MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Thời gian cứ thế trôi đi, Đồ Du Du và Tô Thành vẫn duy trì mối quan hệ như vậy, đối với Tô Thành hắn vẫn luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh cừu nâu ngốc nhà mình, hắn sớm đã coi cậu giống như là người yêu, nhưng đối với Đồ Du Du thì lại khác, tuy rằng lúc ở bên cạnh Tô Thành, nghe mấy lời nói lưu manh không biết xấu hổ của hắn, có đôi lúc sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng mà cậu vẫn chưa thể nào tiếp nhận được mối quan hệ giữa cậu và hắn hiện tại là mối quan hệ yêu đương.

Tô Thành và Đồ Du Du chưa từng có bất cứ một cuộc hẹn hò chính thức nào cả, cùng nhau đi ra ngoài chỉ có duy nhất một việc là đến siêu thị mua đồ ăn. Tô Thành không phân biệt ngày lễ hay dịp trọng đại gì, chỉ cần ở trên đường nhìn thấy có thứ này rất hợp với Đồ Du Du liền sẽ mua về cho cậu. Được tặng quà ai mà chẳng thích, nhưng mà đối với Đồ Du Du thì lại là một vấn đề khác, Đồ Du Du không những không thích mà còn cảm thấy phiền, điển hình là chuyện ngày đó Tô Thành cùng một nhóm bạn đi chơi ngoại ô còn mang về cho Đồ Du Du một con cừu non bốn tháng tuổi. Đồ Du Du khi ấy mới đi dạy về liền nhìn thấy Tô Thành bế con cừu kia trên đùi ngồi ở ghế sô pha xem TV, hắn vừa nhìn thấy cậu liền nói bởi vì con cừu kia rất giống cậu cho nên hắn liền mang nó về nuôi ở nhà cậu. Tuy rằng con cừu nhỏ kia đáng yêu thật nhưng mà khu nhà ở giáo viên không cho nuôi động vật, huống chi từ đó đến giờ người ta chỉ nuôi chó nuôi mèo, làm gì có ai nuôi cừu làm thú cưng đâu, Đồ Du Du phải nói mãi thì Tô Thành mới chịu mang con cừu kia trả lại cho nông trại.

Trời bước vào thu, Vương Phủ vốn trồng hai hàng phong dài thẳng tắp lúc này lá đã chuyển qua đỏ vàng nhìn vô cùng thơ mộng. Đồ Du Du buổi sáng đứng trên ban công nhà nhìn ra liền thấy hình ảnh này, trong lòng chẳng hiểu sao có một chút buồn bực, ngẫm lại cậu và Tô Thành cứ như vậy đã quen nhau được bốn tháng rồi. Bốn tháng mà cứ ngỡ như mới hôm qua, Đồ Du Du vẫn không thể nào thích ứng được mối quan hệ giữa cậu và Tô Thành, có điều vẫn không thể không nói Tô Thành thật sự là đã mang đến cho cậu rất nhiều sự thay đổi trong cuộc sống, chính là sự mới mẻ mà trước nay cậu chưa từng bị phá vỡ.

Tô Thành thích Đồ Du Du, càng ngày càng yêu thích cậu thật nhiều, đối với tình yêu chính là cuồng nhiệt giống như những lá phong đỏ trên cây kia, Tô Thành cũng không hiểu tại sao hắn lại thích cậu nhiều như thế chỉ biết độ yêu thích này càng ngày càng tăng lên thật nhiều.

"Thầy ơi, thầy có thật là có gì đó với Tô Thành hay không?"

Đây là câu hỏi của Vu Phóng, vừa mới kết thúc tiết dạy Đồ Du Du liền đi ra khỏi lớp học, đi được vài bước thì Vu Phóng gọi cậu lại hỏi như thế. Đồ Du Du trong nhất thời khó xử ngây ngẩn tại chỗ, Vu Phóng chăm chú quan sát sắc mặt của Đồ Du Du, rất nhanh sau đó trong đôi mắt của hắn lóe lên một tia mất mát thất vọng không rõ vì sao. Đồ Du Du giật mình thoát khỏi sự lúng túng, cậu cố gắng làm ra dáng vẻ thật bình thường nhưng trong mắt của người đối diện chính là vô cùng bất thường:

"Vu Phóng, em đang nói đến chuyện gì đó, tôi và Tô Thành cái gì cơ?"

