngồi bên cạnh Hà Chinh, xem Hạ Tinh Trình diễn.

Hạ Tinh Trình và Lăng Gia Nguyệt quay lại phân cảnh ngày hôm qua, bắt đầu từ lúc Thư Vấn đưa tay ra kéo tay của Hàn Bách Hàm.

Tay của Lăng Gia Nguyệt còn lạnh hơn hôm qua, khoảnh khắc tay bị cô nắm chặt, cả người Hạ Tinh Trình lập tức nổi da gà, cậu cố gắng để mình không bị thoát vai, chìm đắm trong nhân vật, nhìn cô bé trước mặt làm cậu rung động.

Hàn Bách Hàm rất thích Thư Vấn, nhưng Thư Vấn vẫn còn chưa tốt nghiệp cấp ba, thậm chí còn chưa tròn 18 tuổi, anh lớn hơn cô bé chừng mười tuổi, đây là sự chênh lệch tuổi tác rất đáng sợ.

Hạ Tinh Trình nắm lấy cổ tay của Lăng Gia Nguyệt, chậm rãi đẩy tay cô bé ra.

Sự chú ý của Dương Du Minh rơi trên bàn tay đang được focus trên màn hình, anh nhìn thấy tay của Hạ Tinh Trình đang nắm rất chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, nắm đến mức cổ tay của Lăng Gia Nguyệt hằn đỏ luôn.

Thư Vấn không cam lòng bị đẩy tay ra, đưa tay ra định nắm lấy nhưng Hàm Bách Hàm lại đẩy tay cô bé ra một lần nữa.

Lần này, Thư Vấn xoay người, ôm lấy chân của Hàn Bách Hàm.

Dường như Hạ Tinh Trình và Hàn Bách Hàm đều sinh ra phản xạ có điều kiện giống nhau, cậu lập tức đứng lên, vội vàng lùi về phía sau, hít sâu một hơi trầm giọng nói: "Em nên về rồi!" Giọng điệu của anh hơi hung dữ, ánh mắt nhìn Lăng Gia Nguyệt cũng dữ dằn.

Điện thoại đã tắt chuông của Dương Du Minh ở bên trong túi áo rung lên, tiếng rung ì ì làm Hà Chinh không hài lòng liếc anh một cái, anh đành phải cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

Cảnh này diễn một lần, thuận lợi quay xong.

Hạ Tinh Trình không nghe thấy Hà Chinh yêu cầu quay lại một lần nữa, tâm trạng thả lỏng không ít, trong khoảng thời gian này, cậu là diễn viên bị NG và được yêu cầu quay lại nhiều nhất, cảnh quay của Dương Du Minh hay Lăng Gia Nguyệt thường chỉ cần quay một lần là qua, đặc biệt khi hai người họ diễn cùng nhau sẽ rất ít NG.

Phân cảnh tiếp theo là cảnh quay chung Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh, phải thay đổi trang phục, bối cảnh cũng phải thay đổi, nhân viên bắt đầu bận rộn. Lúc Dương Du Minh từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt không lộ ra biểu cảm gì, Hạ Tinh Trình đang định đi thay quần áo, muốn bắt chuyện với anh lại thấy ánh mắt của anh rất lạnh, đó là biểu cảm của sự tức giận, cũng không biểu hiện ra cả khuôn mặt, chỉ có nhiệt độ trong đôi mắt bao dung thâm thúy đó đột ngột giảm xuống.

Trong lòng Hạ Tinh Trình có hơi lo lắng, nhưng trước tiên cậu phải đi thay quần áo đã.

Chờ đến khi Hạ Tinh Tình thay quần áo xong đi ra ngoài, Hà Chinh đang nói rõ cảnh quay với Dương Du Minh, cậu vội vàng cầm lấy kịch bản của mình đi qua.

Tình huống của cảnh quay này trong kịch bản là Hàn Bách Hàm đến công ty của cậu anh, muốn xin một ít sự trợ giúp trong vụ của Hàn Chương, nhưng cậu của anh lại khuyên anh đừng làm gì hết.

Cậu của anh có thể mở một công ty lớn như vậy, chủ yếu là dựa vào địa vị cùng mối quan hệ của Hàn Chương rất nhiều, giờ cậu của Hàn Bách Hàm một mặt thật lòng muốn cứu Hàn Chương ra, dù sao Hàn Chương ngã xuống thì việc kinh doanh sau này của ông cũng sẽ khó khăn hơn, đồng thời lại lo lắng chuyện của Hàn Chương sẽ liên lụy đến mình, đến lúc đó không cứu được người ra, ông cũng sẽ phải vào tù.

Lúc Hàn Bách Hàm đang lái xe rời khỏi công ty thì gặp được Tôn Diệu ở bên đường, bèn đề nghị chở hắn về. Trên đường lái xe trở về, Hàn Bách Hàm dừng xe ở một cửa hàng hoa ven đường, mua một bó hoa tươi.

Lúc anh cầm bó hoa quay trở lại xe thì Tôn Diệu cứ nhìn anh chằm chằm.

Hàn Bách Hàm cúi đầu nhìn bó hoa tươi, nói: "Tặng cho Tiểu Yến, hy vọng cô bé mau khỏe lại."

Tay của Tôn Diệu đang đặt trên đùi hơi run nhẹ.

Nội dung bọn họ phải quay là cảnh tượng sau khi Hàn Bách Hàm đưa Tôn Diệu về nhà.

Lúc Hạ Tinh Trình đến gần Hà Chinh, nghe thấy Hà Chinh nói với Dương Du Minh: "Cậu vẫn nên đặt sự chú ý lên người con gái, đừng thể hiện cảm xúc gì đối với hành vi của Hàn Bách Hàm, không cần cảm động."

Dương Du Minh gật đầu.

Hạ Tinh Trình im lặng nhìn Dương Du Minh, chỉ cảm thấy biểu hiện của anh rất nghiêm túc, ngoài ra thì không nhìn được cảm xúc nào khác.

Hà Chinh hỏi Hạ Tinh Trình: "Cậu cảm thấy vì sao Hàn Bách Hàm lại đến nhà Tôn Diệu hết lần này đến lần khác?"

Trong lòng Hạ Tinh Trình muốn nói: Đẩy mạnh phát triển tình tiết. Nhưng lời như vậy chắc chắn sẽ không nói ra, mà cậu cẩn thận xem xét lại tâm trạng của Hàn Bách Hàm hiện nay rồi nói: "Chắc là cần một chỗ dựa dẫm đi."

"Tôn Diệu là chỗ dựa dẫm của cậu ta sao?" Hà Chinh vẫn cúi đầu, chỉ hơi giương mắt lên nhìn cậu.

Hạ Tinh Trình nói: "Đời này Hàn Bách Hàm chưa từng trải qua loại khó khăn này, chỉ khi anh ta nhìn thấy Tôn Diệu trải qua khó khăn như vậy mà vẫn kiên cường sống tiếp, tâm trạng mới có thể được vỗ về một chút, tự nói với bản thân mình rằng có thể vượt qua được."

Hà Chinh không có ý kiến gì.

Dương Du Minh giương mắt nhìn Hạ Tinh Trình, hơi cong khóe miệng nói: "Rất rốt, anh ủng hộ quan điểm này của em." Giống như sự tức giận lúc trước Hạ Tinh Trình nhìn thấy trong đôi mắt anh chưa từng tồn tại vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc