MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 45: Thiên vị

Tính cách của mỗi người là bất đồng, khi có chuyện xảy ra thì phản ứng tự nhiên cũng sẽ khác nhau, theo như cách xử sự nhất quán của Triệu Thập Hoan, cô ấy sẽ không hỏi đúng sai, mà sẽ ở bên trong hòa giải, cho hai bên một bậc thang.

Xét theo phương diện lý trí, đây là cách tốt nhất.

Người xung quanh vẫn luôn duy trì thái độ bàng quan, không có người nhúng tay vào, không quan tâm ai sẽ chịu oan ức.

Bọn họ cũng chưa bao giờ để ý đúng sai, khi mãi đắm mình trong những mối quan hệ luôn đặt nặng lợi ích thì cũng sẽ trở nên vô cảm, làm chuyện gì cũng sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, ví dụ như hiện tại, bọn họ sẽ không ra mặt cho người nào cả, yên tĩnh vây xem toàn bộ quá trình, bởi vì bất luận giúp đỡ cho Kiều Tây hay Chu Giai Kỳ, đều có khả năng đắc tội một trong hai nhà, nhưng khi im lặng thì sẽ không đắc tội ai.

Dường như Chu Giai Kỳ đã sớm đoán được sẽ là cách giải quyết thế này, cho nên không hề sợ hãi, khi Triệu Thập Hoan ở bên trong khuyên giải, cô ta thể hiện hết sức rộng lượng, trong lúc đó còn lộ ra sự tủi thân, giống như thật sự là Kiều Tây không đúng vậy.

"Được rồi được rồi, chuyện có bao lớn, hai cô bé các em nhường nhau một bước, hôm nay đều là cùng ra ngoài chơi với nhau, đừng để không vui." Triệu Thập Hoan nói, đi đến gần Kiều Tây một chút, nâng tay muốn sờ sờ đầu cô, nhưng đối phương né tránh, cô ấy sửng sốt, tay cứng lại tại chỗ.

Trong cuộc sống này có rất nhiều người giống như Chu Giai Kỳ, từ trước đến nay đều không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, chịu không nổi một chút bực tức, cho rằng tất cả mọi người đều phải vây quanh mình, hiện tại nghe được lời Triệu Thập Hoan nói, cô ta liếc mắt nhìn Kiều Tây, trong mắt lóe lên sự khinh thường.

Nhìn thấy được ánh mắt này, trên mặt Kiều Tây không có biểu cảm gì, cô đứng dưới nước, cảm nhận dòng nước lay động, chân dài tính toán bên dưới.

Phó Bắc đứng ở phía sau cô, âm thầm nâng đỡ, dẫn cô lên bờ.

Một tay Kiều Tây đặt bên cạnh bể, bình tĩnh dị thường, liếc nhìn Chu Giai Kỳ một chút, lại nhìn nhìn những người khác, trầm giọng nói: "Là cô lôi tôi xuống trước, thiếu chút nữa tôi đã chết chìm luôn rồi."

Thời điểm người khác đang xuống nước lại đột nhiên kéo họ một cái, không phải kẻ ngu, thì là kẻ xấu, may là kỹ năng bơi lội của Kiều Tây tốt, nếu là người có kỹ năng bơi kém, không chừng đã bị chìm xuống đáy hồ rồi.

"Ý tốt của cô chính là cái này?" Kiều Tây nói, trong mắt không chút độ ấm nào, toàn bộ tóc cô đều ẩm ướt, toàn bộ đều xõa trên tấm lưng trắng nõn trơn bóng, ánh mắt sắc bén, bề nghễ nhìn thẳng vào mặt Chu Giai Kỳ.

Chu Giai Kỳ biến sắc, giải thích: "Cái gì mà lôi chứ, chỉ là kéo một chút, tất cả mọi người đều thấy mà, cô đừng nói lung tung!"

Kiều Tây không muốn nói lời vô nghĩa, đơn giản rõ ràng nói vào ý chính: "Xin lỗi tôi."

