MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 59: Thuở xưa

Đêm nay chẳng biết lúc nào tuyết đã ngừng rơi, trên cửa sổ đọng một lớp tuyết mỏng, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, vẫn rét lạnh như trước, trên bàn đặt một ly sữa bò nóng.

Buổi tối Phó Bắc không uống sữa nóng.

Người này ăn mặc mỏng manh, giống như không biết lạnh là gì, khi vừa nghe thấy tiếng nói đó lập tức ngừng lại, khẽ giương mắt, giống như chỉ lơ đãng liếc qua, nhẹ nhàng nói: "Còn không đi vào."

Rõ ràng là vẫn luôn chờ đợi, đã sớm đoán được Kiều Tây sẽ đến đây, bằng không sẽ không đặt ly sữa nóng ở nơi đó.

Cảm thấy vui sướng, Kiều Tây ôm chặt sách luyện tập đi vào, đến ngồi vào bàn.

Phó Bắc sấy khô tóc lại ngồi vào kế bên, mở sách luyện tập ra, tay cô rất trắng, đốt ngón tay dài nhỏ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, vừa tắm xong, trên người mang theo hương thơm thoang thoảng, hương vị tươi mát rất dễ chịu.


Vì đang ngồi kề bên nhau, khó tránh khỏi sẽ chạm phải, Kiều Tây hơi động người, không cẩn thận chạm phải tay đối phương, cô chần chờ lo sợ, không lập tức hất tay ra, mà Phó Bắc cũng không có hành động gì.

Đốt ngón tay không khống chế được mà co lại, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trước đó ở nơi này, nụ hôn vội vàng ngắn ngủi vẫn còn khắc sâu trong tâm trí không thể xóa mờ, vừa nhớ đến bên tai đã nóng lên, đứng ngồi không yên, ngực như bị thiêu nóng, bỗng dưng co rút nhanh chóng, cả người cũng theo đó mà nóng lên, một làn sóng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, tỏa ra khắp nơi. Nhớ đến, tai của Kiều Tây lập tức trở nên đỏ rực, có lẽ là quá để ý, trong lòng thấy khó xử, nhớ lại phản ứng của Phó Bắc, cô rũ mắt, chuẩn bị dịch qua bên cạnh một chút, không lại dựa vào gần như vậy nữa.


Không ngờ còn chưa kịp hành động, bỗng nhiên người bên cạnh hỏi: "Thành tích cuộc thi tuần trước thế nào?"

Vừa mới qua một lần kiểm tra tháng, đã sớm có kết quả, tuy rằng có cao hơn trước đó, tuy nhiên cũng không quá tốt, Kiều Tây hơi mím môi, trả lời: "Bình thường, toán thì tương đối kém, còn kém hơn điểm trung bình của lớp mười điểm."

Sách luyện tập cô mang sang vừa hay là sách toán, vừa mở ra đã thấy, mười câu thì sai đến năm sáu câu, quá kém.

"Đã sửa lại những bài sai chưa?"

Cô gật gật đầu: "Rồi, còn chép lại một lần nữa."

Cô nhớ rất rõ các phương pháp học mà Phó Bắc đã dạy, khi đã nỗ lực học tập, thì cần cù bù thông minh, thời gian này vẫn có tiến bộ vượt bậc.

Lúc ban đầu mục tiêu của Kiều Tây là thi Giang Đại, nhưng sau khi nỗ lực cố gắng một thời gian, phát hiện còn kém đến một vạn tám ngàn dặm*, bây giờ chỉ còn lại nửa năm, trừ khi may mắn trở thành con ngực ô**, bằng không thật sự sẽ không thi đậu được. Mọi người làm việc chăm chỉ vì muốn vươn lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ được vài người thành công, cô là người thực tế, cũng hiểu rõ được năng lực của bản thân, cảm thấy mất mác là điều hiển nhiên, nhưng dù mất mác thế nào cũng phải tiếp tục tiến bước.


(*Một thành ngữ hiện đại, được miêu tả như cách xa nhau, có sự khác biệt lớn.

**Mô tả một người có khả năng hoặc kỹ năng đáng kinh ngạc hoặc trở thành người chiến thắng đầy bất ngờ. Ban đầu ngựa ô là chỉ loài ngựa không được ưu chuộng trên đường đua, nhưng lại trở thành kẻ chiến thắng đầy bất ngờ, sau đó được dùng như từ lóng trong thể thao và cuộc sống thường ngày.)

Lật sang một cuốn sách luyện tập khác, Phó Bắc đã xem sơ lược qua một lần, sau một lúc lâu, môi mỏng khẽ động: "Uống sữa đi, nếu không sẽ nguội đấy."

Còn tưởng rằng sẽ nói gì đó liên quan đến học tập, Kiều Tây nghe xong thì sửng sốt, gật đầu: "Uống ngay đây."

Nói xong lập tức cầm ly sữa lên, một hơi uống hết nửa ly.

Phó Bắc nghiêng đầu nhìn sang, môi mỏng mím lại, đầu mày nhuốm lên thần sắc khó đoán, mí mắt khép hờ, thuận tay rút tờ giấy đưa cho Kiều Tây.
"Lau miệng đi."

Hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện lần trước, dưới ánh đèn nghiêm túc phụ đạo, ánh đèn chiếu lên lớp tuyết đọng bên ngoài cửa sổ, cùng hòa với ánh trăng sáng.

Kiều Tây sợ lạnh, không tự chủ được mà nhích lại gần, thậm chí bản thân cô cũng không nhận ra, nghiêm túc chăm chú nghe giảng, tập trung làm bài. Phó Bắc không có hành động gì, vẫn dung túng như vậy, cố gắng xem nhẹ hành vi thân mật quá mức đó, một lát sau, không biết từ đâu, một tấm chăn mỏng mềm mại và ấm áp được kéo đến và nhẹ nhàng đắp lên người Kiều Tây.

Kiều Tây còn đang suy nghĩ phương pháp giải đề chợt ngẩng đầu lên, nhìn thứ trên vai mình, lại nhìn đối phương ăn mặc quá mỏng manh: "Em không lạnh, chị dùng đi."

Phó Bắc chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nghĩ nghĩ, đứng dậy tìm áo khoác mặc thêm vào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến rạng sáng, nhưng ngày mai là chủ nhật, cho nên cũng không vội nghỉ ngơi, Kiều Tây không tính sẽ về nhà, cố gắng giải đề. Trước đó không có Phó Bắc trợ giúp, làm cái gì cũng khó khăn, khi học cũng thấy khó chịu, bây giờ lại tốt hơn rất nhiều, có người để dựa vào cũng là một loại cổ vũ, có động lực để cố gắng.

Kiều Kiến Lương chưa từng đến tìm, biết cô ở bên này học bài.

Hơn một giờ, tuyết lại lất phất rơi, Kiều Tây rửa mặt xong, mặc tạm áo ngủ của Phó Bắc để ngủ lại, trước khi ngủ, cô còn cầm sách luyện tập hỏi vài câu, mấy ngày trước vẫn còn uể oải suy sụp, giờ đây lại tràn đầy sức sống.

Hiện thời nhà họ Kiều đã có nhiều tài sản, cũng không cần cố gắng quá nhiều, tùy tiện chọn một trường đại học để học rồi vào công ty nhà mình làm cũng không vấn đề gì, nhưng chung quy thì mỗi người đều có suy nghĩ, ước muốn riêng.
Học tập không giỏi, cũng không có tài năng gì, đại đa số mọi người đều như thế, nếu là người bình thường, sẽ phải liều mạng làm việc thật chăm chỉ.

"Em nghĩ muốn thi Bách Khoa." Sau khi lên giường, Kiều Tây nói, xoay người đối diện Phó Bắc: "Nằm đối diện trường của chị, sau này có thể thường xuyên đến gặp chị rồi."

Rất thẳng thắn, không chút quanh co lòng vòng.

Phó Bắc nghiêng đầu qua, kéo góc chăn xuống, giọng nhàn nhạt, một chút cũng không bất ngờ với suy nghĩ này của cô.

"Muốn học chuyên ngành nào?"

Kiều Tây hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, "Không biết, còn chưa nghĩ đến."

Phó Bắc nói: "Còn nửa năm nữa, không vội."

Sắp đến giờ ngủ, Kiều Tây nói: "Chị chọn giúp em đi, em không thấy hứng thú với gì hết, không biết muốn học ngành nào nữa."

Phó Bắc không trả lời, chỉ kéo chăn lên, giúp cô đắp kín.
Đêm nay càng thêm ấm áp, dù cho bên ngoài kia tuyết phủ đầy trời, nhưng có người nằm cạnh, ngủ cạnh nhau, an ủi sưởi ấm lẫn nhau.

