MỖI NGÀY RỜI GIƯỞNG ĐỀU NHÌN THẤY GIÁO CHỦ ĐANG PHÁ ÁN

Edit: Phong Lữ

Cao Hiên Thần tiễn Bạch Kim Phi đi xong thì trở về trên núi, lập tức đi tìm Kỷ Thanh Trạch. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch lại không ở trong phòng, trong bãi luyện võ và trong rừng trúc cũng không có.

Cao Hiên Thần tìm khắp nơi ở trên núi, phí một mớ công sức, cuối cùng cũng tìm thấy y ở trên đỉnh núi ngồi một mình ngẩn người.

Hắn rón ra rón rén tới gần Kỷ Thanh Trạch từ phía sau lưng, Kỷ Thanh Trạch thất thần mạnh, hoàn toàn không có phát hiện. Cao Hiên Thần đến sau lưng y, vốn định dùng sức đập vào vai y để hù y chơi, nhưng tay đã vươn ra rồi mà nhìn bóng lưng gầy gò của y, lại không nỡ đánh xuống. Nhưng mà tay đã vươn ra thì há lại thu về? Hắn thần xui quỷ khiến mà vòng tay qua, ôm Kỷ Thanh Trạch.

“Tiểu đoan chính, ngươi ở đây làm gì thế?”

Tay hắn đột nhiên thay đổi hướng giữa chừng, đã không còn bao nhiêu lực, bởi vậy cũng chẳng hù người được bao nhiêu. Kỷ Thanh Trạch chỉ kinh ngạc, lập tức quay đầu lại nhìn. Nhưng y quay đầu lại quá gấp, đôi môi lướt sát qua gương mặt Cao Hiên Thần. Hai người đều sững sờ. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch lại ngàn năm có một mà không hề tức giận, chỉ là vỗ vỗ tay hắn đang vòng qua trước ngực mình, ra ý bảo hắn đổi tư thế.

Cao Hiên Thần buông y ra, sau đó tới ngồi xuống cạnh y: “Ngươi đang nhớ người trong nhà ngươi sao?”

Kỷ Thanh Trạch chậm rãi lắc đầu: “Ta đang nhớ cha ngươi.”

“… Hả?” Cao Hiên Thần vô thức sờ sờ hai má ấm áp của mình.

“Y thật tốt, cái gì ngươi cũng có thể nói với y, y cũng không tức giận.”

Cao Hiên Thần cười ha ha nói: “Ông ấy làm gì muốn chọc giận ta, ta đây vốn được người khác yêu thích mà.”

Nếu như bình thường, Kỷ Thanh Trạch nhất định đã không nói nữa, trừng mắt nhìn hắn, nhưng hôm nay y chỉ sững sờ một chút, sau đó yên lặng mà nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần. Một lát sau, y hơi gật đầu một cái.

Cao Hiên Thần đã nghe được rất nhiều chuyện trong nhà Kỷ Thanh Trạch từ Thẩm Phi Kỳ, biết cha Kỷ Thanh Trạch không thích mẹ y, cho nên cũng không thích y, từ nhỏ đã đối xử với y không tốt. Sau đó hắn tái giá, có con thứ, liền coi con thứ như bảo bối. Những chuyện trong nhà của Kỷ Thanh Trạch, nếu y không muốn nhắc tới, Cao Hiên Thần cũng không muốn làm y không vui.

Hắn lấy ra một cái túi giấy từ trong ngực đưa cho Kỷ Thanh Trạch: “Ầy, mang cho ngươi nè, mau ăn đi. Ngươi chạy đến nơi này trốn, hại ta tìm ngươi cả nửa ngày, nguội cả rồi.”

Kỷ Thanh Trạch mở ra xem, bên trong chính là bánh nấm hương nhân thịt y thích nhất. Kỳ thực cũng không có nguội, vẫn luôn được Cao Hiên Thần cất kĩ trong ngực, còn nóng hổi.

Kỷ Thanh Trạch cắn một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi thật tốt.”

Cao Hiên Thần cảm thấy ngạc nhiên nhìn y chằm chằm: “Ồ? Ngươi sao không khẩu thị tâm phi nữa rồi?”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Y thực sự không nói được quá hai câu hay ho cùng cái tên này, đơn giản không để ý tới hắn, cúi đầu gặm bánh.

Cao Hiên Thần chống cánh tay lên đầu gối để đỡ đầu, nghiêng mặt xem Kỷ Thanh Trạch ăn bánh. Hắn cười híp mắt nói: “Nếu ngươi cảm thấy cha ta tốt, vậy ngươi nhận y làm cha nuôi đi, để y cũng thành cha ngươi luôn!”

Kỷ Thanh Trạch bị nghẹn một chút, liên tục ho khan. Cao Hiên Thần vội đến gần giúp y vỗ lưng. Qua hồi lâu, Kỷ Thanh Trạch cuối cùng cũng dừng ho, mặt đỏ tới mang tai mà vỗ ngực thuận khí cho mình.

Một lát sau, Kỷ Thanh Trạch quay đầu, yên lặng nhìn Cao Hiên Thần.

Bình thường Cao Hiên Thần rất thích nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch là người rất thú vị, kỳ thực y biết hắn đang nhìn y, nhưng y lại ngại không biết nói cái gì, thế là y làm bộ không biết. Thế nhưng y giả vờ cũng không tốt, da mặt y quá mỏng, bị người khác nhìn chăm chú một chốc sẽ đỏ mặt. Cho nên trong lúc y thường nghiêm trang đang ăn cơm, luyện công, thu thập gian phòng, hay đang tươi cười thì mặt không hiểu sao lại đỏ. Ngoại trừ Cao Hiên Thần, những người khác đều không rõ vì sao, còn thường có người hỏi Kỷ Thanh Trạch có phải không thoải mái ở đâu mà sao trong chớp mắt mặt đã đỏ như vậy, khiến Cao Hiên Thần đang quan sát gần đó cười đến xiêu vẹo.

Thế nhưng khi Kỷ Thanh Trạch cũng nhìn lại, Cao Hiên Thần lúc cùng y đối diện, không ngờ lại ngượng ngùng trước, nằm lăn ra đất, thích thú chậm rãi xoay người.

Kỷ Thanh Trạch đột nhiên hỏi: “Thiếu Lạp, đã từng nghĩ tới chuyện tương lai chưa?”

Đây là sao vậy? Trong chớp mắt mà ai cũng muốn nói với hắn chuyện tương lai? Nghĩ nhiều như thế làm gì chứ! Cao Hiên Thần nói: “Không có. Tương lai thì thế nào? Chuyện tương lai thì tương lai lại nói thôi!”

Kỷ Thanh Trạch lắc đầu một cái, gặm xong bánh nhân thịt trong tay, cũng ngửa mặt nằm xuống.

Hai thiếu niên vai sát bên vai, gió trên núi hiu hiu mát mẻ, không bao lâu đã ngủ.



Khi đó tuổi còn nhỏ, làm việc không biết cân nhắc, nói chuyện cũng không biết đắn đo suy nghĩ. Nếu như dùng lời Mạnh Uy mà nói, Cao Hiên Thần chính là một “tiểu tử thúi quậy phá ham vui”. Mà tiểu tử thúi quậy phá ham vui này còn coi mình đầy nghĩa khí, nếu như hứa hẹn thì nhất định phải làm được. Nhưng kỳ thực rất nhiều thứ hắn nói với sự vô tâm vô tư không dùng não, những câu nói này sau đó khi nhớ tới, giống như bị vả mặt, đau rát.

Thí dụ như hắn nói “Con sẽ không sống hết đời cùng bọn họ “, thí dụ như hắn nói “Con sẽ không để cho bọn họ biết “, thí dụ như hắn nói “Chờ con làm hư bọn họ hết rồi trở về Thiên Ninh giáo”. Lòng người thực sự quá khó khống chế, cả đời người khó tránh khỏi có việc khiến mình hối hận. Mặc dù không phải nói một đằng làm một nẻo, nhưng vật đổi sao dời, tâm tình có chuyển biến, những quyết định trước đây cũng không tính được nữa.

———————-

Cao Hiên Thần nói xong “Ta yêu ngươi”, liền vùi mặt vào trong hõm vai Kỷ Thanh Trạch, bất động.

Kỷ Thanh Trạch vừa cảm động vừa bực mình vừa buồn cười, tâm tình phức tạp cực kỳ, lấy tay nâng mặt của hắn, nhưng mà Cao Hiên Thần lắc đầu né tránh tay y, chính là không chịu ngẩng đầu lên.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi sợ cái gì?”

Y không tin Cao Hiên Thần không hiểu tâm ý của y. Vừa mới nãy y đã không thể nhịn được mà muốn bạo phát, là Cao Hiên Thần không chịu thua thế nên mới cướp lời nói trước. Vào lúc này, người được cứu rỗi, rốt cuộc có thể an tâm là y, vậy mà Cao Hiên Thần sợ quái gì mà phải trốn?

Cao Hiên Thần buồn bực nói: “Ai sợ!” Hắn ôm Kỷ Thanh Trạch lăn một vòng trên đất, vẫn ôm y không chịu buông tay.

Kỷ Thanh Trạch cảm giác lồng ngực đang dán chặt vào mình đang đập kịch liệt, mới đầu y cho là đó là nhịp tim của chính y, sau đó mới phát hiện hóa ra người đối diện cũng hệt như mình. Cao Hiên Thần cũng không phải sợ, hắn chỉ là… Xấu hổ.

Kỷ Thanh Trạch hôn thái dương hắn một cái, ôm lấy cổ của hắn, dùng tay áo lau đi mồ hôi sau gáy hắn.

Hai người lưu luyến triền miên rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy khỏi mặt đất cứng lạnh. Kỷ Thanh Trạch dìu Cao Hiên Thần về giường, dùng nước trong chậu rửa mặt đầu giường thấm ướt khăn rồi vắt ráo, lau mồ hôi cho hắn.

Y thật sự rất vui, cho nên dù y biết rõ Cao Hiên Thần có chuyện gạt y không chịu nói, nhưng cũng không dễ dàng đổi lấy được câu biểu lộ kia nên y có thể tạm thời khoan dung Cao Hiên Thần trong thời gian một nén nhang. Chờ qua một nén nhang, tâm tình của bọn họ đều bình phục, sẽ đem từng chuyện ra giải quyết.

Khăn mặt sát qua vết máu khô trên môi Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần đau mà cắn răng trợn mắt, bất mãn nói: “Ngươi cũng quá độc ác. Lần đầu của chúng ta… bị ngươi làm cho đẫm máu, đau chết rồi!”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Cao Hiên Thần lên tiếng phê phán rồi liền giả vờ cây ngay không sợ chết đứng hất cằm lên, chờ Kỷ Thanh Trạch phản ứng. Hắn bắt chẹt tiểu đoan chính, hắn biết tiểu đoan chính tuy rằng thường sẽ giận hắn, nhưng phải tức giận xong hắn mới có thể dỗ tốt, thế thì chuyện vừa rồi coi như trôi qua, tiểu đoan chính cũng không phải người thích lôi lại chuyện cũ. Như ban nãy hắn chỉ cần chờ Kỷ Thanh Trạch nói hai câu mềm lòng xong thì hắn đã biết, chuyện hắn dịch dung che giấu thân phận có thể không cần giải quyết nữa.

Rất đáng tiếc, lần này Kỷ Thanh Trạch không làm như ý của hắn.

Kỷ Thanh Trạch cao thâm khó dò mà nhìn hắn, nói: “Lần đầu tiên?”

Cao Hiên Thần sững sờ, không thể tin được nói: “Ngươi không phải là lần đầu tiên?” Nhưng hắn quen Kỷ Thanh Trạch đến mấy năm, Kỷ Thanh Trạch vốn cũng không phải người từng thân thiết quá với ai, không thể từng có một đoạn dây dưa với ai mà hắn lại hoàn toàn không biết nha!

Kỷ Thanh Trạch lấy khăn mặt ướt dùng sức ấn ấn vết thương trên môi hắn: “Tự mà nhớ!”

Cao Hiên Thần: “…” Hóa ra vẫn là hắn làm? Ủa mà lúc nào? Sao hắn lại không nhớ ra? So với lần đầu tiên hôn môi bị người ta cắn một miệng đầy máu, thì lần đầu hôn môi lại không nhớ rõ còn bết bát hơn…

Y phục trên người Cao Hiên Thần đều bì mồ hôi lạnh làm ướt, Kỷ Thanh Trạch mở vạt áo hắn ra, chuẩn bị cởi quần áo cho hắn, lúc này mới nhìn thấy ngực hắn có một vết sẹo. Vết sẹo kia chẳng hề dài, vừa với một thanh đao bình thường. Một năm trước, chính là ở chỗ này, có người cắm đao vào lồng ngực của hắn. Nếu như lệch đi mấy tấc, sẽ đâm vào trái tim của hắn, hôm nay hắn cũng không thể ngồi ở chỗ này.

Lông mày Kỷ Thanh Trạch cau mạnh, hô hấp căng thẳng, tay lơ lửng bất động.

Cao Hiên Thần nắm chặt tay y, xoa nhẹ, nói: “Chỉ là thương tổn ngoài da.”

Kỷ Thanh Trạch muốn nói cái gì, rồi lại nuốt xuống, lại tiếp tục dùng khăn mặt lau, chỉ ném cho hắn một cái ánh mắt kín đáo. Cái ánh mắt này khiến Cao Hiên Thần khó giải thích được mà cả người nổi da gà, không còn dám lỗ mãng.

Kỷ Thanh Trạch cầm áo lót mình tới cho hắn đổi. Bên này Cao Hiền Thần mới vừa cởi quần áo ra, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

“Kỷ công tử dậy rồi sao? Khi nào ăn sáng ạ?”

Cao Hiên Thần nhanh nhẹn mà nắm quần áo sạch lên khoác lên người, rồi lấy mặt nạ dịch dung lúc nãy dán chưa tốt ra, nhảy xuống giường đi tìm gương. Hắn luống cuống tay chân, lại bị Kỷ Thanh Trạch một phát bắt được vai, nhấn ngồi lại gường.

Kỷ Thanh Trạch lời ít ý nhiều, ăn nói rõ ràng: “Không dậy! Không ăn!”

Người ngoài cửa: “…”

Không chốc lát, người bên ngoài thức thời rời đi.

Cao Hiên Thần nhất thời vui vẻ, không biết xấu hổ mà đến gần hôn chụt y một cái, lúc này mới chậm rãi ngồi lại bên cạnh bàn, bắt đầu tỉ mỉ tu bổ dịch dung.

Kỷ Thanh Trạch cũng không ngăn cản hắn, dù sao bây giờ là ban ngày, nơi đây lại là Thẩm gia, bọn họ sớm muộn gì cũng phải ra ngoài gặp người.

Không bao lâu, Cao Hiên Thần thao tác thuần thục mà tu bổ xong một gương mặt giả.

Sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi qua, người nhà họ Thẩm đều đã hoạt động. Cao Hiên Thần nắm tay Kỷ Thanh Trạch, lưu luyến không rời mà xoa, nói: “Đi ra ngoài ăn sáng trước đi, cũng không thể để bị đói.”

Kỷ Thanh Trạch nói: “Được.”

Nhưng mà Cao Hiên Thần đứng dậy rồi, y vẫn còn ngồi bất động, không có ý muốn đi ra ngoài.

Cao Hiên Thần không rõ: “Thanh Trạch?”

Kỷ Thanh Trạch ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của hắn. Hai tay y nắm chặt tay Cao Hiên Thần, đưa nó tới lòng mình, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc đến một biện pháp bắt ngươi ta cũng không có.”

Cao Hiên Thần ngẩn ra.

Kỷ Thanh Trạch khẽ mỉm cười, trong nụ cười lại có mấy phần ưu sầu. Y buông lời hung ác cũng được, y giận cũng vậy, y cố làm ra vẻ cũng vậy, Cao Hiên Thần đều không sợ, hắn hiểu y quá rõ. Bởi vậy y cũng biết rõ mình không thể uy hiếp hoặc bức bách, y cũng chỉ đành bộc bạch tâm ý của chính mình.

“Ta không phải là đang nói đùa, một năm này nếu như không nghĩ tới chuyện báo thù nữa, một ngày ta cũng không chịu đựng nổi. Nếu như ngươi chưa từng trở về thì cũng đành thôi. Nhưng ngươi đã trở về, nếu ngươi lại chết, ta cũng không sống được.

Bình luận

Truyện đang đọc