Chuyện Tô Thành lên tiếng nói không muốn bất cứ ai gây khó dễ cho Đồ Du Du cả trường sớm đã biết, chỉ là có một số người biết hai người bọn cậu là loại quan hệ đó, nhưng có một số người lại không hề ngờ tới, mà Vu Phóng chính là kiểu người đầu tiên. Đối diện với Đồ Du Du lúng túng như vậy thì không cần phải cậu lên tiếng trả lời, Vu Phóng sớm đã xác định được chuyện đó là thật. Vu Phóng che giấu cảm xúc rất tốt, vừa mới rồi trong đôi mắt còn có chút mất mát, nhưng mà lúc này đã nhanh chóng lấy lại nụ cười thường trực trên môi:

"Không có gì, chỉ là gần đây trong trường đồn đại rất nhiều, hẳn chỉ là tin vịt mà thôi. Đúng rồi, sắp tới là thi học kỳ rồi thầy có thể giúp em ôn tập hay không?"

Hai tháng nữa chính là kỳ thi học kỳ 1, Đồ Du Du bình thường vẫn luôn nhắc nhở Tô Thanh nên ôn luyện đi nhưng hắn từ đầu đến cuối đều rất ham vui, bây giờ trong lớp có một học sinh ham học như vậy thử hỏi Đồ Du Du làm sao có thể từ chối cho được:

"Cũng được, như vậy thì để khi nào rảnh..."

Không đợi Đồ Du Du nói xong lời kia thì Vu Phóng đã nhanh chóng cắt lời:

"Ngày hôm nay được không ạ, thầy nói tuần sau có bài kiểm tra, em lại có rất nhiều vấn đề không hiểu"

Đồ Du Du do dự, bình thường Tô Thành sẽ tới nhà của cậu vào buổi trưa, mấy ngày trước hắn đi du lịch cùng nhóm bạn vẫn chưa trở về, không biết hôm nay hắn có tới chỗ cậu hay không, nhưng mà nếu như hắn thật sự có tới thì cũng đã sao, hay là cậu trước vẫn là đồng ý ôn tập cho Vu Phóng trước, dù sao thì kỳ thi trước mắt quan trọng hơn:

"Vậy cũng được, chúng ta bây giờ đến thư viện có được không"

Vu Phóng nhanh chóng gật đầu:

"Được"

Vu Phóng không giống Tô Thành, nếu như Tô Thành ở trước mặt Đồ Du Du lúc nào cũng nói ra mấy lời lưu manh không giống học sinh thì ngược lại Vu Phóng lại rất hài hước cùng lễ phép. Đồ Du Du ở bên cạnh Vu Phóng cảm nhận rõ ràng được sự kính trọng của một học sinh đối với thầy giáo, còn ở bên cạnh Tô Thành thì hắn lúc nào cũng nói cậu văn nhã bại hoại không giống thầy giáo, chọc cậu muốn tức đến hộc máu.

Thư viện trường Vương Phủ rất rộng lớn, phong cách hoàng gia sang trọng, hiện tại bên trong chỉ có một vài học sinh vẫn còn chưa chịu trở về nhà. Trong thư viện có bán một số đồ ăn nhanh phục vụ cho học sinh đỡ đói bụng, bây giờ cũng là trưa rồi, Đồ Du Du và Vu Phóng cũng chưa ăn cơm cho nên Vu Phóng liền mua cho cậu một chiếc bánh hamburger cùng một lon cocacola. Đồ Du Du vốn rất thích ăn những đồ ăn tiện lợi cùng nước ngọt có ga như thế này, nhưng mà từ sau khi quen với Tô Thành hắn tuy rằng rất thường xuyên mua đồ ăn vặt cho cậu, nhưng mỗi đồ ăn đều được tính toán tỉ mỉ từ lượng calo cho đến hàm lượng chất béo, những thứ đồ ăn tiện lợi hay nước ngọt có ga gì đó hắn tuyệt đối đều không cho cậu dùng.

"Không biết thầy thích ăn cái gì, em cứ chọn đại đấy"

Vu Phóng mang theo đồ ăn trở về đặt ở trên bàn, Đồ Du Du gật đầu nói tiếng cảm ơn:

"Như vậy chúng ta ăn trước rồi học sau nhé"

Vu Phóng ngồi đối diện quan sát Đồ Du Du, tuy rằng hắn và Đồ Du Du không nói chuyện với nhau quá nhiều nhưng mà chẳng hiểu sao đối với cậu hắn luôn có một cảm giác quen thuộc không một chút xa lạ nào. Vu Phóng đối với Tô Thành từ trước đến nay đều rất ghen tị với hắn, Tô Thành ở Tô gia luôn là đại thiếu gia được mọi người e dè, còn hắn ở Tô gia cho dù có cố sức đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể nào có được vị trí giống như Tô Thành. Gần đây Tô Thành không thường xuyên về lại Tô gia, trong trường lại đồn đại chuyện giữa Đồ Du Du và Tô Thành, Vu Phóng chỉ cần điều tra một chút liền biết được Tô Thành thời gian gần đây rất hay đến nhà của Đồ Du Du.

Không rõ là bởi vì Vu Phóng có một chút yêu thích với Đồ Du Du hay là do hắn muốn hơn thua với Tô Thành cho nên hắn mới muốn cùng ở một chỗ với cậu, muốn cậu dành thời gian cho hắn một chút. Đồ Du Du vừa ăn vừa hỏi:

"Phải rồi, cậu đã có ý định muốn thi trường đại học nào chưa?"

Vu Phóng chưa có ý định gì cả nhưng mà lúc này nghe Đồ Du Du hỏi liền đáp thế này:

"Em nghĩ muốn học kinh tế còn học đại học nào tạm thời vẫn chưa chọn được"

Đồ Du Du gật đầu:

"Có thể nghĩ qua vài trường như đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, giao thông vận tải, ngôn ngữ và văn hóa Bắc Kinh. Hơn nữa lấy điều kiện nhà của cậu như vậy có thể nghĩ đến chuyện đi du học ở nước ngoài"

Vu Phóng nhìn Đồ Du Du, nghe xong một loạt gợi ý kia của cậu liền đáp thế này:

"Em không có ý định đi du học bởi vì nơi này còn có một số người em không muốn rời xa"

Đồ Du Du không cảm thấy lời nói kia của Vu Phóng có gì không đúng cả, cậu nghĩ Vu Phóng có thể là đang nhắc đến mẹ của hắn hoặc là ba hắn hoặc có thể là rất nhiều người thân của hắn:

"Cố gắng học tập, có gì không hiểu cứ hỏi tôi"

Vu Phóng khẽ mỉm cười, hắn lúc cười lên nhìn rất là đẹp, có thể nói chính là nụ cười tỏa nắng làm cho lòng người ấm áp:

"Chi bằng thầy giúp em dạy phụ đạo đi, ngoài giờ lên lớp lúc nào thầy rảnh em cũng có thể học"

Đồ Du Du hả một tiếng, ngoài giờ lên lớp cậu đúng là có rảnh, nhưng mà khoảng thời gian đó lại bị Tô Thành bắt ở một chỗ với lý do dạy hắn học bài, tuy rằng Tô Thành từ đó đến giờ không chịu học gì cả nhưng mà cậu cũng đã hứa với hắn rồi.

"Thầy bận rồi sao?" Vu Phóng thấy Đồ Du Du giống như đang nghĩ cái gì đó liền ở bên cạnh hỏi

Đồ Du Du giật mình:

"Cũng không phải, chỉ là..."

Đồ Du Du nói đến đây thì dừng lại, cậu chợt nhớ tới chuyện Tô Thành và Vu Phóng là hai anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa Tô Thành còn đặc biệt không thích Vu Phóng, còn Vu Phóng đối với Tô Thành thế nào thì cậu không biết:

"Chỉ là tôi vốn là giáo viên dạy hóa học, mấy môn học khác tuy rằng cũng biết nhưng sẽ không thể nào tiếp cận được phương pháp giảng giải hữu hiệu mà thôi"

Vu Phóng mỉm cười:

"Không sao, em đối với hóa học cần rất nhiều sự trợ giúp, mà thầy ở trên lớp giảng em cũng cảm thấy rất dễ hiểu, hay là thầy không muốn dạy phụ đạo cho em?"

Đồ Du Du khó xử, không phải là cậu không muốn dạy phụ đạo cho Vu Phóng mà là cậu ngại Tô Thành khó đối phó kia:

"Như vậy để tôi xem lại thời gian một chút, cũng chỉ có buổi tối mới có nhiều thời gian rảnh, vẫn không biết địa điểm dạy học ở chỗ nào nữa"

Vu Phóng không cho Đồ Du Du cơ hội do dự hay từ chối:

"Như vậy để em đến nhà của thầy có được không, để thầy đi lại em thấy không phải cho lắm"

Đồ Du Du ngẩn người:

"Đến nhà tôi hả?"

Vu Phóng trong giọng điệu rất mong muốn được học:

"Thầy ngại gì sao?"

Đồ Du Du khó xử:

"Chỉ là tôi cũng dạy cho một người nữa, để tôi sắp xếp lại lịch học của cậu ấy rồi báo lại cậu sau có được không?"

Vu Phóng trầm giọng:

"Có phải là Tô Thành hay không?"

Đồ Du Du gật đầu, Vu Phóng im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười nói một câu khiến cho Đồ Du Du không thể từ chối được:

"Như vậy thì thầy càng không cần phải lo lắng, Tô Thành và em chính là anh em trai cùng cha khác mẹ, hàng ngày đều sống cùng một nhà xem như là quen biết thân thiết, cứ để cho hai người bọn em cùng học cùng cũng được, lúc trở về vừa vặn có thể đi cùng nhau"

Cuối cùng không biết bằng một cách nào đó Vu Phóng vẫn có thể thuyết phục được Đồ Du Du, không rõ là do Vu Phóng rất giỏi thuyết phục cậu hay là do Đồ Du Du không biết cách từ chối người khác mà hiện tại trên đường trở về nhà cậu vẫn đang lo lắng không biết nên nói với Tô Thành ra sao. Ngẫm lại một điều mà Đồ Du Du chưa bao giờ ngờ đến, chính là cậu dù sao cũng lớn tuổi hơn Tô Thành xem như là người từng trải hơn hắn bốn năm, nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi đối diện với hắn là cậu liền trở nên lúng túng, hắn nói cái gì lúc đầu tuy rằng phản kháng không muốn làm nhưng đến cuối cùng vẫn làm theo.

Tô Thành mới trở về từ sau chuyến du lịch, còn đặc biệt mang theo một thùng mận chín căng mọng tươi ngon từ đó về cho Đồ Du Du ăn, hắn bởi vì không liên lạc được cho Đồ Du Du cho nên đã tự mình ở nhà nấu mì tôm lấp đầy bụng đói của mình, lúc Đồ Du Du trở về liền từ trong bếp nói vọng ra:

"Điện thoại của em bị sao thế, anh gọi lại không liên lạc được?"

Đồ Du Du giật mình, không nghĩ tới Tô Thành lại về sớm đến như thế:

"Hả? Điện thoại hẳn là hết pin rồi"

Tô Thành vừa ăn mì vừa dò hỏi:

"Sao hôm nay lại về muộn thế, ở lại dạy thêm giờ hay sao?"