Mùa đông ở Giang Thành vẫn khô hanh như trước, cây cối ven đường chỉ còn lại thân cành trơ trụi, gió lạnh thấu xương, cuốn theo cát bụi và lá khô, thời gian cứ thế trôi qua mỗi ngày, cả thành phố đều dần dần lặng im, người xe trên đường cũng dần thưa thớt, giống như tiến vào thời kỳ ngủ đông, nơi nơi đều quạnh quẽ tiêu điều.

Kỳ thi cuối học kỳ, Kiều Tây lấy được thành tích cao nhất kể từ khi bước vào trung học đến nay, với thành tích này, thi đậu Đại học Bách Khoa là điều chắc chắn, nhưng vẫn cách Giang Đại một khoảng rất xa, nhưng cô không chán nản, ngược lại lại hết sức vui mừng, điều gì đến thì hãy cứ đón nhận, đừng để bản thân cảm thấy ngột ngạt mà khó chịu.
Sau khi nhận được kết quả, trở về đại viện muốn đi tìm Phó Bắc, đáng tiếc Phó Bắc không có ở nhà, đã đến công ty hỗ trợ.

Bà nội Phó thư thái ngồi trên ghế dựa ngoài trời phơi nắng, mỉm cười vẫy tay, "Cho bà xem nào, cười thành như vậy, chắc chắn là có tiến bộ rồi."

Không hiểu sao Kiều Tây có chút ngượng ngùng, đưa phiếu điểm qua, "Cao hơn lần trước ạ."

Bà nội Phó ngây người, hiền lành nói: "Chờ Tiểu Bắc về nhà, bà sẽ nói con bé qua tìm con."

Kiều Tây đồng ý. Nhưng buổi tối Phó Bắc cũng không quay về, ở công ty tăng ca chưa về, sau đó lại bị Lương Ngọc Chỉ mang theo đi công tác, ở bên ngoài gần một tuần mới về Giang Thành.

Thời gian này Lương Ngọc Chỉ đặc biệt để mắt đến Phó Bắc, đi chỗ nào cũng dẫn người theo, nói là muốn rèn luyện cho Phó Bắc, dù sao ở nhà cũng không làm gì, không bằng đến công ty hỗ trợ.
Ai cũng chưa phát hiện ra manh mối, không thể nhận thấy được những thay đổi đang lặng yên diễn ra.

Cuộc sống vẫn trôi qua như trước, vào một ngày đẹp trời, bạn học hẹn Kiều Tây đi chơi, đi ăn, cả nhóm đến tháp nhạn cổ chơi đến tối, hơn chín giờ mới bắt xe về đại viện, Kiều Tây gặp được mẹ Kiều ở trước cửa.

Bóng đêm mờ tối, khoảng cách xa, mẹ Kiều vẫn chưa phát hiện ra cô, đang anh anh em em chào tạm biệt với bạn trai nhỏ, luyến tiếc không muốn đi về.

Ai cũng có quyền theo đuổi tự do và hạnh phúc, không ai có quyền can thiệp vào.

Kiều Tây đứng nhìn trong bóng tối, cho đến khi người đàn ông người Ý kia lái xe rời đi, mẹ Kiều mang túi xách thản nhiên đi vào trong, bà chậm rãi đi dưới ngọn đèn đường, yên lặng đứng tại chỗ khoảng mười phút, mới từng bước đi vào nhà.
Mùa đông năm này đặc biệt không tầm thường, đã xảy ra rất nhiều chuyện, cả công khai và âm thầm, giống như măng gặp nước mà đâm chồi nảy lộc. Kiều Tây không có thời gian để chú ý đến những chuyện này, ngày ngày đắm mình trong việc ôn tập, cô để tâm quá mức vào việc học, thế cho nên xem nhẹ một số người và việc bên cạnh mình.

Tuy rằng vẫn giúp cô ôn tập và bổ túc như bình thường, nhưng thời gian Phó Bắc ở nhà ngày càng ít, mùa đông khắc nghiệt nên là thời gian ở trong nhà, nhưng mỗi ngày người này bị Lương Ngọc Chỉ mang theo ra ngoài.

Ngày Đại hàn đó, Triệu Thập Hoan biến mất đã lâu đột nhiên gọi điện đến, cách hơn ngàn dặm mà tán gẫu hơn nửa tiếng, vẫn là dáng vẻ trước kia, thích trêu chọc Kiều Tây.

Kiều Tây hỏi: "Chị về Giang Thành rồi sao?"

Đã rất lâu rồi chưa gặp lại, sinh viên các trường đều đã được nghỉ phép, không bao lâu nữa đã đến năm mới, những vẫn luôn không thấy bóng dáng Triệu Thập Hoan đâu.
Triệu Thập Hoan ở đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, cười cười, ra vẻ thoải mái mà nói: "Năm nay không về, có chút việc, ở Bắc Kinh bên này tương đối bận."

"Đang bận chuyện gì?" Kiều Tây nghi hoặc, gần đây bận rộn học tập, vẫn luôn không chú ý đến chuyện bên ngoài, không biết một chút nào với tình hình gần đây của mọi người.

Nhưng Triệu Thập Hoan cũng không nói rõ, cuối cùng chỉ trả lời: "Sang năm có thời gian sẽ về Giang Thành, đến lúc đó cùng đón năm mới với em."

Sau này Kiều Tây mới hiểu, nhà họ Triệu đã Bắc tiến để phát triển, trước đó nửa năm cũng đã sớm trù bị những công việc liên quan rồi, về sau có về Giang Thành hay không cũng còn chưa biết. Trong vài năm sau đó, cuối cùng cô vẫn chưa từng gặp lại Triệu Thập Hoan, lúc ban đầu vẫn thường nhận được điện thoại của đối phương, nhưng dần dần cũng mất liên lạc với nhau.
Đời người có rất nhiều lần phân phân hợp hợp như thế, chỉ còn lưu lại kỷ niệm khi còn thơ bé cùng nhau vui chơi, hiện thực cũng là chia cách hai nơi, không thể nói được là đã sẵn sàng cho việc đó hay chưa, dù sao thì thời gian rồi cũng sẽ xóa mờ mọi thứ, đôi lúc cũng sẽ gợi nhớ lại, nhưng lại không nhớ được từ khi nào mối quan hệ này lại trở nên lạnh nhạt đến thế, có lẽ là khi Kiều Tây hiểu rõ được tâm ý của cô ấy, cũng có lẽ là một ngày nào đó chính Triệu Thập Hoan phát hiện ra điều gì đó bất thường, cuối cùng lời hứa chỉ còn lại là một câu nói, chờ đến khi gặp lại thì biển xanh đã hoá nương dâu.

Lại sau đó nữa, là chuyện Lương Ngọc Chỉ chủ động mời Kiều Tây ra ngoài uống trà, cao cao tại thượng mà nói với cô mấy lời như ấm trà phải có nắp trà tương xứng, nếu không chính là không ra hình ra dạng gì.
Kiều Tây vờ như nghe không hiểu, hỏi Lương Ngọc Chỉ điểm tâm ngọt muốn ăn món gì.

Lương Ngọc Chỉ không quan tâm đến câu hỏi của cô, chỉ nói một cách nhẹ nhàng: "Cháu còn nhỏ, khó tránh khỏi không hiểu chuyện, nhưng cũng không cần lỗ mãng kích động như vậy, một khi đã làm sai, sẽ không còn là chuyện của một mình cháu nữa đâu."

Kiều Tây chớp mắt mấy cái, không hiểu mà nhìn bà, giống như thật sự nghe không hiểu: "Làm sai chuyện gì ạ?"

Lúc này Lương Ngọc Chỉ không chút nể mặt, ngoài cười nhưng trong không cười.

Từ sau lần đó, cô ít khi nào lại bước chân vào nhà họ Phó, vào một ngày đầu xuân, bà nội Phó vui tươi hớn hở mang một mâm điểm tâm tự làm đến, Phó Bắc đi theo phía sau.

"Sao thời gian này không sang chơi, cả ngày cũng không thấy bóng dáng con đâu." Bà nội Phó nhắc đến, bà đi đứng đã trở nên khó khăn, đi còn phải chống gậy, cần Phó Bắc đỡ.
Trong nhà chỉ có một mình Kiều Tây, vội mời hai người vào nhà.

Hai vị đàn chị đã sớm xuất sư, lịch trình khá bận rộn, thường ra ngoài biểu diễn, rất ít khi lại đến đại viện, cũng không còn đặt chân lên phòng tập trên lầu hai nhà họ Phó nữa, bà nội Phó có rất nhiều thời gian rỗi rảnh, cả ngày ngoại trừ tản bộ thì là phơi nắng, chỉ khi nào tâm tình tốt, mới lại luyện lại những kỹ năng cũ.

Kiều Tây có chút không được tự nhiên, bởi vì buổi nói chuyện kỳ quái lần đó nên không muốn gặp người của nhà họ Phó, nhưng khi cùng Phó Bắc liếc nhìn nhau, nhất thời cảm nhận được ngàn vạn cảm xúc trong tim, sau một lúc lâu ngập ngừng, khẽ trả lời: "Con bận học ạ, bài tập rất nhiều."

Bà nội Phó tìm chỗ ngồi xuống, dặn dò: "Phải biết kết hợp học tập và vui chơi, có thời thời cũng phải ra ngoài đi dạo."
Từ trước đến nay bà nội Phó đều khéo hiểu lòng người, tốt đến không còn lời nào để nói, bà không giống như người nhà họ Phó, nhiệt tình thiện tâm, nhất là đối với Kiều Tây, rất tốt, cho nên việc bà đến đây đã tạo nên thay đổi rất lớn, tiêu trừ ngăn cách trong lòng Kiều Tây, để Kiều Tây không lại để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy nữa.

Mọi người là những cá thể khác nhau, nên xem họ là những cá thể riêng biệt, có tốt, có xấu.

Ngây người một lúc, hồi thần lại từ trong hồi ức, Kiều Tây mới trả lời: "Con biết rồi."

Kiều Kiến Lương không nói tiếp nữa, trông có vẻ khó chịu, ông nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.

Kiều Tây đứng trước giường bệnh khoảng hai ba phút, rồi mới lặng yên đi ra ngoài.

Hôm sau, Tần Tứ và Triệu Thập Hoan một trước một sau đến thăm Kiều Kiến Lương, thời gian vừa khéo, Kiều Kiến Lương nhận biết được Triệu Thập Hoan nhưng lại không nhận ra được Tần Tứ, trong lúc nhất thời đã quên mất là ai, may mà Kiều Tây còn chưa đến công ty, bằng không đã rất xấu hổ rồi.
"Bạn của Kiều Kiều ạ." Tần Tứ giới thiệu bản thân như vậy, rất tôn trọng Kiều Kiến Lương, rất chu đáo lễ phép, "Chào chú Kiều."

Tinh thần của Kiều Kiến Lương tương đối kém, đáp lại đôi câu, lúc thì thanh tỉnh lúc thì mơ màng, đến bản thân đang ở đâu cũng không phân rõ được, cho rằng còn đang ở nhà, còn mời Tần Tứ vào "Sofa" ngồi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Kiều Tây còn phải đến công ty, không thể đợi Triệu Thập Hoan đến, nán lại đợi Chu Mỹ Hà vừa đến, thu dọn chuyển lời một phen rồi mới đi.

Cô và Tần Tứ cùng đi ra ngoài, cô ấy không lái xe đến, nên nhân tiện ngồi nhờ xe đi.

"Bác sĩ nói thế nào, tình huống hiện tại ra sao?" Cô ấy hỏi.

Kiều Tây vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Cần rất nhiều thời gian để hồi phục, trong thời gian ngắn không thể tốt lên được."
Tần Tứ nói: "Chỉ cần có thể tỉnh lại, hơn phân nửa đều có thể chậm rãi hồi phục."

"Ừm."

"Đã quen với công việc công ty chưa?"

Đánh nửa vòng tay lái rồi vào cua, Kiều Tây trả lời: "Đều là thư ký Trần hỗ trợ, trước mắt xem như cũng ổn, tôi cũng không làm gì, mỗi ngày cũng chỉ có ngồi trong phòng làm việc thôi."

"Bây giờ em là người bận rộn rồi, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng đâu, trong tiệm sợ là đã phủ bụi luôn rồi." Tần Tứ liếc nhìn qua bên này.

"Cũng không còn cách nào." Kiều Tây nói, "Không thể phân thân được, mỗi ngày đều phải chạy qua lại hai đầu."

Đèn đỏ phía trước sáng lên, thả chậm tốc độ dừng lại.

Trong thời gian dừng xe ngắn ngủi, Tần Tứ im lặng giây lát, dư quang nhìn thấy sắc mặt Kiều Tây hơi nhợt nhạt, đôi mắt không có thần thái, muốn nói rồi lại thôi, thật lâu sau, chỉ nói: "Vội thì vội, nhưng vẫn phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quá cố sức."
Kiều Tây không tiếp lời, từ đầu đã không để tâm đến cuộc trò chuyện này, đến cùng có nghe thấy hay không, chỉ có mình cô tự biết.

Bên phía công ty còn có một đống lớn việc cần hoàn thành, càng ngày càng bận, vừa mới bước vào công ty, thư ký Trần đã đến thông báo lịch trình hôm nay, hôm nay đã kín lịch, chỉ còn lại thời gian ăn cơm, chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, như vậy cũng tốt, bận rộn mới không suy nghĩ lung tung.

Nhưng vào lúc ba giờ, trước mắt các quản lý cấp cao, cô ngồi ở vị trí đầu thế nhưng lại thất thần, vẫn là thư ký Phương âm thầm nhắc nhở đôi lần, lúc này mới hồi thần lại.

Sau khi tan họp, thư ký Phương thân thiết hỏi: "Mệt mỏi quá hả?"

Cô lắc đầu, "Không sao, cũng không quá mệt."

Thư ký Phương không lại hỏi nhiều, dặn dò họp xong có thể nghỉ ngơi mười phút.
Lại ngồi trong phòng làm việc, đóng cửa lại, khi chỉ còn lại một mình cô, rốt cuộc có thể tạm thời thả lỏng, trong đầu nói rằng bản thân đừng nghĩ nhiều, nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ đến người nào đó.

Hai người đều không xảy ra tranh cãi, đêm đó ở trong xe cũng chưa từng đỏ mặt tức giận, chỉ có yên lặng và bế tắc.

Trong tay Kiều Tây có chứng cứ có thể buộc tội Lương Tấn Thành, nhưng cũng không thể cam đoan có thể xô ngã được ông ta, mà chứng cứ này cũng liên lụy đến Lương Ngọc Chỉ và vài người có liên quan, một khi đưa lên tòa, phương hướng và kết quả khó mà đảm bảo. Chứng cứ là do Kiều Kiến Lương thu thập, cô không biết có nên dùng hay không, hay là vờ như chưa biết gì, chờ Kiều Kiến Lương hồi phục rồi lại nói sau.

Tất nhiên Phó Bắc biết được chút ít nội tình, chỉ là chưa bao giờ nhắc đến, có lẽ là đang cố ý bao che.
Kiều Tây đang do dự, cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn khóa két sắt lại, tạm thời không mạo hiểm.

Khi trở lại bệnh viện đã gần đến chín giờ, Chu Mỹ Hà chăm sóc người bệnh cả một ngày cũng đã kiệt sức, đang ngóng trông cô đến đây.

Trong phòng bệnh, còn có Phó Bắc, vừa đến đã gặp.

Trạng thái lúc này của Kiều Kiến Lương xem như không tệ, yếu ớt mà trò chuyện với Phó Bắc, cũng không biết đang nói chuyện gì, ông còn cười cười, nhưng vẫn luôn không nhớ hết mọi chuyện, mơ hồ, đều cần đối phương thường phải nhắc lại. Phó Bắc rất nhẫn nại, trên mặt không có một chút vẻ thiếu kiên nhẫn nào.

Phát hiện Kiều Tây đến, bỗng chốc trong phòng bệnh yên lặng lại, vẫn là Kiều Kiến Lương lên tiếng trước, "Tiểu Tây, sao lại đứng đó?"

Kiều Tây đi vào, dùng dư quang nhìn nhìn Phó Bắc, vẫn chưa nhìn thẳng vào đối phương.
Lúc này bác sĩ có vào một lần, để hai người cùng nhau giúp một việc, Phó Bắc vô ý đụng phải tay Kiều Tây, bỗng dưng Kiều Tây lui lại.

"Đi rót ly nước đi, đến giờ uống thuốc rồi." Bác sĩ vừa kiểm tra cho Kiều Kiến Lương, vừa nói, vẫn chưa nói là ai đi.

Kiều Tây tự giác đi làm, kết quả vừa đưa tay lên, không đợi cô rút tay về, Phó Bắc đã nắm chặt trước.

Hai người đưa lưng về phía bên kia, cũng không bị phát hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc