MINH NHẬT TINH TRÌNH

Hạ Tinh Trình bị ốm hai ngày, ngày thứ ba hơi bình phục liền bắt đầu quay phim tiếp.

Tối hôm đó thời tiết cực kỳ nóng, Phương Tiệm Viễn tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra bật quạt lên, không cho quạt quay mà để nó quay một chỗ thổi vào người mình mới cảm thấy hơi mát một chút.

Cậu ngồi bên mép giường, đôi chân trắng trẻo mảnh mai duỗi ra từ trong quần đùi, chân không mặc dép lê, mà dùng gót chân giẫm lên dép lê, dùng sức mở ngón chân ra muốn dùng gió thổi khô chân nhanh nhất có thể.

Tầng trên rất yên tĩnh.

Phương Tiệm Viễn ngả người ra sau, dùng cùi chỏ chống trên giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cậu biết Dư Hải Dương vẫn chưa về.

Hiệu quả cách âm của căn nhà này không tốt, thỉnh thoảng ở phòng bên cạnh, mẹ mở âm lượng TV hơi lớn, cậu cũng có thể nghe rõ.

Mà lúc Dư Hải Dương về, tiếng bước chân giẫm lên mỗi bậc cầu thang, Phương Tiệm Viễn càng có thể nghe rõ hơn.

Phương Tiệm Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mười giờ hơn rồi.

Lúc này tiếng quạt trong phòng bỗng dưng trở nên lớn hơn.

Phương Tiệm Viễn bèn chuyển tầm mắt từ đồng báo thức sang cái quạt của mình.

Tiếng vù vù của cánh quạt nghe như tiếng gào thét đau đớn trong máy móc, mặc dù âm thanh rất lớn nhưng vận tốc quay lại đang dần dần chậm lại, Phương Tiệm Viễn ngẩn ngơ nhìn nó, thấy nó sắp dừng lại, rồi lại đột ngột tăng tốc độ, cánh quạt chuyển động dữ dội, kéo dài được một lúc lại trở nên chậm rãi.

Sau mấy vòng như thế, tiếng ồn của quạt bỗng nhiên biến mất, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có cánh quạt còn theo quán tính mà quay thêm mấy vòng, sau đó cũng vô lực dừng lại.

Phương Tiệm Viễn từ trên giường ngồi dậy, hai chân xỏ vào dép lê, đi tới phía trước quạt vỗ vỗ vào đầu nó.

Quạt không có phản ứng.

Phương Tiệm Viễn rút phích cắm quạt ở bên tường ra, rồi lại cắm vào, quạt vẫn không có phản ứng.

Xem ra cái quạt này hỏng rồi.

Trán Phương Tiệm Viễn đổ đầy mồ hôi hột.

Cậu tắt đèn trong phòng, rồi lại mở cửa sổ ra, yên tĩnh ngồi bên bàn học ở trước cửa sổ.

Mặc dù là buổi tối, nhưng vẫn chẳng có một chút gió nào thổi vào, Phương Tiệm Viễn có thể cảm nhận được sự nóng bức của thời tiết, toàn bộ nước trong cơ thể cậu gói lại, tranh nhau chen lấn vào trong từng lỗ chân lông, rồi nhanh chóng biến thành mồ hôi chảy ra ngoài.

Xem ra tĩnh tâm cũng chẳng thể nào mát mẻ được, Phương Tiệm Viễn thầm nghĩ, huống chi trong lòng cậu cũng không tĩnh.

Ngồi trong căn phòng nóng bức này thật sự rất khó chịu, cậu nhớ ra tiệm tạp hóa dưới lầu có một cái quạt, dù sao giờ cũng chẳng có ai dùng.

Phương Tiệm Viễn nhảy xuống khỏi bàn, bước nhanh ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu.

Cả một đường cậu đều không bật đèn, có tia sáng chiếu vào từ cửa kính ở chỗ rẽ cầu thang, mỗi một bậc thang đều có thể nhìn thấy lờ mờ.

Tiệm tạp hóa dưới tầng một hơi tối, Phương Tiệm Viễn ngồi xổm, ở trong bóng tối tìm cái phích cắm của quạt.

Lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ ở bên trái tiệm tạp hóa bị mở ra từ bên ngoài.

Dư Hải Dương bước qua ngưỡng cửa đi vào, nghe thấy tiếng động trong bóng tối, hắn hỏi: "Ai đó?"

Phương Tiệm Viễn tìm được phích cắm, dùng sức rút nó ra, rồi đứng dậy.

Mà Dư Hải Dương cũng tìm được dây công tắc trên vách tường, hắn kéo nhẹ một cái, đèn sợi đốt ở trên trần sáng lên.

Trước mặt Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên sáng lên, cậu chưa thích ứng được nên híp mắt lại.

Dư Hải Dương cũng thấy rõ cậu, hắn giơ tay đóng cửa gỗ lại, đứng im không nhúc nhích.

Phương Tiệm Viễn thích ứng với ánh sáng, thấy Dư Hải Dương đang nhìn mình, vẻ mặt hình như còn mang theo ý cười. Cậu bèn cúi đầu nhìn lại mình, phát hiện áo ngủ ba lỗ màu trắng rộng rãi trên người bị kéo lệch qua một bên, một bên đầu v* nhạt màu trên lồng ngực cứ vậy mà lộ ra.

Trong lòng cậu luống cuống, không được tự nhiên kéo áo ba lỗ lại.

Dư Hải Dương bước về phía trước một bước, nhìn cậu không nói lời nào.

Phương Tiệm Viễn cũng không lên tiếng, cúi người bưng quạt lên, nửa kéo nửa ôm đi lên cầu thang.

Bình luận

Truyện đang đọc