MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Lúc Tô Thành tới nhà của Hàn Kỳ thì mọi người đã dùng bữa xong cách đây ba mươi phút, Tô Đồ Lang Quân chơi mệt liền lăn ra ngủ, Tô Thành bế Tô Đồ Lang Quân cùng Đồ Du Du đi xuống dưới trở về khách sạn. Khi Đồ Du Du đi xuống nhìn thấy Tô Thành mang Tô Đồ Lang Quân đặt vào ghế lái phụ phía sau, ghế trước lại không thấy có người nào ngồi cả liền nhíu mày hỏi:

"Xe ở đâu vậy?"

Tô Thành đóng cửa xe phía sau xong quay sang nhìn Đồ Du Du trả lời:

"Anh vừa mới mua"

Nói rồi Tô Thành liền mở cánh cửa phía trước, Đồ Du Du vừa nhìn vào bên trong xe liền có điểm bất ngờ, phía bên ghế lái phụ đặt một bó hoa hồng màu xanh dương thật lớn, lớn gấp đôi bó hoa buổi sáng nay cậu được nhận. Đồ Du Du thất thần mất vài giây, vài giây sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thành hỏi:

"Hoa ở đây vậy?"

Tô Thành cúi người ôm ra bó hoa lớn kia đưa cho Đồ Du Du nhẹ giọng đáp:

"Anh vừa mới mua, có thích không?"

Ở trong xe ô tô bó hoa vốn dĩ đã đặc biệt, hiện tại dưới ánh nắng mặt trời bó hoa càng muốn nở rộ khoe sắc hơn. Bình thường người ta chỉ thấy hoa hồng đỏ, lúc này bó hoa vừa lớn lại còn màu xanh dương vô cùng lạ mắt thật khiến cho người đi đường cũng muốn dừng chân lại mà trầm trồ trong lòng. Bó hoa này không nặng nhưng lại thật lớn, gốc hoa bên dưới được gói bằng giấy bạc màu vàng gọn gàng nhưng cũng phải mất cả một vòng tay của Đồ Du Du mới có thể ôm trọn được, đủ để thấy phía trên bó hoa lớn đến chừng nào, chỉ sợ lát nữa ngồi vào trong xe rồi sẽ không có chỗ để mất:

"Em rất thích, có điều một lát nữa không biết phải để chỗ nào đây"

Tô Thành cười nhẹ đưa tay điểm vào chóp mũi của Đồ Du Du:

"Em thích là được rồi"

Có rất nhiều người xung quanh bị hình ảnh phía trước mặt làm cho ghen tị, một cậu thanh niên dáng người nhỏ nhắn thư sinh ôm một bó hoa hồng xanh dương cực kỳ lớn, bó hoa cơ hồ còn muốn che đi gương mặt của người kia, đối diện còn có một người đàn ông mang gương mặt đẹp tựa như tranh vẽ, thân hình hoàn mỹ cao to có thể so sánh được với nam người mẫu trên bìa tạp chí. Thứ khiến cho người ta phải nhìn mãi không thôi không phải là bó hoa hồng thật lớn lạ mắt kia, cũng không phải gương mặt của cậu thanh niên ẩn hiện sau bó hoa đó, càng không phải vóc dáng hoàn mỹ của người đàn ông, mà chính là đôi mắt sủng nịch tưởng chừng như sẽ không có bất cứ ai chen được vào trong đó ngoại trừ cậu thanh niên kia của người đàn ông.

Tô Thành ôm bó hoa lớn để vào ghế phía sau, lúc hai người ngồi vào trong xe rồi hắn còn cẩn thận mở hé cửa kính xe một chút sợ làm cho Tô Đồ Lang Quân ở phía sau bị ngạt bởi hương hoa hồng nọ:

"Bây giờ chúng ta đi xem nhà có được không?"

Nghe Tô Thành hỏi câu này Đồ Du Du có điểm bất ngờ một chút:

"Xem nhà?"

Tô Thành gật đầu:

"Đúng thế sau này chúng ta sẽ ở lại Bắc Kinh, anh đã tìm được một căn nhà gần trường học, thuận lợi để cho Lang Quân đến trường"

Đồ Du Du nghiêng đầu hỏi Tô Thành:

"Có phải nhanh quá hay không, anh quyết định ở lại đây vậy thì công việc ở Thượng Hải sẽ tính sao?"

Nhân lúc dừng xe đợi đèn đỏ, Tô Thành liền quay sang nhìn Đồ Du Du:

"Em không thích ở lại đây hả? Nếu không anh lại đặt vé máy bay trở về Thượng Hải, sau này chúng ta ở lại Thượng Hải"

Đồ Du Du lắc đầu, cậu không phải là không thích mà là mọi việc tiến triển có chút nhanh quá, cứ như là chỉ cần một câu nói của cậu là tất cả mọi chuyện trong chớp mắt trở thành sự thật rồi:

"Không phải là em không thích, anh ở đâu em sẽ ở đó, chỉ là anh đã quyết định chắc chắn hay chưa?"

Tô Thành tiếp tục lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía đường lớn đối diện:

"Ông ngoại để lại cho anh bốn mươi phần trăm cổ phần trong công ty bất động sản Tô thị, anh vừa rồi đi để hoàn tất thủ tục, cho nên nếu như em không muốn ở lại chỗ này anh có thể không cần mấy thứ đó trở lại Thượng Hải cùng em cũng được"

Đồ Du Du có điểm giật mình, không nghĩ tới Bạch Trấn Quân lại cho Tô Thành phần tài sản lớn như thế, nhưng mà ngẫm lại Tô gia cũng là nhà của Tô Thành, hơn nữa hắn chỗ này thừa kế Tô thị vậy thì mấy công việc nguy hiểm hắn làm ở Thượng Hải cũng có thể giảm bớt đi, ở lại Bắc Kinh này Đồ Du Du nghĩ cũng thật tốt:

"Nếu như vậy chúng ta ở lại Bắc Kinh nhé"

Tô Thành lái xe tới một khu nhà ở cao cấp, đây không phải là khu chung cư mà chính là khu biệt thự hạng sang trong lòng thành phố, xung quanh trồng rất nhiều cây cối, có khu mua sắm, siêu thị, trường học, mọi tiện ích đều có đầy đủ ở trong khu biệt thự này. Nơi đây có vẻ là một thế giới hoàn toàn khác cách biệt so với bên ngoài vì chỗ này đặc biệt yên tĩnh, xe cộ đi lại cũng không quá nhiều giống như tình trạng tắc đường ngoài kia.

Xe dừng lại trước một tòa biệt thự nhỏ xinh ba tầng, bên ngoài có một vườn hoa hồng đỏ thắm, trên tường sơn màu trắng còn có rất nhiều cây thường xuân leo ở trên đó, nhìn bên ngoài có cảm giác mang hơi hướng phương tây cổ xưa.

"Xin chào, xin hỏi có phải là Tô Thành thiếu gia đúng không?"

Tô Đồ Lang Quân đã tỉnh ngủ, vừa nhìn thấy nơi này xinh đẹp như vậy trong đôi mắt cũng sáng lên rõ rệt. Tô Thành gật đầu hướng người đàn ông lịch sự mặc vest, bên tay còn cầm theo một số giấy tờ nói:

"Là tôi"

Người nọ ngay lập tức mỉm cười:

"Xin tự giới thiệu tôi là Trần Lâm, đây chính là căn nhà có thể đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cậu, mời đi theo tôi"

Trần Lâm là người của công ty bất động sản Tô thị, không quá khó khăn để Tô Thành tìm được một căn nhà tốt nhanh đến như vậy vì hiện tại hắn đang nắm giữ trong tay rất nhiều bất động sản trên toàn thành phố.

Vừa mới rồi bên ngoài cho người ta nhìn có cảm giác châu âu cổ kính, lúc tiến vào bên trong rồi liền sẽ nhận thấy toàn bộ thiết kế hiện đại đến bất ngờ, ngay cả mọi trang thiết bị cũng đều là tân tiến nhất.

"Tòa biệt thự này là vị trí đẹp nhất, gần với siêu thị cùng trung tâm mua sắm nhất, cách vài mét chính là hệ thống trường học từ mẫu giáo cho đến bậc đại học, rất thích hợp cho Tô tiểu thiếu gia đến trường"

Trần Lâm mỉm cười hòa nhã liên tục giới thiệu những điểm tốt có trong căn nhà:

"Hệ thống phòng bếp được thiết kế theo không gian mở bắt kịp xu hướng hiện đại ngày nay, phía bên dưới tầng hầm còn có một bể bơi bốn mùa, bên ngoài cũng có một bể bơi ngoài trời. Sân vườn rộng rãi thích hợp cho Tô tiểu thiếu gia có thể vui chơi, đặc biệt nơi này cũng cho phép nuôi thú cưng. Tầng dưới có hai phòng ngủ, tầng trên có một phòng làm việc cùng hai phòng ngủ nữa, tầng ba cũng có một phòng ngủ, một phòng chưa đồ và sân thượng, mỗi phòng đều được xây dựng nhà tắm bên trong vô cùng rộng rãi. Tại phòng ngủ chính của Tô thiếu gia tại tầng hai có thiết kế thêm một bồn tắm hình chữ nhật rất lớn đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành vẫn rộng rãi, mặt tường bên cạnh thiết kế toàn bộ bằng kính khi tắm vẫn có thể ngắm khung cảnh bên ngoài, nếu như không cần thiết có thể kéo tấm rèm che này xuống""

Đồ Du Du vừa nghe thấy Trần Lâm giới thiệu đến phòng tắm này gương mặt có điểm ửng đỏ ngượng ngùng, một tay đưa lên gãi gãi cái mũi của mình. Không rõ là Tô Thành vô ý hay cố tình liền quay sang nhẹ giọng hỏi Đồ Du Du:

"Em có thích không?"

Đồ Du Du giật mình hả một tiếng, Trần Lâm cũng đang trông đợi vào câu trả lời kia của cậu, nhìn tới ánh mắt của cậu ta quả thật là rất chờ mong, Đồ Du Du mặc dù ngượng ngùng cũng không muốn phụ lòng người nhiệt tình như vậy cho nên liền gật đầu:

"Được, em thích"

Tô Thành tự nhiên quay sang nhìn Trần Lâm:

"Như vậy liền lập tức ký hợp đồng đi"

Trần Lâm vui vẻ nhanh chóng mời ba người đi xuống dưới phòng khách hoàn tất mọi thủ tục chưa đến ba mươi phút. Đợi đến khi Trần Lâm ra về Tô Thành liền kéo Đồ Du Du ngồi xuống bên cạnh mình nói:

"Lát nữa chúng ta đi làm thủ tục nhập học cho Lang Quân, anh cũng có gọi điện nói với Triệu quản gia là anh từ giờ sẽ chuyển lên đây sống, nhóm người Tiểu Hoa cùng Tiểu Hạ hỏi có thể lên đây làm việc hay không"

Đồ Du Du nghĩ hai cô gái kia nhất định là rất cần một công việc kiếm tiền để gửi về quê, dù sao thì bọn họ làm việc cũng thật tốt, căn nhà lớn như vậy một mình cậu ở cũng sẽ buồn thế cho nên liền gật đầu với Tô Thành:

"Như vậy có thể để mọi người lên đây làm việc được không, dù sao bọn họ làm việc cũng rất tốt"

Tô Thành đồng ý, chỉ cần là Đồ Du Du muốn hắn đều đáp ứng cậu, huống chi chuyện này đối với hắn cũng thật sự đơn giản:

"Được, như vậy lát nữa anh sẽ thông báo với Triệu quản gia, để bọn họ ở nhà tự thu xếp một ngày ngày mai sẽ lên đây"

Mọi chuyện thật sự giống như một giấc mơ vậy, từ khi Đồ Du Du lấy lại được ý thức cho đến bây giờ tất cả mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ và tốt đẹp, hơn nữa người đàn ông của cậu lại càng muốn cưng chiều cậu hơn, cảm giác giống như là chỉ cần cậu nói muốn thì hắn sẽ không hề do dư mà làm điều đó cho cậu.

