MINH NHẬT TINH TRÌNH

Hạ Tinh Trình uống không ít, lúc tiễn Hoàng Kế Tân về đã hơi say rồi.

Một mình cậu quay lại khách sạn, mỗi một bước đế giày đều đạp lên thảm trải sàn mềm mại, nên không gây ra chút tiếng động nào. Thân thể cậu hơi loạng choạng, không phải là say đến mức đứng không vững, mà là một chút hưng phấn trong não do cồn điều khiển, làm bước chân của cậu lớn hơn lúc bình thường một chút.

Hạ Tinh Trình đi tới trước cửa phòng Dương Du Minh, cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng.

Hôm nay vốn cậu muốn mời Dương Du Minh ăn tối. Trong quá trình quay phim, sự động viên dịu dàng của Dương Du Minh đúng lúc xua tan sự sốt ruột và không tự tin ở dưới đáy lòng cậu, thậm chí cậu còn nghi ngờ lần quay tiếp theo mình sẽ vẫn không tìm được cảm giác.

May mà có Dương Du Minh.

Hạ Tinh Trình giơ tay gõ cửa, đốt ngón tay gõ lên cánh cửa gỗ, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Cậu gõ hai lần rồi dừng lại, im lặng nghe động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy âm thanh gì, thế là cậu bèn dùng ngón tay xoa xoa đốt ngón tay của mình, lúc giơ tay định gõ lần nữa lại do dự.

Hạ Tinh Trình hơi băn khoăn, cậu không biết mình tới tìm Dương Du Minh như thế này liệu có quá đột ngột hay không.

Thật ra Hoàng Kế Tân nói đúng, đối với Dương Du Minh cậu đúng là có bộ lọc của fan, trước mặt Dương Du Minh, cậu là một fan nhỏ bé luôn dè dặt, nói chuyện hay làm việc đều vô cùng thận trọng, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho Dương Du Minh, có lúc khôn khéo đến mức chẳng giống bản thân cậu chút nào.

Hạ Tinh Trình định đi về, lúc vẫn chưa xoay người, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, đi thẳng đến phía sau cửa, tiếp đó là giọng nói của Dương Du Minh: "Ai đó?"

"Là em," trong lòng Hạ Tinh Trình không kiềm chế được mà bắt đầu căng thẳng: "Hạ Tinh Trình."

Cửa phòng mở ra, Dương Du Minh mặc áo tắm đứng sau cửa, tóc vẫn hơi ướt, anh mỉm cười với Hạ Tinh Trình: "Có chuyện tìm tôi hả? Mời vào."

Đại não Hạ Tinh Trình lập tức trống rỗng, cậu đi theo Dương Du Minh vào phòng của anh, còn chủ động giơ tay khép cửa phòng lại.

Bố cục trong phòng Dương Du Minh giống hệt phòng Hạ Tinh Trình, nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ hơn phòng cậu nhiều, tất cả đồ dùng hằng ngày đều được sắp xếp rất ngăn nắp.

Dương Du Minh nói với Hạ Tinh Trình: "Ngồi đi."

Hạ Tinh Trình ngồi xuống sô pha.

Dương Du Minh thì lại ngồi bên giường mặt đối mặt với cậu, hai tay anh chống ở mép giường, hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Hạ Tinh Trình giơ tay vén tóc, cậu nhận ra trán mình hơi nóng lên, thật ra không chỉ là trán, mà có lẽ là của khuôn mặt của cậu đều phát nhiệt, cậu nói: "Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi."

Dương Du Minh cúi đầu mỉm cười, tiếp đó nhìn cậu, nói: "Cậu đã nói rồi."

Hạ Tinh Trình lập tức cảm thấy lúng túng, cậu thấy vạt áo Dương Du Minh hơi mở rộng, để lộ một mảng lồng ngực rắn chắc, thế là không tự chủ được mà dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng nghĩ không biết nên nói gì.

Dương Du Minh có lẽ nhìn ra sự căng thẳng của cậu, nên từ bên giường đứng lên, hỏi cậu: "Có muốn uống chút rượu vang không, tôi mới mở một chai rượu."

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Vâng ạ."

Tủ rượu trong phòng Dương Du Minh có bày hai chai rượu vang, anh cầm lấy một chai trong đó, rút cái nút gỗ ra, rồi rót rượu vào trong ly thủy tinh.

Hạ Tinh Trình nhìn động tác của anh, trong lòng tò mò không biết có phải là anh diễn thành thói quen rồi hay không, mà động tác rót rượu trông hơi tao nhã.

Dương Du Minh rót hai ly rượu, rồi đưa một ly cho Hạ Tinh Trình.

Trong miệng Hạ Tinh Trình vẫn còn vị bia, cậu nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.

Dương Du Minh đứng bên cạnh nhìn cậu, hỏi: "Vị thế nào?"

Hạ Tinh Trình ngẩng đầu, trả lời: "Ngon lắm ạ."

Dương Du Minh bèn mỉm cười.

Có ly rượu này, bầu không khí không thoải mái cuối cùng dịu đi đôi chút, cho dù cả hai người đều chẳng nói gì, chỉ ngồi đối diện nhau im lặng uống rượu, thì buổi tối này trông cũng rất nhàn nhã.

Trước khi đến Hạ Tinh Trình đã uống không ít bia, tửu lượng của cậu không tệ, nhưng từ trước đến giờ không dám uống bia trộn với rượu, nhưng trước mặt Dương Du Minh không tiện từ chối, sau khi uống ly rượu vang này, lập tức cảm thấy chếnh choáng, khuôn mặt và trán vốn đã nóng lên giờ dường như càng thêm nóng bỏng.

Đi đôi với chếnh choáng còn có cả sự can đảm, tư thế ngồi trên sô pha của Hạ Tinh Trình ngày càng tùy ý, cơ thể cậu ngửa ra sau, một cánh tay khoát lên tay vịn sô pha, một tay khác thì cầm ly rượu đặt trên đầu gối, cậu nhẹ nhàng lắc ly rượu, nói: "Cách quay phim của đạo diễn Hà, em thật sự rất khó để thích nghi."

Dương Du Minh ngồi dựa bên cửa sổ, nhìn cậu, nói một câu: "Vậy hả?"

Chính Hạ Tinh Trình cũng không nhận ra thân thể mình đang trượt xuống, cậu nói: "Vâng, em không biết rốt cục thì anh ta muốn hiệu quả như thế nào, chỉ có thể dựa theo suy nghĩ của mình để diễn thôi, nếu như một lần hai lần đều không được, em sẽ cảm thấy áp lực ngày càng lớn." Mắt cậu mở thật to, nhìn chằm chằm đèn trần màu vàng sẫm trong phòng Dương Du Minh.

Dương Du Minh chẳng lên tiếng, anh chỉ bưng ly rượu, im lặng nhìn Hạ Tinh Trình.

Hạ Tinh Trình tưởng Dương Du Minh sẽ nói gì đó với cậu, nhưng lại chẳng đợi được gì cả, cậu bèn nhìn anh, mượn cơn say nói: "Anh Minh, có lúc em cảm thấy anh hơi kì lạ."

Lúc này Dương Du Minh mới mỉm cười, hỏi cậu: "Lạ chỗ nào? "

Những lời này nếu như đổi thời gian và địa điểm, Hạ Tinh Trình tuyệt đối sẽ chẳng thể nào nói ra, nhưng cậu thật sự rất muốn nói, đơn giản là tìm một cái cớ, ví dụ như cậu uống say rồi, người say, sáng sớm mai thức dậy có lẽ sẽ chẳng nhớ gì cả, vậy nên cậu nhìn Dương Du Minh, giọng điệu hiếm khi không cung kính, nói: "Giống như hôm nay lúc ở trường quay, và lúc rời khỏi trường quay, anh khác hẳn nhau, rời khỏi trường quay, hình như anh trở nên lạnh nhạt hơn."

Dương Du Minh nâng ly rượu để trên bệ cửa sổ, quay đầu lại nói với Hạ Tinh Trình: "Vậy có lẽ cậu nhầm tôi với Dư Hải Dương rồi."

Hạ Tinh Trình sửng sốt.

Tốc độ nói của Dương Du Minh rất nhẹ nhàng, giọng cũng hơi trầm thấp: "Lúc ở trường quay, tôi là Dư Hải Dương, cậu là Phương Tiệm Viễn; rời khỏi trường quay, tôi là Dương Du Minh, còn cậu ở trong mắt tôi là Hạ Tinh Trình."

Ánh mắt Hạ Tinh Trình mờ mịt.

Dương Du Minh nói tiếp: "Cậu được đào tạo chính quy, vậy có biết trường phái trải nghiệm là gì, trường phái biểu diễn là gì không?"

Hạ Tinh Trình giật giật môi, đương nhiên là cậu biết, những cái này cậu được học cả rồi, nhưng từ sau khi đi đóng phim, cậu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Trường phái trải nghiệm trường phái biểu diễn này nọ, cậu chưa bao giờ nhập diễn, mỗi một lần diễn của cậu đơn giản chỉ là động tác của tứ chi và những biểu cảm mất tập trung mà thôi.

Dương Du Minh rõ ràng không cần câu trả lời của cậu, anh chỉ nói: "Thật ra tôi cũng không đồng ý hoàn toàn với trường phái trải nghiệm, tính mạng con người có hạn, mỗi lần diễn đều say mê nhập diễn, quá tổn hại sức khỏe mà cũng thương tâm. Nhưng với trạng thái của cậu bây giờ, vẫn chưa có tư cách để bàn đến trường phái biểu diễn, cậu hiểu ý tôi không?"

Hạ Tinh Trình hiểu ra, mặt cậu lập tức đỏ lên.

Dương Du Minh nói: "Nên là, tôi kiến nghị cậu thử rời khỏi trường quay một lần, tiếp tục duy trì trạng thái của Phương Tiệm Viễn, không phải phán đoán và mô phỏng theo, mà là sống thành cậu ta."

Hạ Tinh Trình nhíu chặt mày nhìn Dương Du Minh: "Nhưng anh cũng nói, như vậy tổn thương quá lớn."

Dương Du Minh gật đầu: "Tôi nói tôi chỉ kiến nghị mà thôi, nếu như không làm vậy, với trạng thái của cậu bây giờ, vào các lần quay tiếp theo cậu vẫn sẽ vấp phải trắc trở hết lần này hết lần khác và không biết phải làm sao, Hà Chinh sẽ không nói cho cậu biết phải diễn như thế nào, trong lòng anh ta chỉ có tiêu chuẩn chứ không có khuôn mẫu, tôi cũng chẳng thể lần nào cũng chỉ cho cậu phải diễn như thế nào được, dẫu sao thì cậu mới là Phương Tiệm Viễn, hiểu chưa?"

Hạ Tinh Trình có lẽ là đã tỉnh rượu, cậu đứng lên, bất an đi được mấy bước, cậu nhìn Dương Du Minh muốn hỏi gì đó, nhưng bỗng nhiên cậu phát hiện ra sự lạnh nhạt trong mắt Dương Du Minh.

Cậu nhầm lẫn giữa Dương Du Minh và Dư Hải Dương.

Nhiệt độ trên mặt Hạ Tinh Trình tiêu tan, cậu cảm thấy điều hòa trong phòng mở quá thấp, cơ thể bắt đầu thấy mát mẻ, cậu nói với Dương Du Minh: "Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã chỉ bảo."

Dương Du Minh vẫn mỉm cười, vừa ôn hòa vừa lịch sự: "Cậu rất ưu tú, tự tin thêm một chút."

Hạ Tinh Trình gật đầu: "Muộn quá rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh Minh ngủ ngon." Nói xong, cậu vội vàng xoay người đi đến cửa phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc