MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 37: Hôn

Đèn trong quán bar mờ ảo, du͙ƈ vọиɠ dưới ánh sáng mờ mờ trỗi dậy, cảnh xuân kiều diễm, trong không gian nhỏ hẹp sự nồng nhiệt càng trở nên không chút cố kỵ, tất cả đều cùng ngưng kết lại với nhau, tạo nên một bầu không khí buồn tẻ diễm tục, trong bầu không khí này, không nhìn rõ cụ thể cảnh tượng ở phía xa, lại tạo nên một cái nhìn khác biệt.

Đứng ở một bên, nhìn cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết.

Kỳ thực khoảng cách giữa Kiều Tây và Tần Tứ còn khoảng một bàn tay, tuy nhìn thân mật như vậy, nhưng cái gì cũng chưa làm, Tần Tứ đến chạm cũng chưa chạm tới Kiều Tây.

Nhưng từ xa nhìn đến lại là một chuyện khác, Tần Tứ chỉ hơi khoát tay một chút, đã trông giống như đang muốn ôm lấy Kiều Tây rồi, cô kề bên Kiều Tây nói rất lâu, đều chỉ là những câu hỏi bình thường. Phải như Vạn Tam và bạn gái anh ta, mới chính là kiểu thân mật như keo như sơn, ôm lấy nhau, cảm giác như còn có thể thân mật hơn chút nữa, quả thực là ghen chết người khác.

Kiều Tây cũng không nhìn thấy nhóm người Phó Bắc, người bên cạnh đưa rượu đến, cô không tiện từ chối nhiều, nồng độ rượu không cao không dễ say, nhưng khi vừa đưa ly đến bên miệng, dường như nhớ đến điều gì đó, cuối cùng đặt ly xuống, chuyển sang nước giải khát.

Cũng không phải tiệc xã giao, uống hay không đều được, sẽ không có người ép.

Sau khi đến quán bar, trung tâm của nhóm người lại biến thành Tần Tứ, nhưng Tần Tứ có chút không yên lòng, nói chuyện với người khác cũng hơi chút có lệ, mấy người bạn nhận thấy tâm của cô không ở nơi này, dần dần cũng không đến quấy rầy, nhóm thì lại về ghế ngồi, nhóm lại hòa vào đám đông.

Di động trong túi rung lên một cái, lấy ra xem, là số lạ, tin nhắn quảng cáo, Kiều Tây không để ý, lại cất di động vào trong.

Tần Tứ không chút dấu vết lướt nhìn, để ý lại như không để ý đến Kiều Tây, thường thường đáp một hai câu, cũng sẽ không đặt hết lực chú ý trên người Kiều Tây.

Cho nên từ đầu đến cuối Kiều Tây cũng chưa phát hiện ra Tần Tứ có điều gì dị thường, cảm giác cũng không khác gì với trước kia, Tần Tứ vẫn là dáng vẻ đó, lười nhác lại uể oải, cả người như không có sức sống.

Phó Bắc ngồi trước quầy bar, trên mặt không có chút biểu cảm, dư quang vẫn luôn nhìn về hướng bên kia.

Tâm tình Trang Khải Dương khá tốt, tự mình pha chế rượu cho hai người trước mặt, ông chủ vừa đến, các nhân viên rất thức thời nhường chỗ cho bọn họ.

Bất chợt Trần Thạc nói chuyện với Phó Bắc, sự yêu thích thời niên thiếu đến hiện tại dĩ nhiên đã tan thành mây khói, năm trước đã đính hôn, cô dâu xinh đẹp hào phóng, cũng là người Giang Thành, lần này trở về là để chuẩn bị cho hôn lễ, nhớ đến giao tình khi xưa thuận tiện giúp cho Phó Bắc chút việc.

"Sau này ở lại Giang Thành lập nghiệp, hay chỉ về cưới vợ thôi?" Trang Khải Dương hỏi.

"Còn chưa quyết định xong, xem sắp xếp của cô ấy thế nào." Trần Thạc nói, vẻ mặt tươi cười đầy hạnh phúc.

Trang Khải Dương gõ gõ bàn, hỏi một câu: "Đang nghĩ gì vậy, xuất thần cũng đã nửa ngày rồi."

Phó Bắc thu hồi ánh mắt, "Không có."

"Mệt mỏi thì về sớm nghỉ ngơi đi, hai ngày này cũng mãi bận trước bận sau rồi.".

Phó Bắc không đáp lời, đưa ly lên nhấp một ngụm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỗ bọn họ ngồi ánh sáng mờ mờ, từ phía xa không thể nhìn rõ, chính giữa lại có nhiều người như vậy, rất khó bị phát hiện.

Thấy sắc mặt cô thật sự không đổi, Trang Khải Dương cũng theo tầm mắt cô nhìn qua, thấy được Kiều Tây ở bên kia, cùng với đám người Tần Tứ.

Bất chợt, Kiều Tây cúi đầu xuống, tóc trước trán buông xuống, Tần Tứ đưa tay lên vén tóc ra sau tai giúp cô, động tác quá mức tự nhiên ái muội, gái thẳng cũng rất ít khi có những hành động này với nhau, huống chi Kiều Tây không thẳng, Kiều Tây ngẩn người, Trang Khải Dương nhìn một màn như vậy cũng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Phó Bắc.

Trên mặt Phó Bắc vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ, êm ả hơn cả biển cả vô biên, lạnh nhạt đến mức khó có thể tin được, chỉ là ngón tay thon dài của cô đang cầm lấy ly rượu rất chặt, các đầu ngón tay đều trắng bệch.

Giống như có giác quan trong lòng, Tần Tứ dường như nhận thấy có người nhìn lén về bên này, dựa theo cảm giác mà tìm kiếm, liền thấy nhóm người Phó Bắc. Lần đầu tiên nhìn thấy, cô còn chưa xác định cuối cùng có phải hay không, dù sao cũng chưa từng gặp mặt, vừa mới nhìn kỹ lại, đã xác nhận được, tuy rằng cho đến bây giờ Kiều Tây chưa từng nhắc đến, nhưng cô biết quan hệ giữa Kiều Tây và Phó Bắc không đơn giản, cũng quen biết vài năm, không khó để nhìn ra trong lòng Kiều Tây không chứa người khác, lần đầu tiên gặp Phó Bắc cô đã biết.

Tình cảm quá mức khắc sâu, dù cho hai người vờ như không biết nhau, cũng không thể che dấu hết được.

Huống chi cách đối xử của Kiều Tây với Phó Bắc như vậy, còn có thể là gì nữa chứ.

Cách thật xa, cho dù không thấy rõ, nhưng hai người vẫn đối mặt nhau. Tần Tứ có chút thái quá, khiêu khích lắc lắc ly rượu, làm ra động tác như muốn ôm lấy Kiều Tây, đến một nửa thì tay chuyển hướng, chuyển thành mở một lon nước cho Kiều Tây.

Kiều Tây chưa từng phát hiện ra, vẫn ở một bên tán gẫu với bạn gái Vạn Tạm, theo thói quen nhận lấy lon nước.

Phó Bắc không có phản ứng gì, ngay cả sắc mặt cũng chưa từng đổi, hờ hững nâng mắt, trực tiếp lướt qua, thu hồi ánh mắt không chú ý đến bên đó.

Có người chơi đến điên, chạy đến bàn bên này muốn uống rượu, nói muốn kết bạn với nhóm Tần Tứ, có người không cẩn thận đụng ngã chai lọ trên bàn rơi xuống đất, trùng hợp rơi xuống bên chân Kiều Tây. Kiều Tây không nghĩ gì, cúi người xuống nhặt lên, cũng lúc này, người kia lui một bước, đụng vào ly rượu nơi góc bàn, rượu đổ lên cánh tay Kiều Tây, chảy xuống mu bàn tay, dính nhớp khó chịu.

Kiều Tây không thoải mái, vừa vặn lấy cớ đi toilet.

Trang Khải Dương thấy thế, yên lặng nhìn nhìn Phó Bắc.

Toilet ở cuối hành lang, ánh sáng nơi này miễn cưỡng cũng chiếu sáng được một góc, nhưng không thể sáng như bên ngoài, có cả nam nữ ôm hôn nhau nơi góc tối, còn dính lấy nhau đi đến toilet.

Lấy nước lau đi vết rượu, Kiều Tây nghe được cách đó một buồng toilet vang lên âm thanh kỳ quái, thoáng chốc xấu hổ muốn chết, vội vàng rửa sạch xong rời khỏi. Quả thực bình thường cô không theo khuôn phép, nhưng cũng không theo khuôn phép đến trình độ này, đối với người trưởng thành mà nói, quán bar chính là nơi dễ dàng phóng túng lửa nóng trầm mê nhất, chuyện như vậy nhìn mãi cũng quen, người thường không thể hiểu được.

Lau sạch tay, ra khỏi toilet, cô có chút chán ghét mà run hết cả người, ba bước đi thành hai bước, thấy có người ôm hôn cắn nhau ở đây lập tức thức thời nhìn thẳng không liếc mắt.

Mà chính là thế này, hơi chút không để ý nhìn đường, đi đến góc rẽ bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ kìm trụ, trong lòng cô căng thẳng, chờ khi phục hồi tinh thần đã bị kéo đến góc khuất sau vách tường.

Trong bóng tối, người nọ ôm chặt lấy cô, cánh tay kìm chặt vòng eo cô, nặng nề đè nặng, nhưng lại rất cẩn thận không làm đau cô.

Một hơi thở ấm nóng xen lẫn chút hơi rượu đánh úp lại, như muốn cuốn lấy Kiều Tây trong ngực, sức lực bên hông quá chặt, làm Kiều Tây không quá thoải mái, cô chống cự giãy dụa, thiếu chút đã thoát được, kết quả trong nháy mắt tiếp theo đã bị kiềm chế nhanh chóng.

Thật chặt, chặt đến nổi cô không động được.

Đối phương không có ý muốn thả ra, chôn mặt trong hõm vai Kiều Tây, hơi thở ấm áp ướŧ áŧ, dựa vào gần sát, mùi rượu càng thêm nồng liệt. Hai người đều mặc rất ít, ôm nhau như vậy, Kiều Tây đều có thể tinh tường cảm nhận được cảm xúc mềm mại tròn trịa trên người đối phương, cùng với sự ma sát như có như không nơi cần cổ, môi mỏng trằn trọc nên da thịt non mềm, cảm giác dần dần bị khơi dậy.

Ý muốn chiếm hữu quá rõ ràng, như muốn nuốt chửng cả người cô vào người.

May là nơi này là chỗ khuất, những cặp đôi nam nữ cũng không đến đây, bên ngoài liên tục truyền đến tiếng nhạc Heavy metal*, rõ ràng chỉ cách một bức tường, lại như ngăn cách nơi này với bên ngoài, bóng tối dày đặc như một bức tường vô hình không kẽ gió, ngăn cách hai người ra một thế giới khác.

*Heavy metal: Heavy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo guitar dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. (Theo wiki)

Bỗng chốc cần cổ cảm thấy hơi đau, làm Kiều Tây nhẹ hít vào một hơi.

Cô biết rõ tính tình người này, bình thường như một mặt hồ không gợn sóng, nhưng khi tức giận, cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn.

Không biết bị gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hay là uống đến nổi điên.

Càng thêm gần gũi, mùi rượu càng thêm nồng.

Kiều Tây cong eo, môi đỏ không cẩn thận sượt qua sườn mặt đối phương, trên vành tai mẫn cảm thoáng chốc ẩm ướt, ấm áp. Dù sao cũng là ở bên ngoài, lúc nào cũng sẽ có người đi vào, cô nhất thời nóng mặt, tức giận, hổ thẹn.

"Phó Bắc, cô buông ra."

Người kia vẫn không buông, ngược lại lại càng ôm chặt cô hơn.

Kiều Tây thấp hơn Phó Bắc một đoạn, hông gần như là bị ôm nâng lên, tư thế quá mức nồng nhiệt như vậy, quả thực làm cô gần như không thể tránh thoát.

"Tần Tứ mời em đến sao?" Phó Bắc hỏi, lực tay không hề buông lỏng.

Cô không kìm eo Kiều Tây, mà là đặt tay lên phần đuôi trên hình xăm hoa dâm bụt, Kiều Tây từng nói, hình xăm này là tự tay Tần Tứ xăm cho, hình lớn như vậy, phải làm thế nào khi xăm nó. Ngay từ đầu cô cũng không quá để ý điều này, cũng chưa từng dò hỏi quá mức về Tần Tứ, cũng không để ý những người xung quanh Kiều Tây, xem như lạnh nhạt, mặc dù có nhiều loại vướng mắc và những điều bí mật, đều không quá để ý, nhưng đêm nay dáng vẻ kia của Tần Tứ, ý tứ kia thực sự quá mức trần trụi trực tiếp, hoàn toàn không chút che dấu.

Tần Tứ có ý đồ với Kiều Tây, đã có từ rất sớm.

Hình xăm đầu tiên bản thân tự thiết kế, lại dễ dàng tặng cho Kiều Tây, còn có thể là ý gì nữa chứ.

Kiều Tây chưa từng suy nghĩ nhiều về nó, nhưng Phó Bắc nhìn ra được.

Vuốt ve họa tiết hoa dâm bụt, lực tay Phó Bắc hơi mạnh, như muốn xóa đi dấu vết thuộc về người khác, làm Kiều Tây thực sự không thoải mái.

"Cô làm gì vậy, lại điên rồi hả?" Kiều Tây cúi đầu nói, đẩy đẩy, bên tai không ngừng nóng lên, lúc trước khi ở trước mặt người khác người này rất đứng đắn, bây giờ lại...

Cho đến bây giờ Phó Bắc cũng không phải là người tốt, chỉ là dung túng Kiều Tây. Đã từng có thời điểm thân mật, Kiều Tây cố ý dùng lực lên tấm lưng trơn bóng của cô tạo ra từng vết hồng nhạt, cho đến bây giờ cô ấy luôn lặng yên nhận lấy nó, cô nâng vòng eo thon gầy của Kiều Tây lên, theo mỗi cách khác nhau, từng cái từng cái một mà đòi lại, lực tay trên lưng càng thêm mạnh, cô còn muốn nhiều hơn thế.

Nhưng còn chưa đến lúc, có một số việc còn chưa thể nói ra, nhưng không có nghĩa là không thèm để ý.

"Không có." Phó Bắc nói, gần như chạm vào bờ môi đỏ của Kiều Tây.

Kiều Tây quay đầu tránh đi, nhéo lấy cánh tay người này, lực không mạnh, nhưng cũng không nhẹ, vẫn đủ tạo cảm giác đau.

Phó Bắc dường như không có cảm giác gì, mày cũng không nhăn lại một chút.

"Buông ra, tôi phải trở lại rồi." Kiều Tây không muốn nán lại nơi tối tăm này, cũng không muốn đối mặt với Phó Bắc như thế này. Cô xoay người, muốn tránh ra.

Phó Bắc nhất quyết không muốn cho cô đi, chặn người lại.

Đột nhiên cửa bị đóng, két... Một tiếng.

Lúc này Kiều Tây mới phản ứng kịp, các cô không phải đứng nơi góc rẽ chỗ vách tuờng, mà là một gian nghỉ ngơi nhỏ hẹp.

"Cuối cùng là cô muốn làm gì?" Cô tức giận nói.

Ánh trăng từ trong rặng mây đi ra, ánh sáng bạc trên đầu chiếu vào cửa sổ, miễn cưỡng chiếu ra hình dáng người trước mặt.

Phó Bắc đứng trước mặt cô, không thấy rõ vẻ mặt, chậm rãi đi đến, trầm tĩnh nghiêm túc hỏi: "Em và Tần Tứ có quan hệ gì?"

Quả thực là không hiểu ra sao.

Còn có thể là quan hệ gì, cái này không đủ rõ sao.

Kiều Tây ngẩn ra, "Cô say rồi!"

Tần Tứ còn có thể có quan hệ gì khác với cô chứ, cô cũng không biết Phó Bắc ở đây, nếu không đã sớm không theo đến.

Có lẽ đêm nay Phó Bắc thực sự bị say, một bàn tay đưa lên, nắm lấy cằm cô, mắt nheo lại, hỏi đầy ẩn ý: "Tôi say hay là cô ta say? Đêm nay một ly rượu tôi còn chưa uống hết, còn ít hơn em."

Ý trong lời này cũng thật đủ sâu, bao hàm nhiều ý tứ phức tạp rắc rối, khiến Kiều Tây như đi vào ngõ cụt, hơi mím môi, gạt tay người này ra.

"Lười nói với cô, không muốn nói nữa."

Kiều Tây vẫn luôn không kiên nhẫn, đối với ai cũng như vậy. Đối mặt với vấn đề không rõ ràng, cô cũng lười giải thích, đẩy đối phương ra, sờ tìm tay nắm cửa, muốn mở cửa ra ngoài.

Không ngờ Phó Bắc lại kéo lấy cô trước, không cho đi.

Kiều Tây theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng không thể thoát được, Phó Bắc ôm lấy cô, nửa phần bất lực nửa phần ẩn nhẫn, lại ngay sau đó, trên môi ướŧ áŧ, linh hoạt cạy mở môi răng, làm càn mà khuấy động.

Cách một lớp quần áo mỏng manh, nhẹ nhàng vỗ về đóa dâm bụt, những nhánh hoa đong đưa xoắn lại, bị ngón tay thon dài đè lại, áo bị đẩy lên trên eo, hoa dâm bụt hoàn toàn hiện ra.

Kiều Tây trừng lớn mắt, ngỡ ngàng, ngơ ngác và không kịp chuẩn bị.

Cô không chút mềm lòng đánh vào tay người này, thậm chí còn đánh lên vai, sức lực không nhỏ.

Nhưng Phó Bắc cũng không làm gì, chỉ đặt ở nơi đó, dùng lòng ngón tay không ngừng vỗ về đóa hoa kia, bồi hồi trên lưng, như muốn lau sạch đi dấu vết đó, giống như sóng triều mãnh liệt sục sôi, muốn nuốt chửng mọi thứ.

Đầu óc Kiều Tây lờ mờ, trong nháy mắt không biết phản ứng thế nào, đặc biệt khi người này vỗ về hình xăm của cô một cách không bình thường.

Ẩm nóng, khắc sâu, một tình yêu mãnh liệt.

Đầy sự chiếm hữu, lại cũng tràn đầy khắc chế.

Không làm bất cứ chuyện gì không nên làm.

Bóng đêm đen kịt ngăn trở tất cả, bên ngoài bức tường là đám đông điên cuồng, tiếng nhạc ồn ào, cuồng nhiệt, đầy phóng túng, phía sau bức tướng hai người ôm chặt nhau, Kiều Tây vẫn có chút lưu tình không ra tay quá nặng, chỉ dùng lực đẩy đẩy, đối phương mãnh liệt giữ lấy, cắn xuống môi cô, sau đó nắm lấy hai tay cô, đặt lên hai bên trên tường

Lúc này ánh trăng lại sáng hơn hai phần, càng chiếu sáng hơn nơi khuất bóng kia, như muốn làm hai người hiển lộ ra nơi ánh sáng.

Kiều Tây nhân cơ hội thánh thoát ra một tay, ngăn lại ở giữa, mắng: "Cô muốn say rượu làm loạn đúng không!"

Bình luận

Truyện đang đọc