Buổi tối ngày hôm đó, sau khi cho Tô Đồ Lang Quân ngủ xong rồi thì Đồ Du Du liền bước lên lầu hai tiến vào trong phòng ngủ của Tô Thành. Tô Thành vẫn còn chưa ngủ, hắn hiện đang ở bên ngoài ban công hút thuốc, Đồ Du Du chậm rã bước về phía hắn nhíu mày khẽ nói:

"Sau này chỉ cho anh hút nhiều nhất một điếu thuốc một ngày mà thôi"

Tô Thành khẽ mỉm cười, mang điếu thuốc đã sắp hút tàn dụi xuống dưới lan can rồi vòng tay kéo Đồ Du Du ôm vào lòng:

"Lang Quân ngủ rồi?"

Đồ Du Du gật đầu, Tô Thành lại nói:

"Anh nghĩ lát nữa phải báo với Triệu quản gia lên đây sớm một chút thôi, tối nào em cũng phải dỗ nó ngủ rồi mới lên đây được"

Đồ Du Du tựa đầu vào lồng ngực của Tô Thành:

"Tô Thành, có thể kể cho em những chuyện ngày hôm nay mà anh đã làm hay không?"

Tô Thành im lặng một chút, đôi tay đứa xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồ Du Du trêu đùa ngón tay thon dài của cậu:

"Ngày hôm nay anh đến Tô thị, ngồi nghe bọn họ đọc di chúc, sau đó lại trao đổi qua một vài công việc, ngày mai anh sẽ đến đó nhận chức. Em nghĩ xem chồng em có thể làm được hay không đây, anh sợ rằng bản thân sẽ mang công ty này phá hỏng luôn"

Thật ra Tô Thành chỉ đang vui vẻ trên đùa Đồ Du Du mà thôi, nếu hắn mang toàn bộ Tô thị phá sạch cũng không có gì, số tiền mà hắn kiếm được mấy năm nay từ sòng bạc, từ những quán bar tại Thượng Hải, ngay cả hai khu nghỉ dưỡng mà Bạch Trấn Quân để lại cho hắn hàng năm vẫn luôn sinh lãi vô cùng tốt, số tiền đó cũng đủ để cho một nhà ba người hắn không cần phải lo lắng rồi. Tài sản mà Tô Thành hiện tại có trong tay chỉ sợ là còn nhiều hơn cả Tô thị bất động sản kia rất nhiều, Tô thị chẳng qua là một phần rất nhỏ mà thôi.

"Không sao, anh nhất định sẽ làm được" Đồ Du Du ở bên cạnh nói như vậy khích lệ Tô Thành.

Tô Thành lại hỏi tiếp:

"Nếu như thật sự mang Tô thị phá hỏng rồi, lúc đó anh sẽ không có tiền nữa thì em có ở bên cạnh anh hay không đây?"

Đồ Du Du nghĩ Tô Thành đợi cậu sáu năm rồi, sáu năm vô vọng chỉ có rất ít kỳ tích xảy ra, hắn vẫn kiên trì đợi cậu như vậy, nếu như hắn không còn tiền nữa thì có sao, chỉ cần hắn vẫn bình an ở mãi bên cạnh cậu là được rồi:

"Đương nhiên em sẽ không rời bỏ anh, em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi... mãi mãi"

Đồ Du Du vừa nói xong câu này liền tức tốc bị Tô Thành bế nhấc bổng trên tay đi vào trong phòng ngủ đặt cậu xuống giường, bàn tay hấp tấp nhanh chóng lột bỏ tất cả quần áo trên người cậu, một hồi triền miên nóng bỏng như thường lệ tiếp tục diễn ra trên chiếc giường rộng lớn cao cấp kia.

"Tô Thành, em nghĩ cũng muốn kiếm một công việc"

Tô Thành liên tục đặt tới trên gương mặt Đồ Du Du những nụ hôn nóng bỏng:

"Em ở nhà tự chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi"

Đồ Du Du thở gấp:

"Em muốn đi làm, mấy ngày nay ở nhà quả thật cảm thấy không quen"

Tô Thành cúi đầu hôn vào đôi môi ngọt ngào kia của Đồ Du Du:

"Được rồi, như vậy để anh sắp xếp cho em một công việc phù hợp, để em làm việc cho người khác chi bằng để em làm cho anh còn tốt hơn"

Đồ Du Du cuối cùng bị Tô Thành triệt để gây sức ép, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không còn sức, cũng chẳng biết ngủ từ lúc nào không hay.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi đưa Tô Đồ Lang Quân đến lớp, Tô Thành liền lái xe đến Tô thị, còn Đồ Du Du hiện tại vẫn còn say ngủ chưa thể nào rời giường được.

Hôm nay toàn bộ nhân viên trên dưới Tô thị đều đến rất sớm, không có bất cứ một ai vắng mặt cả. Tô Thành vẫn một bộ dáng như thường ngày, hắn không thích mặc đồ tây cho nên lúc này liền chọn đại một bộ trang phục thường ngày vẫn mặc, một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo măng tô tối màu đơn giản. Trang phục đơn giản không phô trương nhưng dáng vẻ lúc này của hắn quả thật rất cuốn hút, từ gương mặt đẹp giống như được một họa sĩ điêu khác nổi tiếng nhất tạo ra cho đến dáng người hoàn hảo đến từng cen ti mét, tất cả đều khiến cho mọi nữ đồng nghiệp đang ở ở xung quanh cũng muốn nhìn không thể rời mắt được.

Một người đàn ông nhìn qua cũng khoảng ngoài năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tô Thành tiến tới liền vội vã chạy lên đón tiếp nhiệt tình. Người nọ chính là phó giám đốc bộ phận kinh doanh, chỗ đứng trong công ty xem như cũng không nhỏ, ngay cả giám đốc kinh doanh là Vu Phóng cũng phải có vài phần nể mặt ông ta, thế mà lúc này lại làm ra bộ dạng nhiệt tình thái quá lấy lòng Tô Thành như vậy, thật sự khiến cho mọi người trên dưới công ty cũng bàn tán xôn xao:

"Mọi người, đây là Tô phó tổng, đề nghị mọi người cho một tràng pháo tay""

Sau tiếng nói của phó giám đốc phòng kinh doanh kia thì bắt đầu có một tràng pháo tay kéo dài rầm rộ, Tô Thành nhìn qua mọi người một lượt chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi rời đi:

"Cảm ơn"

Tô Thành đủ lạnh lùng khiến cho trái tim thiếu nữ xôn xao, mấy cô gái trẻ trong công ty còn bắt đầu ảo tưởng tới hình tượng tổng tài lạnh khốc. Ai cũng đều nghe được tin Tô Thành là con trai lớn của Tô Thánh, lần này trở về liền một phát tiếp quản vị trí phó tổng giám đốc, chức vị chỉ sau Tô Thánh một bậc. Nhị thiếu gia của Tô gia đã có vợ rồi, như vậy đại thiêu gia lại càng cao giá hơn, đại thiếu gia đến hiện tại vẫn còn độc thân, chẳng phải bọn cô cũng có cơ hội leo lên cành cao làm phượng hoàng rồi hay sao, thế cho nên tại buổi gặp mặt đón tiếp này các cô gái đều trang điểm hết sức xinh đẹp, trang phục cũng muốn đẹp như đi dự tiệc, chỉ đáng tiếc rằng Tô đại thiếu của chúng ta trong mắt chỉ có duy nhất một chuẩn mực cái đẹp là người nào đó cho nên sẽ không hề để tâm đến bất cứ ai.

"Trời ơi, Tô phó tổng thật sự quá đẹp trai"

"Nghe nói Tô phó tổng vẫn còn độc thân đó"

"Đúng là tổng tài lạnh khốc mà..."

"Tô phó tổng còn đẹp trai hơn cả giám đốc phòng kinh doanh nữa"

Tô Thành vừa rời đi, dưới đại sảnh liền bắt đầu túm lại bàn tán, đa số đều là những cô gái vẫn còn độc thân, trái tim liên tục bị Tô Thành làm cho đập loạn.

Phó giám đốc phòng kinh doanh là Trương Bá, năm nay đã năm mươi ba tuổi, lần này được đích thân Tô Thánh giao nhiệm vụ giúp đỡ Tô Thành cho nên thái độ của ông ta dĩ nhiên là phải khác:

"Tô phó tổng, đây là Lâm Mỹ, là thư ký sau này của cậu"

Trương Bá vừa nói xong, phía sau liền có một cô gái bước tới mỉm cười khẽ nói:

"Xin chào Tô phó tổng, em là Lâm Mỹ".

Bình luận

Truyện đang đọc