MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 43: Danh xưng

Đó là tối hôm qua lưu lại, hai lần trước đó Kiều Tây chịu không nổi nên làm ra dấu vết này, Phó Bắc cũng không ngăn cản gì, đều tùy ý, khi Kiều Tây động tình cũng hoàn toàn không cố kị, chỉ vào loại thời điểm này hai người mới hòa hợp nhất, chuyển sự lãnh đạm lúc bình thường hóa thành một ngọn lửa nóng bỏng.

Bởi vì vửa rời khỏi tiểu khu đã phải tới trường, còn chưa kịp sửa soạn cẩn thận, đã tận lực che lại, nhưng vẫn bị nhìn ra một chút, cũng may chủ nhiệm Khưu cũng không phát hiện.

Giảng viên mới trước khi nhận công việc cần phải làm rất nhiều việc, các loại quy trình đều phải trải qua, đơn vị hành chính công chính là như vậy, cứ theo quy trình mà làm. Hôm nay Phó Bắc đến là để lấy con dấu, muộn một chút phải đi giao văn kiện, không ngờ lại gặp phải Tần Tứ.

Tần Tứ cũng là sinh viện của Giang Đại, chuẩn bị quyên góp tiền cho trường cũ, được chủ nhiệm Khưu mời ở lại trò chuyện.

Chủ nhiệm Khưu là người hiền lành, gặp ai cũng mỉm cười, biết được hai người trước mặt không thể đắc tội, còn pha một ấm trà long tĩnh loại tốt nhất, vừa tiếp đón vừa nói: "Cô (giáo) Phó đến ngồi đây."

Lại giới thiệu lẫn nhau.

Trên mặt Tần Tứ là vẻ lãnh đạm, ngước mắt lên, cũng không đứng dậy, rõ ràng là không nể mặt.

Trước mặt người khác Phó Bắc xem như hiểu lễ nghĩa, giọng nói thanh lãnh gọi một tiếng: "Cô Tần."

Chủ nhiệm Khưu có chút xấu hổ, liếc mắt có thể thấy được hai người trước mặt không hợp nhau, cũng không biết nên hòa hoãn không khí thế nào, ông cười gượng hai tiếng, rót trà cho hai người, liên tục nói: "Uống trà uống trà nào, gần đây thời tiết mát mẻ, uống chút gì nóng nóng."

Ngồi đối diện, chủ nhiệm Khưu vẫn không thấy chỗ xương quai xanh đã bị quần áo ngăn trở của Phó Bắc, nhưng Tần Tứ ngồi bên cạnh cô, hơi nghiêng người lập tức có thể nhìn thấy dấu vết ái muội dưới lớp quần áo đó, đủ để thấy được tình hình tối hôm qua. Phó Bắc là người như thế nào, thoạt nhìn đã biết là không phải người lạm tình, rất tự hạn chế khắc chế, đối tượng là ai đã rất rõ ràng, không cần đoán Tần Tứ cũng có thể nghĩ được, huống chi tối hôm qua cô đã gửi tin nhắn cho Kiều Tây đến bây giờ vẫn chưa thấy trả lời.

Nắm chặt lấy tay ghế dựa, đốt ngón tay Tần Tứ đều trắng bệch, ẩn nhẫn không phát ra, trên mặt đen lại, tùy thời đều sẽ bùng nổ, bất luận chủ nhiệm Khưu nói cái gì, cô cũng một mực không trả lời, ngẫu nhiên mới ừm một tiếng.

Tần Tứ giống như Kiều Tây, rất kiêu kỳ, thậm chí còn cao hơn một bậc, tính tình cô quá kiêu ngạo đến không kiềm chế được, vẫn luôn không đặt những người hay việc gì bên cạnh vào mắt, cho rằng có thể kiểm soát được mọi thứ, cứ thế ở chung vài năm, cho dù có loại tình cảm khác với Kiều Tây, cũng không biểu hiện ra. Cô cũng không quan tâm nhiều đến Kiều Tây, càng không rõ thì ra trước đó Kiều Tây đã có người trong lòng, cho đến lần trước gặp được Phó Bắc ở tiệm trà sữa, cô mới rối loạn trận tuyến.

Kiều Tây đối với người khác vẫn là dáng vẻ kia, chỉ có với Phó Bắc là thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, đã quá rõ ràng.

Hai sát thần trước mắt, một đen một trắng, chủ nhiệm Khưu gần như là kiên trì nói chuyện, thấy Tần Tứ đều không để ý đến mình, dần dần nói chuyện với Phó Bắc, nhanh chóng đóng dấu xong.

Phó Bắc không có tâm tình nói chuyện phiếm, đóng dấu xong, nhẹ nhàng nói một tiếng rời đi trước.

Văn phòng chỉ còn lại hai người.

Tần Tứ liếc mắt nhìn bóng dáng cao gầy đi xa, ngón tay thon dài vuốt chén trà bằng gốm sứ, trong mắt càng thêm đôi phần chán nản, nâng mắt nhìn chủ nhiệm Khưu, lạnh giọng hỏi: "Chủ nhiệm Khưu, cô Phó vừa rồi, là dạy năm nhất đó sao?"

Thấy cô cuối cùng cũng lên tiếng, chủ nhiệm Khưu có thể tính là thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nhớ kỹ không thể làm hỏng việc quyên góp tiền trong tay mình được.

"Hiện tại cô Phó dạy toán cao cấp cho các sinh viên năm nhất, cô ấy vừa vào trường, trường chưa phân công nhiều lớp cho lắm."

Tần Tứ như có chút đăm chiêu mà gật đầu, cũng không hỏi nhiều việc liên quan đến Phó Bắc, nói hai ba câu rồi lại quay về việc quyên tiền.

Phố Thất Tỉnh.

Đang trong giờ làm việc, cộng với việc đêm qua không ngừng có mưa từ nhỏ đến to, hôm nay lượng người trên phố cũng thấp hơn bình thường, Kiều Tây chậm rãi ra cửa, đi xung quanh tùy tiện tìm chút gì đó ăn rồi mới về tiệm.

Tối hôm qua quá mức phóng túng, bây giờ bên trong bắp đùi vẫn còn chua xót, thắt lưng cũng đau, cô có chút mệt mỏi, cảm thấy hơi mệt, quay về tiệm ngủ trưa nửa tiếng, đứng lên lấy nước lạnh rửa mặt để phấn chấn hơn.

Bản thân trong gương, tuy rằng đôi mắt lộ ra sự mệt mỏi, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, nhất là môi, đỏ như lửa, căng mọng. cô vỗ vỗ mặt, không biết vì sao, đột nhiên lại nhớ đến sáng sớm thức dậy tắm rửa dọn dẹp, cũng đứng trước gương như thế, lúc đó cũng chưa mặc gì, dấu vết trên người quả thực làm cho người ta sợ hãi, từng mảng lớn, không có một chỗ nào tốt.

Phó Bắc sẽ không để lại dấu vết ở những nơi có thể nhìn thấy được, toàn để lại ở những nơi bí mật, ban đầu hai đêm trước còn tính là đã thu liễm lại, tối hôm qua không biết lại phát điên cái gì, cố ý làm như thế.

Lúc ấy Kiều Tây cũng chưa để ý, cho rằng không phải nơi dễ thấy nên không ngăn lại, giờ lại thành như vậy, trong lòng âm thầm mắng đối phương một phen, chưa hết giận thì cũng đành chịu, tâm tình hơi bình phục lại, lại cúi đầu rửa mặt.

Hôm nay trong tiệm không có đơn hàng nào, trước hết xử lý tờ danh sách lúc trước, trời âm u, vẫn luôn không thấy ánh mặt trời, bị mây đen che phủ, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể rơi xuống một trận mưa.

Gió lớn, mát mẻ, đám lá cây rơi trên đường bị thổi bay khắp nơi.

Sau hai ba tiếng bận rộn, một phần đồ ăn bên ngoài được giao đến tiệm, là một phần cháo nóng, là ai mua đã quá rõ ràng. Kiều Tây cảm thấy người này có chút phiền, nhưng vẫn lấy cháo ăn, vừa lúc lười ra ngoài mua, nhàn nhã lướt di động, nhớ đến bản thân đã sớm kéo đối phương vào danh sách đen, nên đặt di động xuống.

