Edit: Phong Lữ
Tạ Lê đạp mạnh xuống đất lấy đà rồi phi cả người lên, đến sát trước mặt Thẩm Phi Kỳ, muốn đoạt “Sương” kiếm của hắn! Thẩm Phi Kỳ sững sờ không biết nên phản ứng thế nào, khi mắt thấy kiếm sắp rơi vào trong tay Tạ Lê, đột nhiên có một cây dao găm phóng tới trước mặt!
“Cẩn thận!”
Tưởng Như Tinh và Kỷ Thanh Trạch đồng thời hô lên, Tưởng Như Tinh múa đao chặn ám khí, Kỷ Thanh Trạch lập tức tới kéo Thẩm Phi Kỳ xuống. Tạ Lê bị ám khí cản trở, đoạt kiếm không thành, bứt ra lùi về sau.
Người tung ám khí chính là kẻ áo trắng vừa phi ngựa đến.
Cao Hiên Thần không thể tin được nói: “Phi thúc thúc?” Hắn hoàn toàn không ngờ, Bạch Kim Phi lại xuất hiện đây!
Tưởng Như Tinh giơ ngang đao chặn trước, chỉ chờ Bạch Kim Phi tới gần, nàng sẽ động thủ ngay.
Kỷ Thanh Trạch vốn muốn tiến lên giúp đỡ lại nghe Cao Hiên Thần lên tiếng, không khỏi nói: “Ngươi nhận ra hắn?” Mặc dù y đã gặp Bạch Kim Phi ở Thiên hạ luận võ đường, nhưng lúc đó Bạch Kim Phi đã dịch dung nên lúc này y vẫn chưa nhận ra.
Cao Hiên Thần đau bụng quằn quại, ngơ ngơ ngác ngác, thực sự không biết tại sao Bạch Kim Phi lại chạy đến đây.
Bạch Kim Phi dần tiếp sát rồi đột nhiên phi thân lên, nhẹ nhàng đạp xuống yên ngựa, lướt hẳn qua Tưởng Như Tinh, đánh về phía Tạ Lê!
Tạ Lê vòng qua Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, đoạt kiếm trong tay Thẩm Phi Kỳ đi. Thẩm Phi Kỳ không dám cứng rắn đôi chọi, chỉ nhẹ buông tay, “Sương” kiếm rốt cuộc cũng rơi vào tay Tạ Lê.
Ngay khi Tạ Lê đoạt được bảo kiếm, thân ảnh Bạch Kim Phi hệt như ma quỷ, trong nháy mắt đã đột phá qua khỏi Kỷ Thanh Trạch và Thẩm Phi Kỳ. Cao Hiên Thần muốn dùng tay kéo hắn lại, nhưng còn chưa kịp đụng tới vạt áo hắn thì đã vuột mất.
Trong khoảnh khắc, trường kiếm trong tay Bạch Kim Phi như độc xà uốn lượn, đâm về phía mặt Tạ Lê!
Động tác của Bạch Kim Phi quá nhanh, cặp đao nghiêm mật phòng ngự ở trước mặt Tạ Lê cũng không cản được, Tưởng Như Tinh chỉ kịp kêu một tiếng cẩn thận, cũng không làm được gì khác.
Trong lúc nguy cấp, Tạ Lê né rất nhanh, thân thể y nhanh như cắt, trong nháy mắt đã lui ra ba, bốn bước, chỉ bị trường kiếm Bạch Kim Phi cắt vào vạt áo trước ngực cùng một chòm tóc, tránh được khỏi chỗ nguy hiểm. Nhưng cũng vì ngăn cản sự tấn công của Bạch Kim Phi, nên không toàn lực bảo hộ được kiếm, bởi vậy, “Sương” kiếm văng khỏi tay rơi xuống đất “cạch” một tiếng!
Bạch Kim Phi lạnh lùng nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi, cách xa nó một chút!”
Hai tên thủ hạ của Bạch Kim Phi lúc này cũng xông lên, đánh chiến với Tưởng Như Tinh!
Cao Hiên Thần vội la lên: “Dừng tay! Không được tổn thương bọn họ!”
Có lẽ hai người kia không nhận ra giáo chủ của mình sau khi đã dịch dung, chỉ liếc nhìn Bạch Kim Phi một cái, thế tấn công không dừng lại chút nào.
Cao Hiên Thần nhịn đau giơ kiếm, hàn quang Thanh Tuyết kiếm lấp lánh. Bạch Kim Phi cũng không quay đầu lại nhưng quát lên: “Lời giáo chủ nói, các ngươi không nghe thấy sao?”
Hai người kia lúc này mới thu chiêu, đồng thời lùi lại. Bây giờ mấy người trẻ tuổi ở đây cuối cùng đã rõ, ba vị khách không mời mà mà đến này, hóa ra là người của Thiên Ninh giáo!
Bạch Kim Phi quát hai tên thủ hạ lui, nhưng chính hắn không hề ngừng tay. Võ công sở trường của hắn là “Lưu phong kiếm pháp”, hắn dùng nội lực rót vào trên lưỡi kiếm, đâm một kiếm ra, nội lực dao động trên thân kiếm có thể làm ngưng tụ gió xung quanh, không gì không xuyên thủng.
Tạ Lê chỉ dùng đao ở tay trái vốn vô lực để ngăn cản, khó có thể chống đỡ, không thể không dùng song song đao, cản thế tấn công của Bạch Kim Phi. Y không miễn cường đấu sức cùng Bạch Kim Phi, chỉ tận dụng tối đa thân pháp, đoản đao đánh ra một đoạn nhỏ, tuy không tạo thành thế tấn công, lại tạo thành một phòng tuyến ở khoảng cách gần dựa trên sự biến hóa, khóa kiếm của Bạch Kim Phi vào trong phòng tuyến, không có cách nào đột phá.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, ánh đao bóng kiếm ẩn hiện bên trong màn mưa, Bạch Kim Phi và Tạ Lê thân gặp mưa càng múa đao chém kiếm nhanh hơn, tạo thành một màn kỳ cảnh.
Mấy người trẻ tuổi nhìn mà trợn mắt há mồm. Cao Hiên Thần rất ít khi thấy thấy Bạch Kim Phi dốc toàn lực so chiêu với người khác. Chiêu thức “Lưu phong kiếm pháp” lúc này giống như từng bức tranh, in vào trong mắt hắn, chiêu thức biến đổi quá nhanh, hắn chỉ kịp nhớ một hai động tác. Mà mấy người còn lại cũng chưa từng thấy “Càn khôn đao” Tạ Lê sát phạt quyết đoán, chênh lệch rất lớn với ôn nhuận nho nhã trong ấn tượng ngày xưa của bọn họ, hệt như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng.
Dù Tưởng Như Tinh muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng trận chiến của hai người họ quá mức kín kẽ, khiến người khác hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào.
Đừng nói Thẩm Phi Kỳ võ công kém cỏi nhất, ngay cả Kỷ Thanh Trạch, Cao Hiên Thần cùng Tưởng Như Tinh, đều vừa quan sát trận chiến vừa thầm hoài nghi sâu sắc bản thân. Bọn họ khổ luyện mấy năm, đã thành nhân tài trong thế hệ cùng trang lứa, nhưng không ngờ khi thấy cuộc chiến của cao thủ chân chính, mới phát hiện tư duy võ học của mình hoàn toàn không thể theo kịp. Khoảng cách của bọn họ và tiền bối nếu xét kĩ lại thì rốt cuộc còn tận bao xa?
Nhưng mà người trẻ là dễ dàng phóng đại bản thân nhất, cũng dễ dàng hoài nghi chính mình nhất. Bọn họ lớn nhất cũng mới vừa đầy hai mươi, từ sau khi tốt nghiệp khỏi Thiên hạ luận võ đường, có thể nói là mới chân ướt chân ráo gia nhập giang hồ, trên kinh nghiệm võ học cùng lắm chỉ ở mức độ “Luận bàn”. Nếu tính những trận thực sự liều mạng, thì ở Vương Gia Bảo tính một lần, đêm đoạt kiếm tính một lần. Đao kiếm trong tay họ nhuốm máu cực ít, thiếu đi lệ khí “Sát” và “Phạt”, phần nhiều vẫn là “Nhân từ”. Nhưng Tạ Lê và Bạch Kim Phi là trưởng thành từ trong võ lâm tinh phong huyết vũ, nếu không có mất chiêu sát phạt khiến bọn họ chấn động như vậy thì chắc bọn hắn không sống nổi tới hôm nay.
Không phải tài nghệ bọn họ không bằng người khác, bọn họ khi hai mươi tuổi là nhân tài thì đến lúc ba mươi tuổi, hẳn vẫn có thể là nhân tài. Thứ bọn họ đang thiếu chỉ là sự mài giũa, mà không phải thiên phú.
Bạch Kim Phi đè xuống một kiếm, bức lui Tạ Lê. Hai tên thủ hạ của hắn bây giờ cũng theo tới, chuẩn bị trợ trận.
Tạ Lê thấy tình thế không ổn, không ham chiến nữa, lạnh lùng liếc Cao Hiên Thần một cái, quay người lui vào màn mưa trắng xóa trong rừng cây. Y huýt sáo, ngựa của y cũng theo vào trong rừng.
Lúc này Tưởng Như Tinh mới hồi thần, vội vã muốn đuổi theo, bị Thẩm Phi Kỳ lo cho nàng kéo lại. Cũng vì chậm một chút này, Tạ Lê đã xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Bạch Kim Phi cũng không đuổi theo, thu kiếm vào vỏ, xoay người, yên lặng nhìn Cao Hiên Thần: “Giáo chủ.”
Hắn không có mang đồ che mưa, lúc này mái tóc dài đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, bạch y trên người cũng dính mấy mảng xanh xanh. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, so với “Bạch cẩu thả” mọi chuyện đều không quan trọng trong ấn tượng của Cao Hiên Thần là hai người hoàn toàn khác nhau, trên người hắn còn mang vài phần sát khí.
Bây giờ đan điền Cao Hiên Thần đang đau vô cùng, gương mặt dưới đồ che mưa cũng đã ướt. Hắn thở gấp, chịu đựng nói: “Hữu hộ pháp, sao ngươi lại ở đây?”
Bạch Kim Phi nhìn lướt qua mấy đồng bạn của hắn, bình thản nói: “Thuộc hạ tới đón giáo chủ về.”
Lời vừa nói ra, Cao Hiên Thần kinh ngạc trợn to hai mắt. Nhịp thở Kỷ Thanh Trạch cũng căng thẳng, theo bản năng mà nắm lấy tay Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần cũng dùng sức nắm chặt tay y, không có ý định buông tay.
“Ta không trở về!”
Bạch Kim Phi thấy thần sắc Cao Hiên Thần khác thường, nhất thời lông mày nhíu chặt, tiến lên hai bước. Cao Hiên Thần theo bản năng mà lùi về sau, nhưng động tác của hắn không thể nhanh hơn Bạch Kim Phi, chỉ thấy thân ảnh màu trắng trước mắt thoáng một cái, Bạch Kim Phi đã tới trước người hắn, bổ vào bàn tay đang nắm tay với Kỷ Thanh một cú, hắn chợt cảm thấy toàn bộ cánh tay đều đã tê rần, không tự chủ được mà buông lỏng tay.
Bạch Kim Phi kéo cánh tay hắn qua phía mình rồi tách hắn cùng Kỷ Thanh Trạch ra.
Chưa kể tới chuyện Cao Hiên Thần mất hết nội lực, bây giờ hắn còn đang phát tác bệnh, lên cơn đau, mặc dù đã nỗ lực giãy dụa, nhưng cả người không có sức, bị Bạch Kim Phi dễ dàng dùng một tay giữ lấy. Kỷ Thanh Trạch xông lên muốn cướp người, nhưng Bạch Kim Phi không chút hoảng loạn, ra tay cách khoảng không đánh về phía y một chưởng.
Một chưởng này chỉ dùng vài phần lực, ý là không muốn hại người, chỉ khiến Kỷ Thanh Trạch biết khó mà lui. Nhưng mà Cao Hiên Thần vừa thấy hắn ra tay với Kỷ Thanh Trạch đã vội trừng mắt, cả giận nói: “Ngươi mà dám tổn thương y, ta liền…!”
Bạch Kim Phi vung ống tay áo một cái, dùng nội kình bức lui Kỷ Thanh Trạch, đồng thời túm lấy Cao Hiên Thần bay ngược ra một trượng. Hắn bất mãn mà liếc nhìn Cao Hiên Thần sắc mặt trắng bệch bên người, không ngờ này con sói nhỏ vô ơn này dám vì tình lang của nó mà bất chấp với mình, khá là buồn bực nói: “Ngươi liền làm gì?”
