MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Chuyện gì tới cũng phải tới, lần này nhất định sẽ không có ai ngăn cản chuyện tốt của Tô Thành nữa, hắn vừa lên đến phòng liền nhanh chóng ôm lấy Đồ Du Du, bàn tay gấp gáp cởi áo ngoài của cậu xuống. Đồ Du Du cũng có chút kinh hoàng vì phản ứng này của Tô Thành, cậu ngây ngốc bị hắn lột sạch sẽ rồi đặt lên giường. Bởi vì đèn trong phòng vẫn sáng, mà Đồ Du Du lại rất ngượng ngùng cho nên liền đưa tay chống lấy ngực của Tô Thành ngăn cản hắn lại:

"Khoan đã"

Tô Thành nhíu mày có điểm nóng nảy:

"Lại có chuyện gì nữa sao?"

Đồ Du Du hai má ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng liếc sang một bên ý muốn né tránh Tô Thành:

"Anh tắt điện trước đã"

Tô Thành vội vàng ngồi dậy bước xuống giường khàn giọng đáp:

"Được, em đợi anh"

Tô Thành tắt điện xong liền nhảy lên giường tiếp tục, trong bóng tối tĩnh lặng Đồ Du Du còn nghe được tiếng quần áo va chạm có chút hỗn loạn, khẳng định là Tô Thành đang nóng nảy muốn cởi quần áo của hắn ra. Đồ Du Du bắt đầu căng thẳng, cho dù đây cũng không phải là lần đầu tiên nhưng cậu vẫn vô cùng căng thẳng, bỗng có một bàn tay bắt đầu chạm vào đùi của Đồ Du Du, Đồ Du Du có chút run rẩy, có một chút hồi hộp, cũng có một chút mong chờ.

"Không cần căng thẳng, anh sẽ thật nhẹ nhàng" Tô Thành khàn giọng, một tay nhanh chóng vươn tới chỗ tủ mở ra ngăn kéo lấy gel bôi trơn, gel bôi trơn này hắn mua ở Thượng Hải vẫn chưa có cơ hội dùng, mấy lần đều bị người khác phá hoại, lần này khẳng định phải ăn được Đồ Du Du.

Đồ Du Du mở rộng hai chân, cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh ướt át ở nơi sâu kín giữa hai mông cậu, đầu ngón tay to lớn mang theo vết chai nhưng quả thật vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu vẽ vài vòng ở trên đó. Phải nói thân thể của Đồ Du Du cực kỳ mẫn cảm, khi đầu ngón tay Tô Thành chạm tới nơi đó của cậu thì cả người cậu liền bắt đầu nóng lên giống như có hàng vạn con kiến đang không ngừng bò trên người cậu vậy:

"Ha... ưm"

Tô Thành đưa một ngón tay tiến vào bên trong động nhỏ của Đồ Du Du, vách thịt chật hẹp ấm nóng không ngừng bao bọc lấy đầu ngón tay của hắn. Đồ Du Du hít một hơi thật sâu rồi thở dốc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ga giường cố gắng không bật ra tiếng kêu rên khiến người ta đỏ mặt. Tô Thành chậm rãi đưa đầu ngón tay kéo ra rồi lại đâm vào, Tiểu Du Du cũng được hắn quan tâm hiện tại đang khẽ vuốt ve lên xuống, trong phòng ngoài tiếng thở dốc trầm khàn của hai người ra thì chỉ có tiếng nước ướt át phát ra rất nhỏ từ nơi đó của Đồ Du Du:

"Du Du, anh đợi ngày này từ lâu lắm rồi"

Đồ Du Du há miệng cắn lấy mu bàn tay của bản thân mình, cậu muốn ngăn chặn tiếng thở dốc rên rỉ của mình, tiếng thở dốc rên rỉ đó đến chính bản thân cậu nghe cũng phải phát ngượng, nếu như để cho Tô Thành nghe thấy được nhất định sẽ cười cậu. Tô Thành mang thêm một đầu ngón tay nữa sát nhập vào phía bên trong Đồ Du Du, vách thịt kia càng ngày càng co bóp kịch liệt hút lấy hai đầu ngón tay của hắn, phía bên trong nóng giống như là lửa cháy thật làm cho hắn cũng phải cảm thấy ngạc nhiên:

"Du Du thả lỏng một chút..."

Đồ Du Du bởi vì có điểm đau đớn nên không tự chủ được mà khép chân lại, ngay cả nơi phía dưới cũng không thể tự điều khiển được mà liên tục co bóp không thôi:

"A, Tô Thành chậm chút..."

Tô Thành hắn mồ hôi đã lấm tấm đầy trán, hắn đã chậm lắm rồi nếu như còn muốn chậm nữa thì nhị đệ phía dưới của hắn khi nào mới đến lượt đây:

"Ngoan, mau tách hai chân rộng ra một chút... chuyện này không đáng sợ như em nghĩ, không phải em đã từng làm rồi sao..."

Đồ Du Du hơi hơi tách rộng hai chân ra một chút, đúng là không phải là lần đầu tiên của cậu nhưng mà cậu vẫn rất căng thẳng, vẫn có cảm giác đau rát phía bên dưới kia. Tô Thành nhanh chóng cho thêm một ngón tay nữa vào, Đồ Du Du bị tập kích bất ngờ liền nức nở không thôi:

"A... ưm..."

Khuôn miệng cậu vừa há ra liền có một đầu lưỡi mềm mại nhanh chóng xâm nhập vào bên trong, đầu lưỡi kia giống y như chủ nhân của nó vậy vô cùng giảo hoạt, rất biết cách làm cho cậu thần trí mê loạn. Tô Thành vừa hôn Đồ Du Du vừa tăng tốc ở phía dưới muốn khuếch trương nơi đó của cậu. Đồ Du Du lúc đầu cảm thấy đau vô cùng nhưng rất nhanh liền đón nhận được khoái cảm, hai tay đưa lên bao lấy má Tô Thành hé miệng ngậm lấy đôi môi của hắn. Tô Thành cảm thấy như vậy đã có thể sẵn sàng liền thu tay lại, hắn chuyển mình nâng hai chân Đồ Du Du đặt lên eo của mình, mang tiểu đệ nóng nảy đến nổi gân xanh tím của mình đặt ở trước nơi tư mật kia của Đồ Du Du. Đồ Du Du có chút hoảng hốt khi cảm nhận được nhiệt độ nóng giống như sắt nung lại cứng đến như thiếc kia của Tô Thành liền khẽ thốt lên:

"Nóng quá..."

Tô Thành chậm rãi mang tiểu đệ của mình từng chút, từng chút một tiến vào bên trong, Đồ Du Du lúc đầu cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng trong đau đớn lại có khoái cảm xen lẫn khiến cho cậu như muốn phát điên lên rồi:

"Tô Thành... đừng nhanh quá..."

Tô Thành đã chậm hết mức có thể rồi, nếu như hiện tại còn mở đèn khẳng định Đồ Du Du có thể nhìn thấy đường gân xanh nổi rõ trên trán hắn cùng tầng mồ hôi mỏng vì nhẫn nhịn nãy giờ. Tô Thành đưa tay khẽ gãi lấy điểm nhỏ bên ngực trái của Đồ Du Du, lại hé miệng ngậm lấy bên ngực phải còn lại của cậu, Đồ Du Du giật mình khẽ rên rỉ:

"A... Tô Thành..."

Tô Thành dùng sức ngắt lấy điểm nhỏ bé hiện tại đang muốn sưng lớn hơn trên ngực Đồ Du Du:

"Ừ, anh đây"

Đồ Du Du cảm giác giống như trước ngực có dòng điện chạy tới liền nức nở:

"A... Tô Thành... đừng như vậy mà"

Tô Thành đã đưa được một nửa tiểu đệ của mình vào trong người Đồ Du Du, nhưng lại gặp chút khó khăn khi tiếp tục tiến vào bởi vì hắn cảm thấy nơi đó của cậu càng ngày càng co bóp kịch liệt dữ dội hơn, giống như là đã đạt đến sự chịu đựng cực hạn rồi:

"A... không... quá lớn..."

Tô Thành cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào ngọt lịm kia của Đồ Du Du, thân dưới dùng sức một chút kiên quyết đi vào bên trong thân thể cậu. Năm đó Tô Thành chỉ là một học sinh cấp ba đã có thể làm cho Đồ Du Du kiệt sức ngất xỉu, thời điểm hiện tại hắn là người đàn ông trưởng thành, nơi đó thế nhưng còn muốn phát triển đến đáng sợ hơn, Đồ Du Du cảm nhận được phía dưới sắp bị Tô Thành làm hỏng rồi liền nức nở la khóc:

"Không... quá lớn... Tô Thành... quá lớn"

Tô Thành đã có thể tiến được vào bên trong Đồ Du Du chính là bản thân cậu sẽ chịu đựng được kích thước này của hắn, thế cho nên hắn liền ở bên tai cậu khẽ thấp giọng an ủi:

"Thả lỏng một chút rất nhanh sẽ không sao"

Đồ Du Du lắc đầu nức nở:

"Em không được... Tô Thành anh trước đi ra có được không... sẽ hỏng mất"

Tô Thành nếu không phải tình huống bất trắc nhất định sẽ không chịu mang tiểu đệ của mình rời khỏi nơi mềm mại ấm nóng này, huống chi Đồ Du Du chẳng qua là chưa kịp thích nghi mà thôi, đợi câu thích nghi tốt rồi nhất định sẽ tốt đẹp cả:

"Bảo bối ngoan, sẽ không hỏng được... nghe lời anh trước thả lỏng một chút"

Đồ Du Du lắc đầu, quả thật là rất đau, đau hơn trước đây rất nhiều:

"Tô Thành ô ô... đau..."

Tô Thành ôn nhu hôn vào trán của Đồ Du Du yêu thương dỗ dành:

"Đừng khóc, anh thật sự sẽ rất đau lòng"

Đồ Du Du cả người mềm nhũn lại nhỏ nhắn, bây giờ còn muốn nức nở như vậy thật sự chính là kiểu khiến cho Tô Thành chỉ hận không thể bỏ vào trong túi áo ngực mà giấu đi thật kỹ. Đồ Du Du nỉ non đến đáng thương:

"Tô Thành..."

Tô Thành nhanh tay đưa xuống nắm lấy Tiểu Du Du vuốt ve trêu chọc:

"Ừ, anh đây..."

Đồ Du Du ngay lập tức liền khẽ run rẩy, bàn tay ôm lấy lưng Tô Thành cũng đang cào loạn ở đó:

"A..."

Tô Thành vuốt vẻ Tiểu Du Du một chút liền nhân cơ hội này mà khẽ cử động eo, quả nhiên cừu nâu ngốc đáng yêu nhà hắn vẫn có thể thích nghi được kích cỡ này, nhưng mà hắn cũng không dám quá mạnh bạo sợ sẽ làm cậu đau chỉ vừa có thể an ủi Tiểu Du Du vừa khẽ ra vào chậm rãi trong cơ thể cậu:

"A... Tô Thành... nhanh một chút..."

Tô Thành chính là muốn nhanh nhiều chút, nhưng cũng chỉ dám nhanh một chút với Đồ Du Du mà thôi:

"Bảo bối, thoải mái không?"

Đồ Du Du liên tục cào loạn ở phía sau lưng Tô Thành:

"A... thoải mái... nhanh thêm một chút nữa..."

Tô Thành cười xấu xa nắm lấy eo của Đồ Du Du triệt để nhanh nhất có thể:

"Tiểu yêu tinh..."

Đồ Du Du bị hắn nắm chặt eo cố định, cả người cũng vì sự đưa đẩy kia mà không thể yên ổn, nơi phía dưới liên tục bị chạm đến điểm G khiến cho đầu óc cậu như muốn nổ tung, không có cách nào đón nhận được khoái cảm giống như nước lũ đánh đến liên tiếp này:

"A... quá nhanh... quá sau... sẽ không được..."

Đồ Du Du chẳng biết mình đang nói cái gì đâu, nếu như tỉnh táo cậu sẽ không nói ra mấy lời như thế này, cũng chỉ có vào thời điểm này thì Tô Thành mới có thể thấy được một bộ dạng yêu kiều ướt át kia của cậu, thật sự hắn không dám nghĩ tới nếu như để cho kẻ khác phát hiện ra mặt tốt này của cậu khẳng định sẽ nổi lòng tham mà cướp cậu khỏi hắn mất thôi:

"Bảo bối, em nói yêu anh đi"

Đồ Du Du rên rỉ đứt quãng:

"A... yêu anh... Tô Thành..."

Tô Thành cúi xuống hôn lấy đôi môi anh đào của Đồ Du Du, mang đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng ngọt ngào của cậu, Đồ Du Du cảm nhận được vật to lớn cực đại kia liên tiếp chạm được tới nơi sâu thẳm trong cơ thể cậu liền muốn sung sướng đến ngất đi, một luồng khí nóng từ trong cơ thể chuẩn bị vận động như muốn thoát ra ngoài. Có lẽ Tô Thành cũng cảm nhận được sự biến đổi khác thường này của Đồ Du Du cho nên hắn liên nhanh tay nắm lấy Tiểu Du Du của cậu, đầu ngón tay đặt ở trên niệu đạo kia bịt chặt lại, Đồ Du Du mở lớn hai mắt lắc đầu khó chịu:

"Ô ô... đừng như vậy, Tô Thành mau buông tay"

Tô Thành ra tăng tốc độ, hắn còn chưa muốn thỏa mãn đâu:

"Đợi một chút chúng ta cùng ra"

Đồ Du Du hai tay cào loạn ở phía sau lưng Tô Thành, cả người cậu nóng nảy khó chịu chỉ muốn bắn ra nhưng lại bị bàn tay xấu xa kia ngăn lại:

"Không... Tô Thành mau buông tay... a a..."

Tô Thành cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn đang không ngừng phát ra tiếng kêu kiều mị kia:

"Bảo bối ngoan, kiên nhẫn một chút"

Đồ Du Du nức nở như muốn ngất đi, cảm giác cả người vừa khoái cảm vừa khó chịu khiến cho cậu không biết nên làm sao mới có thể kết thúc việc này, may mắn vài phút sau đó Tô Thành cuối cùng cũng chịu buông tay đang nắm lấy Tiểu Du Du của cậu, ngay lập tức từ nơi đó liền phun ra một luồng tinh khí nóng ấm, cũng cùng lúc đó ở nơi tận cùng trong cậu đón nhận được một tia nước nóng đang lan tràn khắp cơ thể:

"A..."

Tô Thành kéo thân thể sớm đã mềm nhũn vô lực kia ngồi dậy ôm vào trong lồng ngực mình, Đồ Du Du không hề có sức lực phản kháng cứ như vậy ngả đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, da thịt hai người nóng bừng chà sát vào nhau càng tăng thêm nhiệt độ của cơ thể, Tô Thành khẽ vuốt ve sống lưng mịn màng trơn bóng của Đồ Du Du, ngón tay như có như không sẽ thỉnh thoảng đặt trên mông cậu mà vuốt ve:

"Bảo bối, anh vẫn còn muốn nữa"

Đồ Du Du nghe thấy vậy liền mở lớn hai mắt, thân thể ngay lập tức có cử động trở lại yếu ớt phản kháng Tô Thành:

"Không được... đã mệt"

Tô Thành hé miệng cắn vào vành tai non mềm nhạy cảm của Đồ Du Du, giọng nói trầm khàn mang theo dục vọng rõ ràng:

"Sẽ là lần cuối cùng"

Đồ Du Du lắc đầu từ chối, ngay cả giọng nói cũng vì vừa rồi la hét quá kịch liệt mà lạc hẳn đi:

"Không được... em không được"

Tô Thành một tay vòng qua eo Đồ Du Du đỡ lấy lưng cậu, tay khác liền xấu xa mò lên tới điểm nhỏ mẫn cảm ở trước ngực cậu kia mà nắn bóp nhéo lấy, Đồ Du Du khẽ a lên một tiếng nức nở cầu xin, hai tay vội nắm chặt lấy tay hắn ngăn không cho hắn làm loạn ở tại nơi đó của cậu:

"Đừng mà Tô Thành... anh đừng như vậy"

Tô Thành căn bản là không cho Đồ Du Du có cơ hội nói lời từ chối nữa, hắn ngay lập tức ngậm lấy cánh môi xinh đẹp kia của cậu, đầu lưỡi tham lam chu du khắp mọi nơi trong khoang miệng ngọt ngào kia, Đồ Du Du vô lực phản kháng kết quả vẫn là phải nghe theo Tô Thành tiến hành một hồi kịch liệt nữa cùng hắn.

Tư thế hiện tại vô cùng ái muội, còn có thể đi tới nơi sâu nhất trong cơ thể Đồ Du Du, Đồ Du Du ngồi ở trong lòng Tô Thành, eo nhỏ bị hai bàn tay cứng như gọng kìm kia của hắn nắm lấy đến muốn gãy làm đôi, đặc biệt ở dưới nơi giao hợp kia cũng vì kích cỡ quá lớn kia của hắn mà ửng đỏ sưng lớn:

"A... không... Tô Thành đừng quá nhanh... quá nhanh rồi..."