Cháo còn chưa ăn xong, Triệu Thập Hoan gửi đến một tin nhắn, hỏi đêm nay có rảnh cùng ăn cơm không, mời đều là người quen cả.

Triệu Thập Hoan rất có chừng mực, thời gian này hết bận mới nhớ đến Kiều Tây, hẹn ra ngoài ăn bữa cơm sợ bị từ chối, đều phải mang vài người gọi là nhóm bạn có quen biết, nhưng mà Kiều Tây không thích những người gọi là "Bạn bè" ở đại viện này, một chút cũng không muốn quen biết những người này, nghĩ nghĩ, uyển chuyển từ chối, nói tối nay mình không rảnh, trong tiệm có nhiều việc phải làm.

Hồi lâu đối phương cũng chưa trả lời, ước chừng khoảng một tiếng sau mới đáp: [Vậy lần sau có rảnh lại đi.]

Kiều Tây khách sáo vài câu tượng trưng, đại khái hỏi một chút tình hình gần đây.

Dường như Triệu Thập Hoan bề bộn nhiều việc, không có thời gian trả lời tin nhắn, chỉ đơn giản hàn huyên chừng hai phút lại không có động tĩnh gì. Kiều Tây biết gần đây cô ấy bận rộn công việc, nghe nói mỗi ngày đều phải đi xã giao, vội đến bóng dáng cũng không thấy, nên thức thời không quấy rầy.

Từ nhỏ đến lớn, trong ba người, Triệu Thập Hoan đều là người quanh co nhất, cô đối với ai cũng tốt, tính tình hào phóng, chính bởi vì như thế, cô trở nên thành người không chịu trói buộc nhất, nhưng lớn lên lại hoàn toàn tương phản, bất luận làm điều gì đều y theo đạo lý đối nhân xử thế mà làm, tâm tư nội liễm.

Kiều Tây không một chút để ý, trả lời tin nhắn xong thì làm chuyện của mình, không ngờ còn chưa đến tối Tần Tứ đã đến đây.

Bình thường Tần Tứ vẫn thường lui đến, còn là dáng vẻ hồi trước, vừa thấy cô nghiêm túc cúi đầu vẽ, nên không đến quấy rầy, mà đi thẳng vào phòng nghỉ lấy đồ uống, lúc đi ra mang lon coca cho Kiều Tây.

"Sao lại đến đây, có chuyện gì sao?" Kiều Tây hỏi, vẫn cúi đầu vẽ.

Ánh mắt xẹt qua cổ và xương quai xanh của cô, Tần Tứ khui lon coca, tùy tiện tìm cái ghế ngồi kế bên, "Không có việc gì thì không được đến sao?"

"Có thể." Kiều Tây trả lời, cười cười, khui lon nước uống một ngụm, lại đặt xa một chút tránh cho không cẩn thận làm ướt bản vẽ, nhìn người kế bên, hỏi: "Chị không có chuyện gì làm sao, dạo này hay đến đây, sắp vào đông rồi, không đi trượt tuyết sao?"

Một trong những sở thích của Tần Tứ là trượt tuyết, thời gian này năm ngoái đã chuẩn bị đi Thụy Sĩ hoặc Nhật Bản rồi, năm nay một chút kế hoạch muốn xuất ngoại cũng không có, Kiều Tây không khỏi tò mò, trước kia dù cho trời sập vẫn kiên trì phải đi cơ mà.

"Em muốn đi?" Tần Tứ hỏi.

Cô chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn qua, "Tôi không biết trượt, trượt ngã thì thảm lắm."

"Tôi có thể dạy em." Tần Tứ nói, không chút do dự.

Kiều Tây ngẩn người, cảm giác hôm nay cô ấy là lạ, giống như thay đổi thành một người khác vậy, trước kia chưa từng đối tốt với cô thế này.

Có lẽ nhận ra bản thân hơi khác thường, Tần Tứ thu lại cảm xúc, giải thích: "Năm nay tôi không tìm được người đi cùng, nếu em muốn đi cũng có thể, đến xăm hình cũng đã dạy cho em rồi, thêm trượt tuyết thì xem như là nhân tiện thôi, dù sao em cũng ngốc vậy mà."

Giọng điệu thật miễn cưỡng, mang theo vài phần không tình nguyện.

Đây mới là dáng vẻ bình thường của cô ấy. Kiều Tây mỉm cười nói: "Thôi, xuất ngoại còn phải làm visa, phiền lắm."

Những lời này không biết chạm trúng điểm nào, đôi mắt Tần Tứ tối sầm lại, lại lập tức khôi phục, "Chỉ cần nộp hồ sơ lên thôi, có cái gì phiền đâu chứ."

Kiều Tây tập trung vẽ không để ý cô ấy, cũng không nói thêm về chuyện này, vẫn là không muốn đi, vốn cô cũng không thích trượt tuyết, huống chi là phải xuất ngoại, hơn nữa đã đồng ý với Đường Nghệ tết này cùng nhau ăn cơm, hơn nữa đi ra ngoài du lịch với Tần Tứ, thật không dám tưởng tượng sẽ là dáng vẻ gì, với tính tình hung bạo của người này sợ rằng cả đường đều sẽ nổi giận, cảm giác vẫn là không thích hợp đi du lịch chung, đổi thành Đường Nghệ cô còn sẽ suy xét, dù sao cũng hợp với Đường Nghệ hơn.

Tần Tứ chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Thực sự không đi?"

Cô khéo léo từ chối: "Để xem sao."

Tần Tứ không nói gì, ánh mắt hơi biến hóa, sau khi đứng lên, trong lúc lơ đãng, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Quần áo Kiều Tây đang mặc cổ áo tương đối rộng rãi, cô đang nằm sấp lên bàn vẽ, khó tránh sẽ cúi đầu xoay người, đứng ở một bên có thể nhìn thấy một chút hình ảnh bên trong cổ áo, trên da thịt mềm mại trắng nõn, chi chít những dấu vết rất bắt mắt.

Những thứ Phó Bắc lưu lại một chút cũng không thiếu, dấu vết chiếm hữu và xâm nhập gần như đã khắc sâu vào xương.

Trời đầy mây không đủ sáng, Kiều Tây thuận tay mở đèn lên, chưa từng phát hiện sự dị thường của người bên cạnh.

Cho đến khi Tần Tứ đè nặng cảm xúc hỏi một câu: "Tối hôm qua đi đâu vậy, không ở nhà sao?"

Vừa nhắc đến tối hôm qua, Kiều Tây khó tránh khỏi sinh ra đôi phần ngượng ngùng, nhưng cũng không thể hiện ở trên mặt, tay hơi khựng lại, theo bản năng muốn giải thích một chút: "Ở nhà, tối qua mưa lớn như vậy, không ở nhà thì còn đi đâu chứ."

Nghe được hai chữ "Ở nhà", Tần Tứ nắm chặt lon nước, ánh mắt tối lại, trên mặt có chút hờ hững, "Vậy sao không trả lời tin nhắn của tôi, hôm nay cũng chưa trả lời, ở nhà bận việc gì sao?"

Hỏi chi tiết như thế...

Hôm qua sau khi về nhà, Tần Tứ nhắn tin đến, nhưng Kiều Tây không thể trả lời.

Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, tay Kiều Tây nắm chặt lại, dằn xuống tạp niệm trong lòng, trả lời vẻ vô vị: "Không có việc gì làm, nên đi ngủ sớm một chút, còn có thể làm gì chứ."

Thời điểm nói những lời này, từ đầu đến cuối cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Tứ, càng đừng nói là đối mặt với tần tứ, cái tật xấu này của cô, trong lòng chột dạ cũng không dám nhìn thẳng vào người khác.

Người bên cạnh hồi lâu cũng không lên tiếng, lâu đến mức cô lấy lại tinh thần luôn rồi.

Vừa muốn nghiêng đầu nhìn lại, Tần Tứ lại nâng tay giúp cô chỉnh lại chỗ tóc rối bên tai, lại khẽ nói: "Vẽ đi."