Đồ Du Du có điểm lúng túng, kết quả liền đi vào bên trong phòng khách để cặp da xuống, vốn định sẽ thẳng thắn nói luôn chuyện cậu đã đồng ý dạy kèm cho Vu Phóng rồi nhưng khi định mở miệng liền không tài nào nói được:

"Cậu đi chơi có vui không?"

Tô Thành mỉm cười:

"Vui, nông trại nhà Tử Tuấn không khí rất trong lành, lần sau có dịp sẽ đưa em đến đó cưỡi ngựa, chỗ kia có thùng mận đều là anh tự mình hái mang về cho em ăn đó"

Đồ Du Du đứng dậy mở thùng mận ra xem, từng trái mận tím đỏ chín mọng tròn to rất tươi ngon được xếp ở bên trong thùng xốp, vừa nhìn qua liền có thể biết được là giống mận tốt:

"Cậu hái nhiều thế, một mình tôi ăn sao hết được, hay là mang về nhà cậu bớt đi"

Tô Thành ở trong bếp nói vọng ra:

"Không cần, ăn không hết thì em mang qua cho mấy người trong khu nhà này phân phát đi"

Đồ Du Du nhíu mày:

"Sao lại gọi là mấy người, những người sống ở trong đây đều là giáo viên hết cả đó, cậu đừng có mà vô lễ"

Tô Thành nhanh chóng đáp lời giống như là sợ Đồ Du Du lại nhiều lời nữa:

"Được rồi, anh cố tình hái nhiều như vậy để cho em mang sang cho hàng xóm, coi như là tăng gia tăng tình láng giềng đi"

Đồ Du Du im lặng không nói gì nữa cả, một lát sau cậu liền đi vào trong bếp nhìn Tô Thành rồi nói:

"Tô Thành, hôm nay có học sinh trong lớp nói muốn tôi giúp dạy phụ đạo, sắp tới là thi đại học rồi cho nên tôi cũng muốn giúp học trò của mình"

Tô Thành buông đũa ngẩng đầu nhìn Đồ Du Du nhíu mày:

"Là ai, để anh đến nói chuyện với người đó, xem xem người đó còn muốn em dạy nữa hay không"

Đồ Du Du biết ngày là Tô Thành sẽ phản ứng như vậy:

"Cậu đừng như thế, có học sinh muốn nhờ tôi dạy phụ đạo tôi cảm thấy rất vui, chứng tỏ là phương thức truyền đạt ở trên lớp của tôi rất tốt"

Tô Thành trả lời:

"Em biết như vậy là được rồi, cứ nói không rảnh dạy phụ đạo, chẳng phải nhà nước cũng cấm dạy thêm hay sao?"

Đồ Du Du vẫn kiên nhẫn:

"Tôi là chẳng qua chỉ muốn giúp đỡ học sinh mà thôi, không có thu phí cho nên sẽ không vi phạm pháp luật"

Tô Thành không vui:

"Thời gian nào dạy học cho anh?"

Đồ Du Du trong lòng thầm nghĩ Tô Thành lúc nào cũng nói cần dạy phụ đạo nhưng mà cậu lại không hề thấy hắn có hứng thú muốn học, huống chi lúc ngồi học hắn đều không nghiêm túc một chút nào, cũng chẳng biết hắn có thiết tha học hay không, Có điều Vu Phóng thì lại khác, xem khả năng tiếp thu bài giảng trên lớp cũng như là thái độ thành khẩn của người này, nếu như Đồ Du Du vì Tô Thành mà từ chối thì rất không hợp lý, cậu khẳng định sẽ cắn rứt lương tâm:

"Tôi nghĩ sẽ dạy hai người các cậu luôn cùng một thể, dù sao đi chăng nữa người kia cũng có quen biết cậu, sẽ không gặp vấn đề gì đâu"

Tô Thành trầm giọng:

"Là ai?"

Đồ Du Du im lặng vài giây mới trả lời:

"Là Vu Phóng, cậu ta..."

Không khí trong căn phòng giống như là đông đặc lại, Đồ Du Du còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Thành đã lạnh giọng đánh gãy lời của cậu:

"Lại càng không thể được".

Bình luận

Truyện đang đọc