MỖI NGÀY RỜI GIƯỞNG ĐỀU NHÌN THẤY GIÁO CHỦ ĐANG PHÁ ÁN

Edit: Phong Lữ

Chuyện xảy ra hôm đó, Cao Hiên Thần biết, Diệp Vô Dục biết, nhưng chỉ mình Kỷ Thanh Trạch không biết. Y chỉ nhớ mình bị nam nhân có khuôn mặt xấu xí đả thương, sau khi đào tẩu thì sức cùng lực kiệt mà té xỉu, giữa chừng khi Diệp Vô Dục đưa y lên trấn thì y tỉnh lại. Nhưng bất kể y hỏi cái gì, Diệp Vô Dục đều chỉ làm như không nghe thấy, đưa y đến chỗ đông người xong là quay người đi ngay.

Kỷ Thanh Trạch thậm chí còn không biết người đả thương mình là Nghịch Dương chưởng Điền Phong trong lời đồn, còn người hộ tống y là Toái Diệp đao Diệp Vô Dục.

Ngày ấy y vì theo lá thư mà đến bên dưới ngọn núi, thấy Điền Phong đang bắt lấy tên ăn mày. Y vì cứu tên ăn mày mà động thủ với Điền Phong. Lúc hai người đánh nhau, kia tên ăn mày thừa dịp chạy trốn, sau đó lại không thấy tung tích, cũng không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.

Cao Hiên Thần ném tên ăn mày vào phòng, Kỷ Thanh Trạch lập tức cùng đi vào, đóng cửa phòng lại.

Tên ăn mày tuy không có công phu, nhưng mà hành tẩu giang hồ nhiều năm, học được một thân bản lĩnh mánh khóe khôn lõi. Hắn vốn không có oán thù lớn với Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, cũng chả trung thành kiên định với ai, huống hồ vụ này ít nhiều gì hắn cũng có góp phần. Bởi vậy còn không đợi Cao Hiên Thần mở miệng đặt câu hỏi, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt thành vẻ cầu tình, bi thương, đại nạn không chết tất có hậu phúc,..vv, diễn xuất vô cùng nhuần nhuyễn.

“Ôi ân nhân! Các người không sao, thật sự là quá tốt!!”

Tên ăn mày nhào lên muốn ôm eo Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần tay mắt lanh lẹ, điểm huyệt hắn, ném lên trên ghế.

Tên ăn mày cũng không biết thân phận Cao Hiên Thần, nhưng mà hắn quen xem sắc mặt người khác để kiếm sống, thấy hai người Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch trẻ tuổi lại có vẻ mặt hòa nhã, theo kinh nghiệm của hắn, hai người này tuyệt đối không phải kẻ có lòng dạ độc ác. Bởi vậy hắn cũng không mấy phần sợ sệt, vẻ mặt nịnh nọt cười, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, đã nghe “Xẹt” một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang thoáng hiện, mũi kiếm Thanh Tuyết kiếm mang cảm giác lạnh lạnh vung tới cổ hắn!

Lưỡi kiếm sắc mang theo sát khí, chỉ cần tới gần, thì sẽ làm người sởn cả tóc gáy. Tên ăn mày mất mặt, thầm nghĩ: Lần này thì chết rồi! Sợ đến da đầu căng thẳng, hai mắt nhắm chặt, chút ý định ỡm ờ ban nãy tan thành mây khói.

Nhưng mà Thanh Tuyết kiếm cách cổ hắn không tới một tấc thì dừng lại.

Cao Hiên Thần cũng không có hứng thú vòng vo với hắn, lạnh lùng nói: “Là ai sai khiến ngươi, nói!”

Hắn mang thái độ hung hãn như vậy, ngay cả Kỷ Thanh Trạch cũng lấy làm kinh hãi. Theo lẽ thường thì hôm ấy người bị lừa gạt xuống núi là y, thương thế dưỡng mấy ngày cũng ổn rồi. Nhưng Cao Hiên Thần lại như có huyết hải thâm cừu, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Kỷ Thanh Trạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nhìn về phía Cao Hiên Thần.

Trong chốn giang hồ đầy nguy hiểm này, tên ăn mày không cha không mẹ không chỗ nương tựa, tự lăn lộn đến nay, không nói những cái khác, riêng khả năng thức thời và nhãn lực thì không hề tệ. Bị Cao Hiên Thần hù dọa như thế, hắn nhất thời không dám tiếp tục múa mồm, kêu oan một tiếng xong thì kể đến nơi đến chốn.

“Hai vị ca ca, ta thật không có ý hại các ngươi a! Ngay cả cái mạng này của ta cũng là miễn cưỡng mới kiếm về! Ta là một kẻ ăn mày tay trói gà không chặt, nào dám xen vào chuyện của người giang hồ các người chứ? Tối Trung thu năm ấy, các ngươi giúp ta lấy lại túi tiền rồi đi, sau đó ta bị người ta theo dõi —— cha mẹ ta đi sớm, không để lại gì cho ta, chỉ có cho ta cái mạng hèn này. Mạng của ta mặc dù không đáng giá, mà cũng không thể —— “

Hắn mới nói tới chỗ mấu chốt thì lại bắt đầu đánh trống lảng, Cao Hiên Thần run lưỡi kiếm, tên ăn mày sợ đến hét lên một tiếng, lúc này mới quay lại trọng tâm câu chuyện.

Kỷ Thanh Trạch vội nói: “Ai theo dõi ngươi?”

Tên ăn mày vẻ mặt như đưa đám nói: “Ta cũng không nhận ra hắn, đại khái là kẻ thù của các ngươi. Là một nam nhân trung niên, hắn cũng không nói cái gì với ta, chỉ trói ta lại, nhốt trong một phòng nhỏ hơn một ngày, mãi đến tận khi cái người vô cùng xấu xí kia đến tìm đến ta.”

Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch trở nên cực kỳ khó coi, tay Cao Hiên Thần cầm kiếm, tức đến phát run. Tên ăn mày sợ đến tóc gáy dựng thẳng, chỉ sợ hắn run tay một cái, cắt đứt cổ họng của mình.

Kỷ Thanh Trạch cắn răng nói: “Sau đó thì sao?”

Còn không đợi tên ăn mày trả lời, Cao Hiên Thần xen vào nói: “Người trung niên kia có dung mạo ra sao hả?!”

Tên ăn mày vừa ráng nhớ lại vừa nói: “Vóc dáng đại khái cao hơn bảy thước, mặt mày trắng, không có râu. Đôi mắt… Ta nhớ là có mắt dài, nhỏ. Võ công của hắn rất lợi hại! Ta giãy giụa hai lần liền bị hắn đánh ngất xỉu! Sau đó ta bị nhốt, mãi đến tận khi tên xấu xí tới tìm ta, hắn cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa!”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch liếc mắt nhìn nhau.

Ngày ấy Điền Phong đột nhiên truyền tin lên Linh Vũ sơn, nói muốn  báo thù cho đệ đệ, việc này vốn là có nhiều chỗ kỳ quặc/kỳ lạ. Cao Hiên Thần từng nghi ngờ, Kỷ Thanh Trạch cũng từng nghi ngờ. Nhưng mà chỉ nghi ngờ trong lòng chứ bọn họ cũng không thể nào điều tra được. Tên ăn mày thì chạy, Điền Phong sau khi bị Cao Hiên Thần chém đứt tay thì mai danh ẩn tích, còn tên lưu manh cướp tiền đêm Trung thu thì thiên hạ to lớn, càng không biết tìm ở đâu. Huống hồ không lâu sau đó, bọn họ sắp tới thời điểm hết kỳ học ở Thiên hạ luận võ đường, Cao Hiên Thần lại vì “Phong” (raw ghi Sương mà t nghĩ tg gõ sai, theo ndung truyện thì Phong mới đúng) kiếm mà xảy ra chuyện, Kỷ Thanh Trạch đương nhiên không thể nghĩ lại việc này. Mà Cao Hiên Thần sau khi trở về Xuất Tụ sơn, cũng từng phái người truy tra tung tích Điền Phong. Lúc nghe được tin tức về gã, Diệp Vô Dục nói cho hắn biết Điền Phong đã chết. Nếu hôm nay không trùng hợp va vào tên ăn mày này thì vụ này e là chỉ có thể gác lại.

Chuyện kỳ quái như vậy, bọn họ vốn đã hoài nghi có trá, nhưng hôm nay thực sự nghe được vụ này quả thực có gian kế, tâm tình họ khó có thể miêu tả.

Hiểu nhiên trong lòng bọn họ đều có cùng một đối tượng hoài nghi —— Kỷ Bách Vũ. Chút miêu tả của tên ăn mày đều đúng với Kỷ Bách Vũ. Kỷ Bách Vũ có đôi mắt nhỏ, môi mỏng, vẻ ngoài bạc tình. Kỷ Thanh Trạch giống Du Nhược Nam, không giống Kỷ Bách Vũ. Nhưng chỉ với miêu tả đơn giản như vậy, lại rất khó tìm đúng người. Dù sao này trên giang hồ, người có mặt trắng, mắt nhỏ không chỉ có Kỷ Bách Vũ, còn võ công cao cường —— đối với kẻ không biết võ công mà nói, như Thẩm Phi Kỳ không có thiên phú võ học gì cũng có thể coi là một cao thủ không đến nỗi tệ.

Nhưng mặc dù chỉ có thế, huyết sắc trên mặt Kỷ Thanh Trạch cũng đã hoàn toàn rút đi, cả người hơi run rẩy, xúc động muốn quay người đẩy cửa đi ra ngoài như chưa từng nghe qua những câu nói này.

Cao Hiên Thần nói: “Còn gì nữa không?!”

Tên ăn mày cũng tự hiểu được miêu tả như vậy thực sự không đủ rõ ràng, cần kể ra một ít chi tiết mấu chốt, khác biệt với người khác. Chứ người nào cũng có một đôi mắt một cái mũi một cái miệng, chỉ miêu tả dăm ba câu thì sao mà rõ được? Kiếm Cao Hiên Thần liền gác ở trên cổ của hắn, làm cho hắn không thể không nói rõ.

Tên ăn mày bối rối mà nhìn hàn quang lấp lóe trên bảo kiếm, bỗng nhiên “A” một tiếng, tìm ra điểm mấu chốt: “Ta nhớ tới trên chuôi đao của hắn có hình rồng!”

Cao Hiên Thần truy hỏi: “Đao?! Là đao hay kiếm?!”

Tên ăn mày sửng sốt một chút, không xác định lắm: “Đao, chắc là đao? Trông rất rộng, hẳn là đao? Hắn không có rút ra khỏi bao, ta không nhìn thấy rõ. A đúng rồi! Rất giống cây đao kia của ngươi!” Hắn bị Cao Hiên Thần điểm huyệt, không có cách nào vươn tay ra chỉ, chỉ bĩu môi về phía thanh kiếm bản to bên hông Kỷ Thanh Trạch: “Chính là như thế ! Đây là… Đao? Hay là kiếm bản to?”

Lời vừa nói ra, trong phòng nhất thời yên tĩnh ——  vốn cũng là yên tĩnh, nhưng lúc này lại yên tĩnh đến kì lạ, Kỷ Thanh Trạch cũng không run lên, cả người dường như cọc gỗ đóng tại chỗ, mặt dại ra như mất hồn.

Kiếm bản to. Khắc hình rồng.

Vẻ mặt Cao Hiên Thần vô cùng nghiêm nghị, chưa từng nghiêm túc như vậy bao giờ. Hắn rất chậm rất chậm, gằn từng chữ hỏi: “Ngươi nhìn rõ chứ?”

Tên ăn mày vội vàng gật đầu: “Nhìn rõ chứ! Đao? Hay là kiếm gì đó trên chuôi có khắc hình con rồng đang múa vuốt! Ta lúc đó còn nghĩ, người này nhất định là một người rất lợi hại!”

Với hai thần thú long phượng này, ở trong quan trường thì ngoại trừ Hoàng thân thì không ai dám dùng, dám dùng bừa là tội lớn mất đầu. Nhưng mà nhân sĩ giang hồ từ trước đến giờ khinh thường kết giao với triều đình, nói chuyện làm việc không có nhiều kiêng kỵ như vậy. Nhưng dù cho như thế, long phượng cũng không phải người nào cũng dám dùng linh tinh, chỉ có chiêu thức lợi hại nhất, mới dám dùng “Chém long” “Trừ Phượng” để đặt tên, cũng chỉ có bảo khí lợi hại nhất, mới dám gọi là “Đồ Long đao” “Phượng Minh kiếm”. Người giang hồ khi mang danh hào báo ra, phàm người nhắc tới “Long”, “Phượng” thì hoặc là cao thủ hàng đầu danh môn, hoặc là cuồng đồ cực kỳ tự đại.

Mà Kỷ gia “Du Long kiếm”, trên chuôi kiếm chính có khắc một Du Long bay lượn!

Một hai điều thì vẫn còn có thể coi là trùng hợp. Nhưng nếu chỗ nào cũng đúng thì không có gì có thể nói nữa.

Cao Hiên Thần im lặng rất lâu, nặn ra một nụ cười lạnh mỉa mai. Hắn không có đi xem Kỷ Thanh Trạch, hắn không dám nhìn biểu tình của Kỷ Thanh Trạch, lại lo y khó có thể chịu đựng, bởi vậy dư quang trong mắt đều là Kỷ Thanh Trạch.

Tên ăn mày bị nụ cười quái dị của Cao Hiên Thần làm khiếp sợ đến phát lạnh sau lưng, đang muốn năn nỉ xin khoan dung, lại nghe Cao Hiên Thần hỏi: “Nếu ngươi nhìn thấy hắn, hắn làm sao có thể thả ngươi sống sót mà chạy ra?”

Sắc mặt tên ăn mày hơi thay đổi một chút, lập tức nói: “Cái tên xấu xí kia vốn muốn giết ta, nhưng ta tương đối lanh lợi, lươn lẹo với gã một hồi, nên gã tạm thời không giết ta. Các ngươi lại rất lợi hại, kiềm chế được gã, ta mới có thể thừa dịp hỗn loạn mà trốn.”

Lúc này Kỷ Thanh Trạch gần như đã hiểu rõ toàn bộ, ánh mắt y nhìn tên ăn mày không có chút nhiệt độ. Y không có vẻ đồng tình, mà cũng không có vẻ trách móc nặng nề, chỉ có hờ hững.

Kỷ Bách Vũ và Nghịch Dương chưởng Điền Phong không có giết tên ăn mày kia, đơn giản chỉ là muốn hắn làm mồi nhử, có thể dẫn Kỷ Thanh Trạch đơn độc xuống núi. Nếu là mồi nhử, thì đánh gãy tay chân, làm cho hắn sống dở chết dở ném ở đó, cũng có thể có tác dụng làm mồi nhử rồi. Nhưng mà tên ăn mày lại không hề bị thương, cũng chạy trốn được. Lúc đó Kỷ Thanh Trạch võ công tuy không bằng Điền Phong, nhưng y có khinh công Thanh Trúc môn, muốn bắt y cũng không phải dễ dàng. Tên ăn mày hôm đó làm chút “Dụ địch thâm nhập”, mới làm hại Kỷ Thanh Trạch bị thương nặng. Hẳn tên ăn mày biết được ý đồ của Điền Phong sau đó “lanh lợi” mà chủ động xin đi hành sự, mới tạm thời bảo toàn mạng. Nhưng mà ai cũng muốn sống, kẻ thực sự hại Kỷ Thanh Trạch cũng không phải tên ăn mày này.

Kỷ Bách Vũ tìm Nghịch Dương chưởng đến hành sự, có lẽ là muốn giết Kỷ Thanh Trạch, hoặc là chỉ là muốn phế bỏ võ công của Kỷ Thanh Trạch là đủ. Tên ăn mày đã thấy hình dáng hắn nên hắn nhất định đã hạ lệnh cho Điền Phong giết tên ăn mày đó, Điền Phong quá mức tự phụ, cũng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện thêm Cao Hiên Thần, không phế bỏ được Kỷ Thanh Trạch, chính “Nghịch Dương chưởng” còn bị người chém đứt, kết quả là để tên ăn mày thừa dịp chạy trốn.

Điền Phong làm mớ việc xấu này thiệt là chả ra hồn.

Tên ăn mày đánh giá sắc mặt Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, vẻ mặt như đưa đám nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, ta cũng là người vô tội bị liên lụy, người kia vốn nhắm vào các ngươi. Nhưng mà các ngươi cũng không có chuyện gì, đừng làm khó dễ ta nữa nha?”

Cao Hiên Thần nhẹ nhàng lập lại một lần: “Không có chuyện gì?” Lười nhiều lời, cuối cùng chỉ là nở nụ cười tự giễu.

Trong phòng lần nữa rơi vào im lặng quỷ dị.

Kỷ Thanh Trạch sau khi hoang mang một hồi, lại lâm vào trận hoang mang lớn hơn. Y cứ như vậy mà ngơ ngác mà đứng lặng, không biết đang suy nghĩ gì, càng giống như cái gì cũng không nghĩ, nghĩ không được.

Một lát sau, cửa phòng bị người đẩy ra, Đỗ Nghi đi vào.

Cao Hiên Thần để y xử lý rối loạn bên ngoài, y đã sớm xử lý tốt, chắc chắn đã ở ngoài cửa nghe một hồi. Y vào cửa, trước tiên liếc nhìn Cao Hiên Thần, rồi liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch, cuối cùng mới đi xem tên ăn mày.

“Thì ra là như vậy.” Đỗ Nghi nói: “Khó trách ngươi chưa bao giờ chịu nói vì sao ngươi lại gặp phải Nghịch Dương chưởng Điền Phong kia.”

Ba chữ “Nghịch Dương chưởng” vừa thốt ra, Kỷ Thanh Trạch đang hồn bay lên trời thì bị chấn động mạnh, quay đầu nhìn về phía Cao Hiên Thần, ban đầu là khó mà tin nổi, sau đó là thất kinh, sau đó viền mắt lập tức đỏ lên. Y nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần, hô hấp cũng ngưng trệ.

Cao Hiên Thần thấp giọng nói: “Đỗ thúc thúc.”

Đỗ Nghi lộ ra một nụ cười khổ, một lời khó nói hết, sau đó lắc lắc đầu: “Ta hiểu rồi. Nếu đều qua, Nghịch Dương chưởng kia cũng đã chết, không nên nhắc thì ta cũng không nhắc làm gì.”

Cao Hiên Thần chỉ lo lắng y sẽ nói cho Bạch Kim Phi và Bạch Thanh Dương. Việc này kẻ cầm đầu tuy là Kỷ Bách Vũ với Điền Phong, nhưng suy cho cùng thì cũng dính tới Kỷ Thanh Trạch, bởi vậy hắn vẫn luôn không chịu nói. Được Đỗ Nghi bảo đảm, hắn mới miễn cưỡng cười cười.

Đỗ Nghi đi lên phía trước, đứng lại trước mặt tên ăn mày. Y hỏi Cao Hiên Thần: “Ngươi muốn bắt hắn làm gì bây giờ?”

Nếu muốn bàn về vẻ mặt hòa nhã, Đỗ Nghi cũng có vẻ mặt rất hòa nhã, nhưng trên mặt y một khi đã mang mấy phần ý cười, thì lại khiến người khác không rét mà run, khó mà giải thích được. Tên ăn mày co rúm lại, không dám nói câu nào.

Cao Hiên Thần nói: “Không làm gì hết. Chỉ dẫn hắn đi Tô Châu, nhận diện người.”

Đỗ Nghi nhíu mày lại, tựa có chút ý bất mãn, nhưng vẫn nói: “Được.”

Điều nên hỏi, đã hỏi xong, tên ăn mày này ngoại trừ xin khoan dung, cũng không có gì để nói. Sự tình về sau, Kỷ Thanh Trạch nếu như lại muốn hỏi, chỉ có thể đi hỏi Cao Hiên Thần.

Hai người ra khỏi gian phòng đó, để tên ăn mày lại cho Đỗ Nghi trông coi, rồi một trước một sau trở về gian phòng của mình.

Cao Hiên Thần đi tới bên cạnh bàn, nghe sau lưng có một tiếng động khe khẽ, là Kỷ Thanh Trạch đang khép cửa phòng lại. Hắn xoay người, đối diện với Kỷ Thanh Trạch.

Kỷ Thanh Trạch cứ yên lặng mà nhìn hắn như vậy, viền mắt vẫn đỏ chót.

Cao Hiên Thần thầm nghĩ: Nếu thật là Kỷ Bách Vũ đứng sau sai khiến, người này thực sự vô liêm sỉ, lòng dạ độc ác đến cực điểm! Thanh Trạch y… nói chung vẫn là khổ sở.

Nhưng Kỷ Thanh Trạch lại không có nhắc tới Kỷ Bách Vũ. Y nhẹ giọng nói: “Hóa ra hắn chính là Nghịch Dương chưởng.”

Cao Hiên Thần hơi sững sờ.

Biểu tình Kỷ Thanh Trạch thoạt nhìn khổ sở cực kỳ, y đi về phía trước một bước, muốn tới gần Cao Hiên Thần, nhưng lại chỉ đi một bước đã dừng, giống như là không dám tới gần. Hai hàng nước mắt không có dấu hiệu báo trước nào mà chảy xuống từ mắt y.

Y nghẹn ngào khóc, nói: “Xin lỗi…”

Bình luận

Truyện đang đọc