Edit : Phong Lữ
Tưởng Như Tinh là người không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng luyện đao, Tưởng Vân Thiên cha nàng cũng có tính cách không khác lắm. Tưởng gia là dựa vào đao pháp mãnh liệt cứng rắn xuất chúng-Phượng Dực đao mà có tên tuổi trên giang hồ, nhưng tính tình người nhà họ Tưởng cũng không mãnh liệt cứng rắn như đao pháp của bọn họ.
Tưởng Vân Thiên có thể coi là vị gia chủ võ công cao nhất trong tứ đại gia Nam Long, Bắc Phượng, Đông Hạc, Tây Hổ. Nhưng hắn rất hiếm khi tham dự vào võ lâm đại sự, chỉ đặt hết tâm tư vào võ công. Thậm chí cả đại hội võ lâm tháng trước, Tưởng Vân Thiên cũng không tới tham gia, chỉ có Tưởng Như Tinh nghe nói có liên quan tới Phạt Ma đại chiến nên tự mình chạy tới đại diện Tưởng gia tham gia, bởi vì nàng muốn báo thù cho Tạ Lê.
Có điều Tưởng Vân Thiên cũng không phải chỉ biết lo mỗi thân mình. Khi hắn còn là một thiếu niên nhiệt huyết, từng là một kẻ cực kỳ hiếu chiến, mười lăm năm trước Phạt Ma đại chiến, hắn cũng có tên trong những người tham gia. Từ sau khi Phạt Ma đại chiến, hắn mới dần dần tu thân dưỡng tính, không sân si chuyện giang hồ.
Thẩm Phi Kỳ nói: “Hành Viễn tiêu cục có vẻ là bằng hữu cũ của nhà ngươi, bởi vậy khi Hình Thuận Phong gặp bất trắc thì liền đến nhờ vả nhà ngươi.”
Tưởng Như Tinh gật đầu: “Vậy ta về nhà một chuyến hỏi một chút là được rồi.”
Mấy tháng này nàng luôn ở bên ngoài, bởi vậy cũng không biết chuyện có khách ở trong nhà.
Nếu người ở Tưởng gia, vậy thì bớt đi không ít phiền phức. Cao Hiên Thần nói: “Từ nơi này mà đi Nhữ Châu, dùng khoái mã cũng phải nửa tháng, chúng ta chuẩn bị xe ngựa, nhanh chóng lên đường thôi.”
Thẩm Phi Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi mà nhìn Tưởng Như Tinh, sau đó rơi vào trầm tư.
Cao Hiên Thần nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Thẩm Phi Kỳ chần chờ một chút, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: “Ta định tạm thời giao Sương kiếm cho Tưởng gia… Như Tinh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mọi người không ngờ hắn lại ra quyết định như vậy, đều rất ngạc nhiên. Bọn họ đều chỉ có khoảng hai mươi tuổi, nếu như không phải trong nhà gặp biến cố, thì vẫn chưa tới tuổi nắm quyền làm đương gia. Bởi vậy lúc đang suy nghĩ “Sương” kiếm nên ủy thác cho ai giữ, tất cả đều nghĩ tới mối quan hệ của đời cha chú. Thẩm gia và Tưởng gia, một cái ở Tô Châu, một cái ở Nhữ Châu, cách xa nhau ngàn dặm, trước giờ chẳng mấy khi gặp nhau.
Nhưng nếu nói việc uỷ thác “Sương” kiếm, Tưởng gia cũng thực sự là lựa chọn không tồi. Tưởng Vân Thiên võ công cao cường, người khác không dám dễ dàng trêu chọc. Hắn lại không tranh với đời, chưa từng mơ ước “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”. Hơn nữa Tưởng Như Tinh với Thẩm Phi Kỳ có tình nghĩa năm năm đồng học, quan hệ rất tốt. Nếu như Tưởng gia nguyện ý tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay này thì đương nhiên rất tốt, chỉ có điều…
Cao Hiên Thần nói: “Đây đúng là ý kiến hay. nếu lần trước Tạ Lê bẻ kiếm không thành, hắn rất có khả năng sẽ có hành động tiếp theo. Nếu như chúng ta mang theo Sương kiếm đi, không cần chúng ta phải tìm Tạ Lê mà Tạ Lê lại tự tới tìm chúng ta.”
Lúc Tưởng Như Tinh nghe được đề nghị này thì sững sờ không biết nên làm gì. Nhưng mà sau khi nghe Cao Hiên Thần nói, nàng rất tán thành gật đầu: “Ý kiến hay!”
Chỉ có Kỷ Thanh Trạch suy nghĩ khá nhiều, nói: “Chúng ta mang thanh kiếm ở bên người, nếu như gặp người đoạt kiếm thì chúng ta có thể ứng phó nổi không?”
Cao Hiên Thần suy nghĩ một chút, nói: “Đây đúng là một vấn đề. Làm sao có thể dẫn Tạ Lê đến mà không dẫn những người khác đến? Đúng rồi Thẩm Phi Kỳ, có một chuyện ta vẫn luôn rất tò mò, chuyện ngươi mang Sương kiếm thật ở bên người mình, người khác ai cũng không biết, chỉ có Tạ Lê biết. Tin tức này sao có thể truyền tới Tạ Lê?”
Nếu Thẩm Phi Kỳ biết làm sao tin tức bị lộ thì hắn đã không để lộ rồi. Hắn suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn mà nói: “Ta vẫn luôn thích luyện kim, lúc còn ở Thiên hạ luận võ đường, có lần ta chạy tới cửa hàng rèn ở dưới núi để làm cho mình chút đồ đồng mạ bạc. Ngày đó vừa khéo Tạ sư cũng đến cửa hàng đổi đao mới, nên ta bị y bắt gặp. Ta cùng y hàn huyên vài câu, mặc dù nói không có nói tới Sương kiếm, nhưng mà có tán gẫu một chút về mạ khí. Cũng là từ lần kia nói chuyện kia, ta đột nhiên nghĩ ra phương pháp bảo vệ Sương kiếm. Chẳng lẽ Tạ sư cũng là từ lần kia nói chuyện kia mà suy đoán ra? Hay là ta bị người khác bán đứng, ta cũng không biết được…”
Tâm tư Thẩm Phi Kỳ chưa bao giờ đặt ở võ học, nhưng lại giống vị cao tổ gia gia kia của hắn, thích rèn đúc, hơn nữa làm cũng không tệ lắm. Thanh “Sương” kiếm hàng nhái đặt trong Tàng Kiếm chính là tự tay hắn đúc, lúc đó đã lừa gạt không ít kẻ đoạt kiếm, bằng không cục diện buổi tối ngày hôm ấy e là còn loạn hơn.
Cao Hiên Thần sờ cằm trầm tư.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Nếu như chúng ta mang Sương kiếm thật đi thì chắc không cần khoa trương quá. Nếu như Tạ Lê có thể nhận được tin tức, đó là tốt nhất, nhưng nếu không thể, thì ta cứ đưa thanh kiếm an toàn đên Tưởng gia đi rồi tính tiếp.”
Cao Hiên Thần gật đầu: “Cũng đúng.”
Thẩm Phi Kỳ đột nhiên ra một cái quyết định lớn như vậy, vốn tưởng rằng sẽ có một phen tranh luận, lại không ngờ rằng đồng bạn của hắn đều là người phóng khoáng, nói mấy câu đã quyết đinh xong. Hắn vốn còn có chút do dự xoắn xuýt, nhưng tưởng tượng đến thảm trạng máu chảy thành sông lúc trước, hắn cũng cứng rắn quyết tâm, nói: “Được, nếu các ngươi cũng không có ý kiến, vậy cứ như thế mà quyết. Ta đi nói với phụ thân một tiếng, chuẩn bị xe ngựa xuất hành cho các ngươi.”
Như vậy, kế hoạch đã được xác định.
Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch ra khỏi nhà ăn, về thu thập hành lý. Hai người một trước một sau, đi cách nhau hai bước, đi tới khúc ngoẹo trên hành lang, xung quanh không có người, Cao Hiên Thần đột nhiên bước dài tiến lên, nhanh chóng hôn chụt lên môi Kỷ Thanh Trạch.
Bọn họ mới vừa xác định tâm ý lẫn nhau, đối phương dường như biến thành một cái nam châm, ánh mắt, tâm tư mọi lúc đều không rời được đối phương. Nếu không phải sợ bị người khác bắt gặp, Cao Hiên Thần hận không thể ôm Kỷ Thanh Trạch không buông tay bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Kỷ Thanh Trạch hệt như là hươu con bị kinh sợ, vội nhìn xung quanh một phen. Xác định bốn phía không có người rồi thì y cũng hôn lại.
Khóe miệng Cao Hiên Thần sắp ngoác đến mang tai, kéo tay y: “Đi!”
Đi chưa được mấy bước, Cao Hiên Thần kéo Kỷ Thanh Trạch đến sau thân cây cột nhà trốn, rồi hôn y một chút.
Mặt Kỷ Thanh Trạch đỏ đến không dịu xuống được, nhẹ giọng nói: “Trở về phòng rồi hẵn tiếp.”
Cao Hiên Thần thích ngắm bộ dạng này của y, trái tim ấm áp như muốn tan chảy, cố ý nói: “Tiểu đoan chính, ta thật thích ngươi quá, một giây cũng nhịn không được, làm sao bây giờ?”
Lúc này có tiếng bước chân đi ngang qua, hai người vội vã áp sát vào cây cột. Chờ khi tiếng bước chân đi qua, bọn họ mới ló ra sau cây cột, liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn cười được.
Nháo suốt một đường như vậy, mất gấp đôi thời gian bình thường mới trở lại trong phòng. Vừa mới đóng cửa lại, Cao Hiên Thần không nhịn được vòng tay ôm eo Kỷ Thanh Trạch từ phía sau lưng, ôm y nhẹ nhàng, không ngừng hôn lên gương mặt y, hệt như đang làm nũng.
Lúc trước hắn cũng rất thích dính lấy Kỷ Thanh Trạch, khi đó hắn không hiểu tâm ý của chính mình, cũng không biết tâm ý của đối phương, nên cứ hay mượn cơ hội khi đối luyện võ mà ôm đối phương lăn lộn trên mặt đất. Chỉ cần nháo một phen với Kỷ Thanh Trạch, tâm trạng của hắn sẽ rất vui vẻ. Bây giờ hắn mới biết, hóa ra hắn như vậy là do hắn thích Kỷ Thanh Trạch, có thể ôm y vào trong ngực, có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc y sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm và thỏa mãn.
Kỷ Thanh Trạch cũng vô cùng nhu nhuận, mặc cho hắn ôm, thỉnh thoảng nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của hắn.
Cao Hiên Thần nói: “Chúng ta sắp rời khỏi Tô Châu rồi, ngươi thật sự không định đi về thăm nhà ư?”
Vừa nhắc tới Kỷ gia, Kỷ Thanh Trạch liền nhíu mày lại: “Không về.”
Ngừng lại một chút, giống như sợ Cao Hiên Thần hỏi lại, y bồi thêm một câu: “Không bao giờ trở về nữa.”
Cao Hiên Thần ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới việc Kỷ Thanh Trạch đã làm võ sư của Thiên hạ luận võ đường, xem ra y đã sớm quyết định không bao giờ về Kỷ gia.
Cao Hiên Thần vội vã buông Kỷ Thanh Trạch ra, xoay thân thể của y lại, xem xét từ trên xuống dưới: “Bọn họ bắt nạt gì ngươi hả?”
Tính cách Kỷ Thanh Trạch vốn luôn tuân thủ quy củ, tôn sư trọng đạo, nếu không phải do chịu thiệt thòi lớn thì y cũng là một người con có hiếu, sao lại đến nỗi không chịu trở về nhà chứ.
Kỷ Thanh Trạch lại nói: “Không có. Ta đã hai mươi tuổi rồi, ai có thể bắt nạt ta nữa? —— trừ ngươi ra. Ta không về chỉ là vì cảm thấy không cần về nữa thôi.”
Cao Hiên Thần lại hỏi tới: “Không cần là thế nào? Bọn họ đánh ngươi sao? Ngươi bị thương hả? Hay là bọn họ mắng ngươi?”
Hắn hận không thể lột sạch quần áo Kỷ Thanh Trạch để cẩn thận kiểm tra xem trên người y có vết thương mới nào hay không. Kỷ Thanh Trạch giữ tay lại, đưa tới bên môi hôn nhẹ: “Thật sự không có. Chỉ là bọn hắn cũng không thích ta, ta cần gì phải ở đó để thêm lúng túng? Chỉ một tí việc nhỏ thôi mà ngươi đã lo lắng như vậy, thế còn ngươi thì sao? Ngươi gạt ta, ta…”
Cao Hiên Thần không ngờ y lại xoay trọng tâm đề tài tới mình, nhanh chóng nhéo mặt của y, không cho y nói thêm gì nữa: “Khi nào mà ngươi trở nên giỏi ăn nói thế hả? Ta cũng nói không lại ngươi rồi, sau này kiểu gì cũng bị ngươi bắt nạt mất thôi!”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Lẽ nào chỉ mình ngươi được bắt nạt ta à?”
Cao Hiên Thần bĩu môi, tuy rằng không lên tiếng, vẻ mặt lại như cây ngay không sợ chết đứng, viết lên mặt “Đương nhiên chỉ có ta được bắt nạt ngươi thôi”.
Kỷ Thanh Trạch vừa bực mình vừa buồn cười mà lắc đầu, hôn một cái lên khóe môi của hắn rồi bắt đầu thu thập hành lý.
Đến buổi tối, bọn họ đã thu thập tất cả đồ đạc xong xuôi, sau đó đi tìm Thẩm Phi Kỳ.
Bốn người trẻ tuổi tụ lại trong một gian phòng, Cao Hiên Thần hỏi: “Sao rồi? Cha ngươi đã đồng ý chưa?”
Thẩm Phi Kỳ gãi gãi đầu: “Cha ta nói, chỉ cần ta quyết là được rồi, y đều nghe theo ta.”
Cao Hiên Thần nói: “Vậy thì tốt rồi. Xe ngựa và hành lý cũng đã chuẩn bị xong, nếu như không có chuyện gì khác, ngày mai chúng ta sẽ lên đường. Càng đi sớm càng tốt, bằng không nhỡ tin tức bị lộ, mọi chuyện sẽ phiền toái hơn.”
Thẩm Phi Kỳ gật gật đầu, vẻ mặt hắn khó xử, muốn nói lại thôi.
Tất cả mọi người đều biết, hắn gặp chuyện như vậy, trong lòng khó xử, cho nên cũng không vội ép hắn, chờ hắn suy nghĩ rõ ràng rồi lại nói sau.
Sau một chốc, Thẩm Phi Kỳ quyết định, rốt cuộc mở miệng nói: “Ta định mang theo ‘Sương’ kiếm, ta và các ngươi sẽ cùng đi Nhữ Châu!”
Lời vừa nói ra, mọi người ngây ngẩn cả người.
Trong một nhóm ba người bọn họ, thân phận Cao Hiên Thần đặc biệt, Tưởng Như Tinh và Kỷ Thanh Trạch cũng không phải người linh hoạt nhanh nhạy, đúng là thiếu một người có thể nhanh nhẹn xử lý việc, tìm hiểu tin tức. Tuy võ công Thẩm Phi Kỳ không cao, thế nhưng hắn là người nhanh nhẹn, linh thông tin tức, lại có thể giúp mọi người tạo không khí vui vẻ, giải tỏa căng thẳng, có hắn cùng đi thì cũng không có gì không tốt. Nhưng với tình huống Thẩm gia trước mắt này, nếu như Thẩm Phi Kỳ lại đi nữa thì chẳng phải sẽ tình trạng sẽ còn căng hơn?
Tưởng Như Tinh nói: “Ngươi không ở lại xử lý mọi chuyện sao?”
Thẩm Phi Kỳ bất đắc dĩ cười: “Có chuyện gì mà không phải do thanh kiếm kia gây ra? Ta mang theo Sương kiếm đi cùng với các ngươi, chỉ cần kiếm biến mất, hẳn sẽ không sao nữa rồi. Chuyện buôn bán trong nhà thì thúc thúc ta còn có thể giúp đỡ xử lý. Hơn nữa… Ta cũng muốn gặp Tạ sư, ta có nhiều chuyện muốn hỏi y.”