Cô không tự chủ được mà muốn né tránh, không để chạm vào, vai lại bị đè lại.

Đến chạng vạng tối, bầu trời cuồn cuộn chuyển mây, mây đen kéo đến, bóng tối bao phủ cả một vùng, không bao lâu, một cơn mưa nhỏ chập chờn ập đến.

Vì trời đang mưa, trên phố cũng không có người, làng đại học cũng không có bao nhiêu sinh viên đi dạo. vừa tan tầm, Phó Bắc đã trở về, ngồi vào máy tính trong thư phòng xử lý công việc, hiệu suất công việc của cô vẫn luôn cao, nhưng từ sau khi mưa bắt đầu rơi, cũng có chút thất thần.

Có lẽ nhớ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng có chút phiền chán, làm việc không tập trung, không tự giác mà đốt một điếu thuốc.

Còn chưa hút được hai hơi, điếu thuốc đã cháy đến một nửa, hai ngón tay kẹp thuốc khẽ gảy, tàn thuốc rơi xuống, giữa đầu lửa đỏ của điếu thuốc, suy nghĩ bỗng dưng bay xa, luôn nghĩ về Kiều Tây.

Tối hôm qua khoái hoạt lại không thoải mái, hai người vẫn luôn sa vào hưởng lạc, nhưng lại chưa thực sự mở lòng với nhau.

Thời điểm đến lượt thứ hai, Kiều Tây nằm dựa trên vai cô, hai chân nửa quỳ, vẫn luôn ôm chặt cô. Phó Bắc giống như dỗ dành một đứa trẻ, rất nhẫn nại, "Thả lỏng chút nào..."

Kiều Tây dựa trên cổ cô, nhẹ nhàng gọi: "Phó Bắc - -"

"Ừm."

"Phó Bắc - - " Cô ấy không ngừng gọi tên cô.

Không khí như dòng nước chảy, cuốn lấy hai người, Phó Bắc muốn mở nội tâm của Kiều Tây ra, nhưng không được, Kiều Tây không đồng ý mở, cô ấy quấn chặt lấy lấy bản thân, không cho chạm vào.

Lúc đó trời mưa to hơn bây giờ, tí tách không ngừng. Tất nhiên Kiều Tây có cảm giác, bằng không sẽ không như vậy, nhưng rốt cuộc Phó Bắc vẫn không chạm được đến lòng cô ấy, cô ấy không còn là cô gái nhỏ năm đó đều thể hiện hết tất cả cảm xúc lên trên mặt, sẽ không còn nhu thuận nghe theo như vậy nữa, sẽ bởi vì một chút thân mật đụng chạm mà hoàn toàn mở ra chính mình, mở ra nơi mềm mại sâu bên trong tim mình.

Thuốc cháy đến ngón tay, bị cháy nóng, cô hoảng thần, gạt tàn thuốc, sau đó lại dụi tắt thuốc trong đồ gạt tàn thuốc.

Màn hình máy tính trước mặt vẫn không đổi, trước đó là gì thì giờ vẫn là vậy, hiện tại cô không có tâm tình bận tâm chuyện gì, dựa người vào lưng ghế chậm rãi thả lỏng tinh thần, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Khi thể xác và tinh thần đều tạm thời trầm tĩnh lại, không hiểu sao, nhớ đến cũng là đêm mưa như thế trong một năm kia, nhà họ Kiều không có người, chỉ có một mình Kiều Tây ở đó, cũng là vào khoảng thời gian này, cô ở trong phòng vừa rửa mặt xong, đứng ở cửa sổ nhìn thấy phòng đối diện sáng đèn.

Kiều Tây đang đứng ở cửa sổ, ăn mặc đơn bạc, nằm sấp lên thành cửa sổ nhìn thẳng về phía cô.

Cô ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên cô gái nhỏ chạy vào trong nhà, tiếp theo đó vội tắt đèn, không bao lâu trên con đường giữa hai nhà xuất hiện một bóng dáng chạy nhanh như bay đến.

Bình luận

Truyện đang đọc