MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 46: Nhu tình

Không giống với lúc trước, lần này trong phòng tắm chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng màu cam tràn ngập toàn bộ phòng tắm, ấm áp thoải mái, ánh đèn không đủ sáng, sau khi hơi nước ấm tản ra, càng làm ánh đèn càng thêm mờ ảo câu dẫn lòng người hơn, chiếu lên da thịt non mềm, nhuộm cả thân thể một lớp mật ngọt hấp dẫn mê người.

Nước ấm từ vòi sen chảy lên đôi vai bóng loáng mượt mà, phút chốc làm ướt hơn cả nửa phần lưng, nước từ đầu vai chảy xuống, chảy qua sóng lưng, lại đến bờ mông vểnh cao, đôi chân dài thẳng tắp, mắt cá chân tinh xảo... Khi hơi lạnh và hơi ẩm tràn đến, quanh thân được bao bọc một tầng ấm nóng, thập phần thoải mái.

Đứng dưới dòng nước, Kiều Tây được nước ấm cọ rửa, chiếc cổ thiên nga ngưỡng lên, cằm trơn bóng cũng hơi nâng lên, môi đỏ mọng nhẹ nhàng đóng mở.

(Cổ thiên nga: Cổ thiên nga dùng để chỉ việc có một chiếc cổ thon và mảnh mai như một con thiên nga. Theo tỷ lệ vàng, chiều dài cổ phải đạt lần chiều dài đầu mới được coi là cổ thiên nga. Có 4 tiêu chuẩn về cổ thiên nga: gầy, dài, thẳng và trắng. Nếu chiều dài của cổ dưới 6cm là thuộc loại cổ ngắn.) (theo baike, zhihu)

Hơi nước trắng mờ lượn lờ bao phủ, che ngay trước mắt, chồng chất ở bên trên, nước ấm theo đầu vai chảy về phía ngực, chậm rãi lọt vào bên trong khe rãnh, phút chốc dòng nước rẽ hướng, rơi xuống nơi đường cong lồi lõm, một ít văng vào vách gạch men trên tường.

Ngọn đèn ám trầm cũng nhuộm luôn cả nước thành màu da cam, mọi vật đều bị nhuộm đến mơ hồ, đặc biệt là hình xăm hoa dâm bụt sau thắt lưng, dưới dòng nước trông càng thêm rực rỡ diễm lệ, gần như căng mọng, đỏ au đẹp không tả xiết, hấp dẫn khiến người muốn hái.

Kiều Tây cũng như đóa hoa này, dưới dòng nước cũng dần nở rộ, hơi ấm lan tỏa khắp nơi, bao phủ xung quanh, thiêu cháy ý chí và sự tự chủ, từng chút từng chút mà nhấn chìm.

Tắm xong, vặn nước lại.

Ngọn đèn ấm và hơi nước nóng, giày vò ý chí của một người, trên gương đều là những giọt nước. Kiều Tây chống tay trên bồn rửa mặt lạnh như băng, vừa giương mắt nhìn, một hình dáng mờ ảo hiện lên trong màn kính mờ, mặt kính bóng loáng, vết nước đọng đột nhiên chảy xuống, tạo nên một vết hằn ẩm ướt.

Cô khựng lại, bụng không tự chủ mà xiết lại, hơi ngả người ra sau.

Trong lúc vô tình nâng tay, quệt một vết hơi nước động trên kính, mặt kính sạch sẽ lập tức chiếu rõ quang cảnh trước kính.

Cụp mắt, thấy hình dáng trong kính. Kiều Tây nhịn không được mà đỏ tai, nhưng cũng không có hành động gì.

Sàn phòng tắm còn đang ẩm ướt, chân trần dẫm lên, lạnh lẽo, tay chống trên mặt bàn cũng lạnh lẽo, nhưng có một chỗ không hề lạnh, một cỗ hơi nóng đang lưu động trong thân thể, càng ngày càng nóng, không cách nào tìm được lối thoát.

Cây cối dưới tiểu khu đón lấy cơn gió đêm, bị thổi vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ, chiếc lá non mềm quấn lấy thân cành, kẹp lấy không tha.

Thời gian vẫn còn sớm, con phố phía xa xa vẫn nhộn nhịp ồn ào như cũ, người đến người đi, ngọn đèn nơi đó còn sáng hơn cả ở góc này, ánh đèn ở phố thị đặc biệt nổi bật vào ban đêm, và không bao giờ tắt.

Chờ đến khi quay lại phòng, đã mười một giờ rưỡi, Kiều Tây mệt mỏi nằm sấp trên giường, đến sấy tóc cũng không còn sức, vẫn là Phó Bắc ngồi ở đầu giường giúp cô sấy, cô lười nhác nhắm mắt hưởng thụ, nằm sấp mệt mỏi, lại xoay người nằm thẳng lại.

Cô chỉ quấn khăn tám, tản mạn nâng nâng vòng eo, nhìn Phó Bắc, nhớ đến tin tức trên bản tin, hỏi: "Xem tin tức chưa?"

Biết cô đang hỏi chuyện nhà họ Chu, Phó Bắc ừm một tiếng, "Rồi, vừa mới xem."

Tóc được sấy khô, Kiều Tây cũng không nói câu cảm ơn, ngồi dậy, nhìn Phó Bắc đang thu dọn, đột nhiên nhấc chân nhẹ nhàng dẫm lên lưng bàn chân đối phương, cố ý làm thế, "Haiz, nhà họ Chu có phải đắc tội với ai không, sao lần này lại bị đánh đến như vậy, hai ngày trước trên mạng toàn là những tin tức chưa được chứng thực, hôm nay tìm lại lại không thấy đâu, sợ là phải tốn không ít tiền để áp xuống."

Ngừng một chút, cất máy sấy vào chỗ cũ, Phó Bắc đi đến gần, thấy cô thu chân về, cong chân ngồi vào chỗ của mình, đôi mắt thâm sâu rụt lại, kéo chăn lên cho cô, nhưng Kiều Tây cảm thấy không thoải mái, hất chăn ra.

Phó Bắc nói: "Có thể là đối thủ phát ra, vẫn chưa rõ."

Kiều Tây chau chau mày, cũng không đi sâu vào, dù sao những thật thật giả giả trên mạng cũng khó mà phân biệt, trước đây cũng chưa nghe được nhiều tin tức như vậy, nghĩ nghĩ, lại cảm khái: "Gần đây khắp nơi đều có chuyện, không yên ổn."

Bên trong cô cũng chưa mặc gì, khăn tắm không buộc chặt vắt ở trên người, động vài cái đã trở nên lỏng lẻo. Phó Bắc đưa tay đến chỉnh lại giúp cô, cô cứ như vậy dựa vào đầu giường vẫn không nhúc nhích, chờ đến khi đột nhiên đối phương thu tay lại tiến gần đến phía trước, Phó Bắc lập tức ngừng lại, giữ chặt góc khăn tắm ngón tay hơi cong lại.

Trước kia rất nhiều lần Phó Bắc giúp cô làm việc gì, nhưng đều rất đứng đắn, dù cho cô phản ứng thế nào, người lần vẫn luôn không có hành động gì, vẫn luôn lấy thái độ người lớn hơn mà đối đãi với cô, vẫn duy trì một khoảng cách, mà bây giờ lại không giống vậy, tất nhiên phản ứng là có điều bất đồng.

Tiết trời phương nam đã bắt đầu trở nên lành lạnh, thời tiết râm mát, lại là tối khuya, chỉ đắp một tấm khăn mỏng chắc chắn sẽ lạnh, Kiều Tây giống như không cảm nhận được, cứ thế ngồi ở đầu giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.

Phó Bắc rũ mắt, ngay sau đó lại buộc khăn tắm lại, cảm giác được sự mềm mại trên đầu ngón tay, lại không động nữa.

"Hai ngày này đang bận chuyện gì?" Cô thấp giọng hỏi, thanh âm khàn khàn đặc hữu sau khi tắm xong .

"Ở trong tiệm, chứ còn thế nào." Kiều Tây nói, ánh mắt chớp chớp, vẻ mặt cái gì cũng không hiểu nhìn đối phương, hôm nay tâm tình cô không tệ, chẳng những mặc cho những hành động của Phó Bắc, bây giờ còn như vô ý mà ôm lấy, giống như một cô mèo lười tham ăn, vừa mới ăn xong, bây giờ thu hồi móng vuốt, không chút để ý mà cầu an ủi.

Khó có được thời gian nhu tình thế này, từ lúc về nước, hai người ít có thời điểm tâm bình khí hòa, trước kia không phải là chiến tranh lạnh thì cũng là làm cái khác, khuyết thiếu sự trao đổi. Vẻ mặt Phó Bắc khẽ động, không biết là xúc động hay thế nào, trên mặt trở nên nhu hòa, đến gần, nửa quỳ trước mặt Kiều Tây.

Còn tưởng rằng muốn làm gì, Kiều Tây theo bản năng mà trốn tránh, kết quả bị người này giữ mắt cá chân lại, chân bị kéo đến trên đùi đối phương.

Động tác của Phó Bắc rất nhẹ, ngón tay hơi lạnh dán lên lòng bàn chân nhỏ gầy, nâng mắt lên, "Nhức không?"

Trong giây lát Kiều Tây vẫn chưa lấy lại được tinh thần, không hiểu những lời này có ý gì, cảm giác có chút ngứa, cong mấy đầu ngón chân lại, lui về sau, không được tự nhiên nói: "Có hơi ngứa, đừng chạm vào."

Thế này Kiều Tây mới phản ứng kịp, đột nhiên mặt nóng lên, cuối cùng có chút không quen, kỳ quái muốn rút lại, nhưng lại bị nắm mắt cá chân, kéo chân về cũng không được.

Lực tay vừa phải, xoa nắm rất thoải mái, mất một lúc mới quen được, không tự giác mà cắn cắn môi, rốt cuộc cô vẫn chịu đựng, tùy ý người này xoa ấn giúp mình. Đúng là chân có hơi nhức, thời gian này hai người chung đụng không khỏi quá nhiều, lại không khắc chế, Kiều Tây chưa bao giờ nghĩ đến, nên làm gì khi ra khỏi giường, trước mắt đối phương làm thế này, cô cũng không thể tiến hay lui được.

Sau một hai phút rỗi rắm, cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi cảm giác thoải mái, xoa bóp một chút quả thực rất thoải mái, sau đó cứ vô tư vươn đôi chân trắng mịn về phía trước, gác qua bụng đối phương, hưởng thụ phần đối đãi này.

Đường đường một giáo sư uy nghiêm của Giang Đại tự tay xoa bóp cho mình, vậy vẫn còn được.

Kiều Tây mở mắt ra, rũ mắt nhìn nhìn đôi tay thon dài kia, đốt ngón tay dài nhỏ, móng tay được cắt ngọn, sạch sẽ, lại ngước mắt nhìn đối phương.

Phó Bắc cũng đang nhìn cô.

"Nhìn tôi làm gì?" Cô nhíu nhíu mày, rõ ràng là bản thân đang nhìn người ra, lại hỏi như là chỉ có Phó Bắc nhìn chằm chằm cô.

Phó Bắc cụp mắt, xoa bóp một lúc, đột nhiên hỏi: "Hai ngày nay Tần Tứ còn đến tìm em không?"

Lại kéo đến trên người Tần Tứ.

Kiều Tây nhíu mày, không rõ cô ấy vẫn luôn hỏi đến Tần Tứ làm gì, nhưng đột nhiên nhớ đến ngày đó ở trong tiệm, Tần Tứ chặn lại đầu vai của cô, nói những lời này, cũng khó hiểu mà hỏi: "Nếu không tôi đến đây giúp em, dù sao cũng không muốn làm bên làng đại học bên kia nữa, chỗ em cũng không có ai hỗ trợ, một người làm cũng không xong, tôi cũng chỉ có một người, không bằng làm với nhau, thế nào?"

Vốn trong tiệm Tần Tứ có người hỗ trợ, chỉ là cho đến bây giờ cô ấy vẫn luôn lông bông, người ta tìm được chỗ tốt nên xin nghỉ, có một đoạn thời gian rất dài đều là Kiều Tây đến hỗ trợ cô ấy, hai người thực sự phối hợp rất ăn ý, làm cộng sự với nhau thật sự rất tốt, nhưng chung quy là không thích hợp để làm chung, Tần Tứ đều thích làm theo ý mình, Kiều Tây không muốn tìm phiền phức cho bản thân, cho nên khéo léo từ chối.

Cuối cùng Tần Tứ cũng hỏi một câu như thế, "Người kia gần đây đều tới tìm em sao?"

Kiều Tây ngớ ra, "Người nào?"

Ánh mắt Tần Tứ ý vị sâu xa, ôn hòa hỏi: "Em biết người nào mà."

Phó Bắc không nói gì, chỉ là tay hơi dùng lực, lại dời lên trên một chút. Người Kiều Tây căng lên, môi đỏ khẽ mím, không kiềm được mà bắt lấy drap giường, thắt lưng cũng ưỡn thẳng, nhưng vẫn chịu được, chậm rãi thả lỏng, trả lời: "Hôm qua có đến, đến giúp chút việc."

"Việc gì?"

"Còn có thể là gì nữa." Kiều Tây tức giận nói, cảm giác cô ấy hỏi quá nhiều, có lẽ là trong lòng có ý niệm nào đó tác quái, gần đây hành vi của Tần Tứ làm cô không được thoải mái, cho nên khi Phó Bắc nhắc đến người này, cô liền có chút bài xích, không muốn nói nhiều đến.

Nhưng theo suy nghĩ của Phó Bắc thì lại khác, môi khẽ bĩu một cái, tay hơi dừng chốc lát rồi lại tiếp tục, im lặng một chút, nhưng cái gì cũng chưa làm.

Phó Bắc chỉnh ánh đèn dịu hơn, kề đến bên, đột nhiên bắt lấy tay cô, Kiều Tây kéo ra, lại bị bắt lấy.

"Kiều Tây..." Người này dù thế nào cũng phải dựa vào gần, ôm lấy vòng eo cô, dù Kiều Tây muốn tránh cũng vô dụng, thái độ tương đối kiên quyết, nhưng đồng thời cũng bận tâm, sẽ không để Kiều Tây cảm thấy không thoải mái mà bài xích, "Kể chị nghe chuyện những năm này, được không?"

Ôn tồn, kiên nhẫn và dỗ dành, hạ thấp mình, để không làm đối phương tức giận.

Đáng tiếc Kiều Tây sẽ không vì một câu dỗ dành mà lơi lỏng, ôm vẫn cho ôm, giọng điệu cứng ngắc: "Nói chuyện gì?"

"Gì cũng được.." Phó Bắc nhẹ nhàng nói, phủ lấy hai tay cô, cúi người hôn lên sườn mặt cô một cách trìu mến, sau một lúc tạm dừng, lại dời xuống ở bên gáy và đầu vai đều nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Động tác rất mềm nhẹ, ôn hòa dị thường, Kiều Tây căng thẳng trong lòng, tay cũng nắm lại, không biết nên đáp thế nào, nếu người này đối đãi với cô lãnh đạm một chút, cô còn có thể cường ngạnh, nhưng trước mặt lại là thế này, cổ họng nghẹn ngào, lại không nói nên lời.

Phó Bắc như đã sớm phát hiện, sau khi suy nghĩ, nâng tay vỗ về sau gáy cô, tiến lại gần phủ lên đôi môi cô, Kiều Tây giãy giụa, khăn tắm buông lỏng, người này hoàn toàn ôm lấy vòng eo cô.

Bình luận

Truyện đang đọc