Bình thường Chu Giai Kỳ làm gì đều sẽ nhịn, nhưng lần này không được.

"Xin lỗi cô?" Chu Giai Kỳ không đồng ý, nhìn xung quanh, nói vẻ đầy chính đáng: "Dựa vào cái gì chứ?"

Cô ta nói xong Kiều Tây dùng hành động nói cho cô ta biết là dựa vào cái gì, túm người lôi thẳng xuống nước, để Chu Giai Kỳ cũng thể nghiệm một chút.

Nhưng cũng không ra tay quá tàn độc, cũng không hoàn toàn lôi người vào trong nước.

Nhưng những người xung quanh đều bị dọa, ai cũng không ngờ cô sẽ làm ra hành động này, ngay cả Triệu Thập Hoan cũng choáng váng, lập tức đi qua kéo người, vội kéo Chu Giai Kỳ lên. Chu Giai Kỳ bị dọa sợ, sau khi được kéo lên khỏi nước sắc mặt tái nhợt, cả người đều run run, vừa khóc vừa nháo, hai mắt đẫm lệ vùi vào lòng Triệu Thập Hoan.

Kiều Tây lại bị đẩy một cái, chỉ là lần này không chạm đến mép bể, mà là bị người phía sau một tay ôm lấy, ôm cô vào trong ngực không cho động.

"Buông ra." Cô ngoan cường nói.

Phó Bắc không buông ra, mà vẫn ôm lấy cô.

"Nghe lời - -"

Phó Bắc ôm cô nói, mềm mại bám trong nước, trấn an mà vỗ vỗ vai cô.

Nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên được bảo vệ rõ ràng như vậy, người này từ đầu đến cuối đều không nhúng tay, nhưng ngay từ đầu đã lựa chọn lập trường của mình.

Cô gái nhỏ cố chấp không cúi đầu, lạnh lùng nhìn Chu Giai Kỳ khóc rống.

Đến nỗi những người còn lại, lúc trước không giúp Kiều Tây, bây giờ cũng sẽ không giúp Chu Giai Kỳ, không một chút thay đổi, chỉ là vây xem một vở kịch mà thôi.

Náo loạn một hồi, là Phó Bắc dẫn cô ra khỏi hồ bơi.

Kiều Tây chưa từng giải thích một câu, trên mặt không nửa điểm oan ức, chỉ sau khi Phó Bắc dẫn cô vào phòng thay đồ, trong không gian nhỏ hẹp khép kín bỗng dưng lập tức ôm chầm lấy eo Phó Bắc.

Trên người cô ướt sũng, còn đọng nước, vừa vào phòng thay đồ trên mặt nhiễm lên chút suy sụp và mất mát, cũng không còn giống như khi còn nhỏ mà bướng bỉnh đến cùng, vùi mặt vào cổ Phó Bắc, chui vào trong lòng không ra.

Phó Bắc hơi khựng lại, sau một lâu chần chờ, vẫn đặt tay lên sau thắt lưng thon gầy của cô, tay kia như trấn an mà xoa lên lưng cô.

Hồi lâu - -

Kiều Tây hồi thần, ấp úng nói: "Em không thích bọn họ..."

Mỗi mỏng của Phó Bắc khẽ động, không biết nên nói gì, hồi lâu, an ủi nói: "Tôi biết."

Người trong lòng hơi khựng lại, lại ôm chặt hơn.

"Chu Giai Kỳ cố ý lôi em xuống."

"Ừm."

Cô gái nhỏ mười mấy tuổi, vẫn chưa đủ chín chắn, lấy bạo chế bạo chắc chắn là không nên, nhưng Phó Bắc chưa nói gì, có đôi khi ai đúng ai sai không quan trọng, nâng tay vuốt vuốt phía sau đầu Kiều Tây, lại nói: "Đừng quan tâm đến cô ta, không có việc gì rồi."

Từ ngày đó, Kiều Tây dần dần phai nhạt với Triệu Thập Hoan, tuy không đến nỗi tuyệt giao, chỉ là quan hệ không còn giống như trước, giữa hai người đã có khoảng cách. Kiều Tây vẫn chơi chung với Triệu Thập Hoan như trước, chỉ là không còn thân nữa, cũng không còn vì Triệu Thập Hoan mà đặc biệt làm gì nữa, tựa như đối đãi với một người bạn rất đỗi bình thường.

Đây là công bằng, lựa chọn đồng thời cũng sẽ bị lựa chọn.

Triệu Thập Hoan không nghĩ ra, khi ở riêng với Phó Bắc, hỏi: "Cậu nói xem, có phải mình đắc tội với Kiều Kiều rồi không?"

Phó Bắc không chỉ ra, chỉ nói: "Đó là chuyện của cậu."

"Sẽ không phải là vì lần ở hồ bơi đó chứ." Triệu Thập Hoan ảo não, "Mình chỉ đẩy cô bé một chút, vậy mà mang thù rồi sao?"

"Không biết."

Phó Bắc cụp mắt, ra bên ngoài ngắm nhìn gian phòng đối diện, cửa nhà họ Kiều đóng chặt, hôm nay một người cũng không có.

Triệu Thập Hoan lải nhải không dứt, đại khái là rất hối hận, người hóa giải không dễ làm, được bên này lại mất bên kia, nhưng cuối cùng cô không rõ bản thân đã làm gì sai, chỉ nghĩ Kiều Tây vẫn còn tính trẻ con.

Cho đến khi bắt đầu năm mới, quan hệ của Triệu Thập Hoan và Kiều Tây cũng chưa từng hòa dịu lại. Kiều Tây vẫn thường đến chỗ Phó Bắc vào buổi tối, có đôi khi sẽ ngủ lại bên cạnh, cô sẽ không quấy rầy Phó Bắc, nhẹ chân nhẹ tay, ngẫu nhiên cũng không đợi Phó Bắc làm xong việc lên giường, cô đã sớm ngủ.

Dưới cái nóng của mùa hè năm thứ hai, Kiều Tây và Chu Giai Kỳ triệt để nháo tan, nguyên nhân là Kiều Tây động thủ đánh đối phương, Chu Giai Kỳ khóc đến khàn cả giọng, huyên náo đến mọi người trong đại viện đều biết. Mẹ Kiều vì thế mà tức không chịu được, không hỏi lý do đã hung hăng dạy dỗ Kiều Tây, một giọt nước mắt Kiều Tây cũng không rơi, kiên cường đứng trong sân, bướng bỉnh để mẹ Kiều đánh, sau đó vẫn là bà nội Phó đến can ngăn.

Ban đêm, cô gái nhỏ lại chạy đến nhà đối diện, chủ động nói: "Chu Giai Kỳ gây chuyện trước, cô ta mắng em."

Phó Bắc không hỏi chuyện này, nhớ đến ban ngày mẹ Kiều ra tay nặng như vậy, hỏi: "Có đau không?"

Nhất thời Kiều Tây không phản ứng kịp cô ấy đang hỏi cái gì, hiểu sai ý mà trả lời: "Cô ta đánh lại em đều né được, không bị đánh trúng."

Thoạt nhìn là hoàn toàn không thèm để ý bị mẹ Kiều đánh.

"Lần sau cách xa cô ta một chút, đừng để cho dì biết." Phó Bắc nói.

Thế này Kiều Tây mới hiểu, vặn vặn thân mình, ừm một tiếng, chốc lát sau lại nói: "Mẹ em không dùng lực, đánh không đau."

Mẹ Kiều dùng cành mận gai đánh, đâu thể nào không đau, Phó Bắc im lặng một lát, nâng tay chỉnh lại chăn cho cô.

Đoạn thời gian này, nhà họ Triệu đã có kết hoạch Bắc tiến để phát triển, Triệu Thập Hoan lại mua một đống đồ chơi cho Kiều Tây, Kiều Tây nhận quà, khách khách sáo sáo. Triệu Thập Hoan rất không vui, trong lòng biết rõ đã có khoảng cách, khi nói chuyện phiếm với Phó Bắc, còn cười trêu: "Kiều Kiều giận cũng thật lâu, cũng đã nửa năm rồi, mà vẫn còn giận."

Chỉ một chuyện nhỏ vậy thôi Kiều Tây còn để ý đến thế, huống chi là rời đi không lời từ biệt.

Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đóng máy tính lại.

Thuận tay lấy sim điện thoại mới mua hôm nay gắn vào điện thoại, ấn xuống dãy số đã sớm quen thuộc, sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không gọi.

Cả đêm, đợi xử lý xong công việc, Phó Bắc mới vào phòng tắm tắm rửa, nằm trong bồn tắm, hai chân thon dài gác chồng lên nhau, nằm bên trong, vết cắn trên vai có thể nhìn thấy rõ ràng trong nước, cô nhẹ hít vào một hơi, ngực hơi phập phồng.

Nước tràn lên trên, không ngừng chảy ra ngoài, hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, trên mặt kính thủy tinh tích đầy hơi nước, trở nên mơ hồ không rõ.

Cô có hơi mệt mỏi, có lẽ gần đây áp lực quá lớn, cả người thả lỏng xuống, nằm ngâm mình một lúc, chân dài gợi cảm không chút tì vết hơi tách ra...

Sóng nước khẽ xao động, theo sự phập phồng tràn ra ngoài, chậm rãi chảy trên mặt sàn, chảy vào chỗ thoát nước trong góc rồi biến mất.

Bản tin buổi tối của Giang Thành phát ra các thông tin liên quan đến các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, quả nhiên, bắt tay vào các vấn đề sức khỏe, lấy hai công ty nhỏ có chất lượng kém ra làm gương, lại dẫn ra sự kiện lừa đảo đẩy giá lên cao gần đây.

Nhà họ Chu không bị đưa tin trên TV, xem như may mắn, nhưng lại bị điểm danh rất nổi bật trong danh sách công bố trên mạng, nằm giữa một đống mấy cái tên trong đó, tất nhiên việc kinh doanh của nhà họ Chu bị sa sút.

Có thể là do không may mắn, cũng có thể là những người cùng ngành muốn tìm một tấm chắn để dời sự chú ý, có một dòng tin tức nhỏ chảy ra, đào ra góc gác nhà họ Chu, đăng tải đủ thứ thật giả lẫn lộn lên trên mạng.

Không gian mạng không thiếu nhất chính là người hóng chuyện, đặc biệt là những thứ về mâu thuẫn "Giai cấp", có người nói nhà họ Chu được đặc quyền, rõ ràng xảy ra vấn đề nhưng lại không có chuyện gì, điều này như mồi lửa chọc giận nỗi bất bình của cư dân mạng, đến mức không kéo nhà họ Chu xuống là không được, thậm chí còn đào ra được mấy công ty dưới quyền nhà họ Chu, thế nào cũng phải làm làm cho túi bụi.

Trò khôi hài trên mạng duy trì đến hai ngày, cũng dần dần lắng xuống, việc này cứ thế mà lật chuyển.

Buổi tối, hơn mười giờ Phó Bắc đến đây, trên mặt mang theo vẻ uể oải.

Kiều Tây vừa mới xem phim xong, thấy cô đến cũng không biểu hiện gì, cũng không hỏi một câu, cho đến khi nằm lên giường, đưa tay chống ra sau, đột nhiên nhớ đến cái gì, mới mở miệng nói: "Cái kia hết rồi."

Đã sớm dùng hết, không mua cái mới.

Phó Bắc vỗ về mặt cô, cúi đầu hôn lên nơi mẫn cảm phía sau tai cô, ôm người vào trong ngực, khẽ nói: "Lần trước cũng không có dùng."

Kiều Tây nhịn không được rụt cổ lại, lui trốn về sau nhưng cũng không thực sự là tránh đi, ngược lại bắt được góc áo Phó Bắc, "Còn chưa tắm rửa..."

Đối phương trực tiếp ôm cô lên, đi về phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc