MƠ TƯỞNG EM ẤY CŨNG VÔ DỤNG

Bởi vì toàn bộ gương mặt của Đồ Du Du lúc này đều vùi vào trong lồng ngực Tô Thành, hơn nữa dáng người của Tô Thành cũng rất cao lớn hiện tại lại đứng xoay lưng về phía sau mọi người, thế cho nên căn bản không ai có thể nhìn thấy được người trong lòng Tô thiếu rốt cuộc có gương mặt ra sao.

Tô Thành ôm Đồ Du Du ở trong lòng vẫn còn cảm thấy thân thể cậu thỉnh thoảng khẽ run lên một chút, đối với sự cảm nhận này khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ chỉ muốn ngay lập tức giết chết Sở Khánh Thiên cùng Cố Bách Hạo. Tô Thành vẫn luôn bao bọc Đồ Du Du rất nhiều, người khác nhìn cậu nhiều một chút hắn đã muốn mang cậu giấu vào trong túi áo ngực, người khác nói chuyện với cậu nhiều vài câu hắn đã muốn không thoải mái, huống chi đến việc đánh cậu một cái như vậy cũng chưa hề có, thế nhưng đám khốn kiếp kia lại dám đánh cậu thành ra như vậy:

"Không sao cả, có anh ở đây rồi"

Đồ Du Du cứ tưởng hôm nay bản thân mình không xong ở chỗ này rồi, cậu tuy rằng không sợ chết nhưng lại sợ sau này không được gặp Tô Thành nữa, nói cách khác chính là luyến tiếc quãng thời gian tươi đẹp với hắn, cậu cũng chỉ vừa mới tỉnh lại mà thôi không muốn nhanh như vậy lại chết đi, thế cho nên khi Tô Thành vừa tới cậu liền không quản cái gì mà ôm chặt lấy hắn. Tuy rằng vết thương trên người rất đau, cũng bị đánh đến mức hai mắt mờ rồi, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự an toàn khi ở trong lồng ngực Tô Thành.

Tô Thành cúi người bế Đồ Du Du trên tay, Đồ Du Du vô cùng phối hợp mà vòng tay qua cổ hắn, mang gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong lồng ngực hắn. Lúc Tô Thành ôm Đồ Du Du rời đi vẫn còn không quên bỏ lại một câu với đám người đang vây kín chỗ này:

"Xử gấp mười lần"

Người trong phòng hít một ngụm khí lạnh, giọng nói kia của Tô Thành tuy rằng không quá lớn nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, khiến cho tất cả mọi người đều nhận định được cậu thanh niên mặc áo phao trắng kia có quan hệ không tầm thường với Tô Thành. Sở Khánh Thiên sợ đến mức thất thần, hôm nay còn mạng ra khỏi hộp đêm này đã là kỳ tích lắm rồi, chỉ sợ là... Cố Bách Hạo sợ hãi vội bước tới chặn ở trước mặt Tô Thành:

"Tô thiếu, chuyện không liên quan đến tôi, đều là do Sở Khánh Thiên cả, tôi không hề đánh người của anh"

Tô Thành chỉ hận hiện tại không thể rút súng ra ở chỗ này bắn vỡ sọ Cố Bách Hạo, nếu như không phải do hắn ta đồng lõa không chịu khai ra sớm, đến khi ấy Đồ Du Du mà xảy ra chuyện gì thì hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ trước mặt. Tô Thành vung chân đá mạnh vào bụng Cố Bách Hạo, Cố Bách Hạo theo đó liền ngã xuống dưới sàn. Tô Thành một chút lưu tình cũng không có trực tiếp dẫm lên tay của cậu ta mà bước qua. Tiếng rắc rắc không lớn phát ra trong căn phòng nhỏ im ắng, giây tiếp theo liền nghe thấy được tiếng hét thê thảm của Cố Bách Hạo truyền ra:

"Người của tao mà cũng dám động tới, không dạy cho mày một bài học để làm gương thì nhất định không được"

Nói rồi Tô Thành liền quay lại phía sau đưa mắt nhìn toàn bộ người đứng ở chỗ này, người trong phòng ai cũng phải hoảng sợ bởi vì ánh mắt kia hằn rõ tơ máu giống như sâu trong người hắn có một con ác quỷ chuẩn bị hiện ra vậy. Tuy rằng trong hắc đạo không phải không có người thích đàn ông, nhưng vẫn không thể ngờ rằng Tô thiếu đỉnh đỉnh đại danh trước nay không hề chạm đến sắc hiện tại lại có thể như vậy đối với một người đàn ông, chuyện này dù sao vẫn là chuyện khiến cho mọi người không thể nào ngờ tới.

Lúc Tô Thành đưa Đồ Du Du về nhà rồi, mọi người nhìn thấy dáng vẻ bị thương kia của cậu liền lo lắng, nhưng lại tuyệt không ai dám đến gần hỏi han, nhìn tới gương mặt đằng đằng sát khí như muốn giết người kia của Tô Thành, mọi người đã tự động tránh xa. Đồ Du Du lúc này mới ý thức được một chuyện rằng cậu nhất định bị Tô Thành phát hiện ra được rằng cậu đi theo dõi hắn, hơn nữa hắn nãy giờ đều không lên tiếng có phải hay không là hắn đang tức giận hay không.

Tô Thành đi lấy hộp thuốc cho Đồ Du Du, mấy vết thương này hắn có thể tự mình xử lý cho cậu, lúc hắn đang rửa vết thương nhỏ trên trán kia của cậu liền trầm giọng hỏi cậu một câu thế này:

"Em sao lại có mặt ở đó?"

Tô Thành biết rồi nhưng vẫn còn hỏi, có điều Đồ Du Du lại không chịu nhận lỗi còn nói như vậy:

"Là do anh không cho em theo, cho nên em mới lén lút đi theo anh"

Tô Thành tức giận, nơi đó là nơi phức tạp như thế nào chứ, nếu như lần này hắn không đến kịp thì Đồ Du Du không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa:

"Em cũng biết là anh không muốn để em đi, em vì sao còn tới đó? Nếu như hôm nay anh không đến kịp thì em có nghĩ tới hậu quả của mình sẽ thế nào hay không hả?"

Đồ Du Du mở lớn hai mắt, trước là bất ngờ vì Tô Thành thế nhưng lại nóng giận với cậu, sau đó cậu liền không suy nghĩ kỹ đã lớn tiếng nói lại hắn:

"Là do anh không cho em theo, em cũng chỉ muốn biết anh bình thường làm những công việc gì mà thôi..."

Đồ Du Du còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Thành đã trực tiếp cắt ngang lời cậu nói:

"Anh là người xấu, chuyện xấu gì anh cũng đã từng làm rồi, em còn muốn biết những chuyện gì?"

Đồ Du Du không hề có ý đó, cậu chẳng qua là muốn xem xem bình thường Tô Thành sẽ làm những việc gì, có nguy hiểm đến tính mạng hay không mà thôi, cậu vẫn là rất lo cho sự an toàn của hắn. Nhưng khi lời nói kia lọt vào tai của Tô Thành lại thành ý nghĩa khác, hắn tưởng rằng cậu muốn đi theo dõi hắn, muốn xem hắn đã trở thành một con người xấu xa đến mức nào. Tô Thành cứ nghĩ đến chuyện Đồ Du Du một khi phát hiện ra hắn việc xấu gì cũng không từ sẽ rời bỏ hắn, hắn đã kiên nhẫn đợi cậu suốt sáu năm rồi, nếu như bây giờ cậu vừa tỉnh lại liền muốn bỏ đi thì hắn cũng không biết làm cách nào có thể tiếp nhận được sự việc này. Tô Thành nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng, Đồ Du Du ngồi ở bên trong cũng thất thần lúng túng, cậu không biết hiện tại nên phải làm cái gì nữa, cậu vô cùng hoang mang, Tô Thành trước nay chưa từng nóng giận với cậu như thế, có phải là vì chuyện cậu lén lút đi theo dõi hắn khiến cho hắn tức giận rồi hay không. Nhưng mà cậu quả thật không hề có ý xấu, cậu là muốn nhìn xem xem công việc thường ngày của hắn có nguy hiểm hay không, mỗi lần hắn đi ra ngoài cậu ở trong nhà liền vô cùng bất an, chỉ sợ hắn đi rồi không về nữa, thế cho nên cậu hôm nay mới đi theo nhìn hắn, không nghĩ tới chuyện lại thành ra thế này.

Thật ra Đồ Du Du cũng rất sợ mất Tô Thành, cậu sợ mất hắn giống như là hắn sợ mất cậu vậy, cho nên khi Tô Thành đột nhiên ra khỏi phòng không nói lời nào như thế thật sự khiến cho cậu vô cùng hoảng loạn. Ngẫm lại những lời Tô Thành ngày hôm nay nói cũng rất đúng, nếu như hắn không đến kịp vậy thì cậu khẳng định sẽ không biết còn xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay đúng là bản thân cậu đã gây phiền phức cho hắn.

Đồ Du Du ngồi trong phòng tĩnh lặng như vậy lâu thật lâu, áo khoác mặt trên người đã bẩn cũng chưa kịp thay, nhìn tới đồng hồ trên mặt tủ đã là gần mười giờ đêm rồi cậu liền mệt mỏi đứng dậy đi vào trong phòng tắm tắm rửa trước. Đồ Du Du không biết nên giải thích sao cho Tô Thành hiểu, cũng không biết hắn có chịu tiếp nhận lời xin lỗi từ cậu hay không, cậu sau này nhất định sẽ nghe theo hắn, hắn nói cậu ở nhà cậu sẽ không lén lút theo hắn đi như hôm nay nữa.

Đồ Du Du tắm xong từ lâu rồi, nằm ở trên giường đợi Tô Thành đã hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, nhìn tới đồng hồ một lần nữa đã gần mười một giờ rưỡi, Đồ Du Du quyết định lật chăn bước xuống dưới giường đi tìm Tô Thành.

Bên ngoài sớm đã tắt gần hết đèn, người trong nhà có lẽ đã đi ngủ, lúc này dọc hành lang trên lầu hai chỉ có thứ ánh điện vàng nhạt chiếu sáng. Đồ Du Du không rõ Tô Thành ở chỗ nào, nhưng trước tiên vẫn là đi tới căn phòng ở phía cuối hành lang kia, đó là phòng làm việc của hắn. Phòng làm việc không mở đèn nên rất tối, nhưng Đồ Du Du vẫn có thể nhận ra được Tô Thành có ở chỗ này thông qua ánh sáng trăng bên ngoài cùng đốm lửa nhỏ trên đầu thuốc lá hắn kẹp ở ngón tay. Trong phòng có mùi thuốc lá cùng mùi rượu thoang thoảng, Đồ Du Du hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi tiến vào. Tô Thành biết là có người tới nhưng hắn không hề quay lại cũng không hề lên tiếng nói lời nào cả, việc này khiến cho Đồ Du Du càng thêm căng thẳng hơn:

"Tô Thành... chuyện ngày hôm nay xin lỗi anh"

Thật ra Tô Thành cũng giống như Đồ Du Du, hắn không biết phải giải thích sao cho cậu hiểu, phải xin lỗi làm sao với cậu, không phải là hắn không muốn nghe theo lời cậu rời khỏi hắc đạo mà là việc này nói muốn rời cũng không phải rời ngay được. Đồ Du Du im lặng đợi Tô Thành lên tiếng, chỉ có điều hắn lại không hề nói tiếng nào cả:

"Tô Thành, em sau này sẽ nghe theo lời của anh, anh nói em ở nhà em sẽ không lén lút đi theo anh nữa"

Tô Thành dụi đầu thuốc đang hút xuống thành cửa sổ bên cạnh, hắn khàn giọng nói:

"Du Du, anh có rất nhiều kẻ thủ, ngày hôm nay em xuất hiện ở đó, để cho người khác nhìn thấy được em rồi, chỉ sợ em sẽ gặp nguy hiểm"

Đồ Du Du tiến lên một bước, e dè nắm lấy tay của Tô Thành:

"Em không sợ nguy hiểm, chỉ sợ anh không quan tâm em nữa... Sau này anh cho dù có làm cái gì em cũng đều không có ý kiến, anh làm người xấu cũng được, người tốt cũng được chỉ cần anh bình an là được"

Tô Thành đang nghĩ nên làm thế nào để rút khỏi hắc đạo, vừa nghe thấy Đồ Du Du nói ra lời kia liền kìm lòng không được mà ngay lập tức vươn tay kéo cậu ngã vào trong lòng hắn, nụ hôn nóng bỏng liên tục rơi tới trên gương mặt cậu, có một bàn tay to lớn bắt đầu luồn vào trong áo cậu, quần của cậu, bao phủ hết cơ thể cậu. Từ sau khi Đồ Du Du tỉnh lại cũng đã được hai tuần rồi, hai tuần đó Tô Thành không hề làm gì quá phận với cậu, thứ nhất là lo cho sức khỏe của cậu, thứ hai chính là lo sợ Đồ Du Du không muốn.

Đồ Du Du vô cùng phối hợp, đôi tay nhỏ bé cũng ôm lấy eo Tô Thành, chủ động há miệng nghênh đón đầu lưỡi mềm mại kia của Tô Thành. Hôm nay Đồ Du Du mặc một bộ đồ ngủ nỉ bông ở nhà màu xanh tối, Tô Thành dễ dàng mang quần dài cùng quần lót của cậu cởi ra, hai tay bao lấy cặp mông vểnh của cậu, hắn thỏa sức nắn bóp, ngừng một chút rồi khàn giọng hỏi:

"Có được không?"

Đồ Du Du không đáp, dùng nụ hôn thay cho câu trả lời của mình. Tô Thành chậm rãi xoa nắn cặp mông mềm mại của cậu, ngón tay cũng như vậy chậm rãi thăm dò phía bên ngoài nơi mẫn cảm kia. Khoang miệng Đồ Du Du liên tục bị đầu lưỡi của Tô Thành cậy mở trêu chọc ở bên trong, Đồ Du Du cảm nhận được mùi của thuốc lá cùng mùi rượu vang nhàn nhạt từ hắn, không rõ là do mùi vị này khiến cho cậu cảm thấy trong đầu trống rỗng mê loạn hay là vì chính bản thân hắn nữa.

Khuôn ngực của Đồ Du Du đột nhiên truyền tới cảm giác tê dại kéo cậu rời khỏi nụ hôn của Tô Thành, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện ra áo ngủ trên người đã bị cởi hết hàng cúc, bàn tay to lớn của hắn đang luân phiên bao phủ chà sát từng điểm nhỏ mẫn cảm kia của cậu:

"A... Tô Thành..."

Động tác của Tô Thành rất mạnh bạo, nhưng trong sự mạnh bạo vẫn có phần ôn nhu dịu dàng, Đồ Du Du có cảm giác chỉ cần bàn tay to lớn kia mang theo lửa nóng vừa chạm vào nơi nào trên cơ thể cậu liền có thể khiến cho cậu khó chịu không thôi.

Sự mềm mại của da thịt trên người Đồ Du Du làm cho Tô Thành cảm thấy vô cùng thích thú, cũng đã lâu lắm rồi hắn không cùng cậu thân thiết như vậy, cứ nghĩ đến chuyện ngày hôm nay xảy ra tại hộp đêm thì động tác của hắn càng thêm phần mạnh bạo gấp gáp hơn. Tô Thành đột nhiên nhấc bổng Đồ Du Du ở trên tay, đưa cậu ngồi lên bàn làm việc ở góc phòng. Đồ Du Du cũng có điểm bất ngờ nhưng sau đó liền đón tiếp tới một trận hôn kịch liệt của Tô Thành, cánh môi mỏng mềm mại bị hắn khẽ chà đạp, bên cần cổ nhất định cũng được hắn để lại dấu vết yêu thương, di chuyển xuống dưới vùng ngực kia chính là cảm nhận được sự mềm mại ướt át, chốc lát trong phòng liền có tiếng nước phát ra từ miệng của hắn.

Đồ Du Du luồn tay vào mái tóc Tô Thành, tiếng rên rỉ ngọt ngào hòa lẫn vào trong không khí, Thượng Hải hôm nay rất lạnh nhưng trong phòng hiện tại nhiệt độ lại dâng cao giống như có một lò sưởi đang chạy hết công suất đặt ngay bên cạnh vậy. Bởi vì trong phòng không mở đèn, mà Tô Thành lại mang gương mặt vùi vào trong ngực Đồ Du Du bận rộn cắn mút vì thế cậu không có cách nào nhìn thấy được biểu hiện trên gương mặt hắn, men theo ánh sáng trăng chỉ có thể nhận định được rằng quần áo trên người hắn là bộ quần áo lúc ở tại hộp đêm, đến hiện tại vẫn chưa hề cởi ra.

Đồ Du Du đột nhiên bị đẩy người lại về phía sau, cậu theo phản xạ liền đưa hai tay trống đỡ trên bàn, tư thế này có một chút khiến cho người ta ngượng đỏ mặt, nhưng chưa kịp đợi cậu lên tiếng nói cái gì thì hai chân cậu đã bị hai cánh tay rắn chắc vươn tới nắm lấy cổ chân cậu gấp ở trên mặt bàn, nơi nhạy cảm phía dưới đều bị bại lộ ra. Đầu ngón tay mang theo vết chai sần rõ ràng không cò thuôn dài như sáu năm trước nữa bắt đầu đưa tới thăm dò ở nơi nhỏ bé kia, Đồ Du Du theo từng động tác vuốt ve trêu chọc của Tô Thành liền khẽ ngâm nga run rẩy.

Thân thể quá mức mẫn cảm cùng với tiếng kêu cuốn hút ma mị kia, tất cả làm cho Tô Thành muốn chậm rãi cũng không thể chậm rãi được, nháy mắt liền mang một ngón tay đâm vào trong động nhỏ của Đồ Du Du:

"A..."

Cảm giác năm đó giống như lại ùa về, Đồ Du Du rất khó tiếp nhận sự xâm nhập của dị vật kia, tuy mới chỉ là một đầu ngón tay thôi nhưng cũng làm cho khắp người cậu bắt đầu đổ mồ hôi:

"Tô Thành... chậm thôi"

Tô Thành đột nhiên ghé sắt vào vành tai Đồ Du Du khẽ gặm cắn:

"Không có gel, em có chịu được không?"

Thật ra đến bước đường này rồi Đồ Du Du căn bản không nghĩ tới những thứ nhỏ nhặt đó, nhưng ngược lại Tô Thành vẫn là luôn quan tâm đến cảm nhận của cậu, tuy rằng hắn đã muốn ăn cậu từ đầu đến cuối nhưng vẫn là không nhẫn tâm để cậu bị thương. Đồ Du Du không muốn làm cho Tô Thành thất vọng, nhưng mà cậu hiện tại thật sự cảm thấy rất đau, giống như chỉ một ngón tay của hắn đã khiến cho cậu khó tiếp nhận rồi:

"Tô Thành... rất đau..."

Tô Thành khàn giọng:

"Anh đưa em trở lại phòng ngủ"

Đồ Du Du không biết Tô Thành tiếp theo có làm hay là không nhưng nếu như hắn muốn làm cậu cũng sẽ không ngăn cản hắn:

"Được".

Bình luận

Truyện đang đọc