Tô Thành chính là yêu chết dáng vẻ này của Đồ Du Du, quá mức đáng yêu, ngay cả giọng nói này cũng quá mức câu dẫn hắn, hẳn là muốn hắn chà đạp cậu thật nhiều lần đây mà:

"Bảo bối miệng nào của em cũng thật ngọt"

Đồ Du Du cảm thấy nóng, rất nóng, khắp người đều nóng, thứ phía bên trong người cậu đang điên cuồng tàn phá bừa bãi kia còn muốn nóng hơn, cảm giác bên trong sẽ bị Tô Thành làm hỏng mất, vừa lo sợ lại vừa khoái cảm khiến cho lời nói khi nói ra cũng sẽ không tự chủ được mà có chút đối lập nhau:

"A sắp hỏng... quá lớn... a..."

Đồ Du Du lần này rất nhanh mang toàn bộ tinh túy trong người phóng ra trên bụng của Tô Thành, Tô Thành có chút luyến tiếc vì không kịp ngăn cản, như thế nào người này lại dám ra trước hắn như vậy:

"Bảo bối, em không ngoan, anh phải trừng phạt em"

Nói rồi Tô Thành liền đưa tay bóp mạnh lấy một bên ngực trái của Đồ Du Du, còn xấu xa mang điểm nhỏ mẫn cảm kia kéo ra một chút mà xoắn lấy, Đồ Du Du nức nở lắc đầu miệng nhỏ liên tục cầu xin tha thứ:

"A không... Tô Thành đừng như vậy... rất đau... thật rất đau ô ô"

Nếu như hiện tại có ánh điện, khẳng định Tô Thành sẽ nhìn thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Du Du có biết bao nhiêu phong tình, đôi mắt mê man ngập nước, đôi môi anh đào vì bị hắn tàn sát bừa bãi mà còn hơi sưng lên, ngay cả trước trán cũng có vài lọn tóc vì tầng mồ hôi tinh mịn kia mà bết dính lại với nhau một chút. Khắp người Đồ Du Du đều có dấu vết hoan ái để lại từ bên cần cổ cho đến khuôn ngực đáng thương liên tiếp bị thi hành trừng phạt kia đến eo nhỏ mảnh khảnh cùng cặp mông cong vểnh đều có dấu răng, dấu tay của Tô Thành để lại, giống như là cậu vừa bị một con mãnh thú đánh dấu chủ quyền vậy.

Tô Thành mang Đồ Du Du đặt xuống giường, yêu thương hôn nhẹ vào trán cậu, Đồ Du Du vẫn còn có một chút ít ý thức sót lại cho nên hiện tại cậu có thể cảm nhận rõ ràng được vật to lớn kia của Tô Thành vẫn còn đang tồn tại trong mông cậu chưa chịu rút ra:

"Tô Thành... đã mệt a..."

Đồ Du Du quả thật đã mệt nhưng mà Tô Thành lại chẳng hề cảm thấy thấm tháp vào đâu cả, hắn còn muốn thật nhiều lần hơn nữa, thân thể của Đồ Du Du quá mức kỳ diệu rồi bao nhiêu lần cũng không đủ với hắn, thế cho nên hắn liền thấp giọng ở bên tai cậu nói nữa:

"Bảo bối, một lần nữa có được không?"

Đồ Du Du hoảng sợ, Tô Thành mỗi lần tới liền vô cùng mạnh bạo hơn nữa thời gian còn kéo dài rất lâu, nếu như hắn quả thật còn muốn thêm nữa thì cậu thật sự sẽ không thể chống đỡ nổi:

"Đừng mà Tô Thành... cầu xin anh... em không được nữa rồi"

Tô Thành cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Đồ Du Du:

"Sẽ là lần cuối cùng, anh hứa sẽ nhẹ nhàng thôi"

Đô Du Du quả thật muốn khóc, hai mắt ngập nước đến đáng thương run rẩy nói:

"Anh vừa rồi cũng nói là lần cuối cùng"

Tô Thành cầm lấy một chân của Đồ Du Du nhấc lên chuẩn bị chờ phát động:

"Bảo bối, lần này sẽ là lần cuối cùng..."

Thế là trong phòng ngủ ái muội cứ mười phút sau liền sẽ có một cuộc đối thoại như thế này:

"Bảo bối, sẽ là lần cuối cùng... anh nhất định sẽ nhẹ nhàng thôi"

"Không Tô Thành... anh đã nói lần cuối cùng rất nhiều lần rồi... a... không... quá lớn...".

Bình luận

Truyện đang đọc