Cao Hiên Thần dù gì cũng là do hắn nuôi lớn, đỏ mắt nói: “Ta liền không thèm để ý tới ngươi nữa!”
Kỷ Thanh Trạch không chịu nghe theo, bất khuất xông tới. Nể mặt Cao Hiên Thần, y cũng không dám rút kiếm chỉa về Bạch Kim Phi, chỉ liều mạng sử dụng công phu quyền cước, muốn đoạt lại Cao Hiên Thần: “Buông hắn ra! Hắn đã nói hắn không muốn về!”
Bạch Kim Phi chỉ dùng một tay đỡ qua mấy chiêu với Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch vì tâm trạng sốt ruột, mất chừng mực. Bạch Kim Phi lại thành thạo điêu luyện. Một mình hắn đồng thời khống chế hai người trẻ tuổi, hệt như Vương mẫu nương nương vẽ ra sông ngân, cưỡng chế chia cắt uyên ương, không cho bọn họ đến với nhau.
Cao Hiên Thần có hai lần rời Thiên Ninh giáo dấn thân vào giang hồ chính đạo, Bạch Kim Phi cũng hai lần muốn dẫn hắn trở về. Lần thứ nhất, là Bạch Kim Phi thỏa hiệp. Nhưng này lần này Bạch Kim Phi cường thế bất thường. Cao Hiên Thần hiểu rõ là hắn rất nghiêm túc.
Hắn không khỏi vội la lên: “Hữu hộ pháp! Ngươi buông tay cho ta!” Vừa nói vừa chỉ hai ngón tay tới uy hiếp Bạch Kim Phi.
Bạch Kim Phi xoay thân thể hắn một cái, trở tay niêm phong mấy chỗ đại huyệt trên người hắn. Hắn nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần: “Thanh Dương đúng là điên rồi! Ngươi bệnh chưa lành, hắn còn thả ngươi đi ra ngoài làm chuyện hồ đồ. Hôm nay, dù thế nào ta cũng phải mang ngươi trở về!”
Thẩm Phi Kỳ và Tưởng Như Tinh cũng không biết Cao Hiên Thần là bạn tốt đồng môn năm năm của mình, bởi vậy chỉ ở bên cạnh ngây ngốc nhìn, không biết nên làm thế nào.
Kỷ Thanh Trạch lại muốn ra tay, Bạch Kim Phi liếc mắt ra hiệu, hai tên thủ hạ của hắn liền từ hai phía xông ra, giơ kiếm cản Kỷ Thanh Trạch lại.
Bạch Kim Phi nhấc Cao Hiên Thần đã bị điểm huyệt lên, xoay người lên ngựa. Cao Hiên Thần thấy lúc này chắc chắn không phản kháng nổi, trước khi Bạch Kim Phi phóng ngựa, hô lên với Kỷ Thanh Trạch đang cố gắng phá vòng vây: “Thanh Trạch!”
Kỷ Thanh Trạch cũng nhìn lại hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Bọn họ mới vừa tâm ý tương thông, ở trong mắt y, Cao Hiên Thần vẫn là Hàn Dục Trừng, là Thiếu Lạp, nhưng Thiên Ninh giáo ở trong lòng y vẫn là nơi cực kì nguy hiểm. Y cực kì sợ lần này Cao Hiên Thần rời đi… sẽ không trở lại được nữa.
Trước khi ngựa phóng như bay, Cao Hiên Thần cho Kỷ Thanh Trạch một ánh mắt để y an tâm, nói: “Chờ ta trở về!”
Bốn chữ đầy khí phách vừa thốt ra, Bạch Kim Phi đã điều ngựa, hiên ngang rời đi.
Hai tên tín đồ Thiên Ninh giáo cũng lui ra khỏi chiến cuộc, xoay người lên ngựa, rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Đột nhiên xuất hiện một hồi biến cố, bọn họ không thể giữ Tạ Lê lại, lại còn để mất Cao Hiên Thần. Thẩm Phi Kỳ khom lưng nhặt “Sương” kiếm rơi trên mặt đất lên, ôm bảo kiếm, lòng đầy hoang mang: “Bây giờ… Làm sao bây giờ đây?”
Tưởng Như Tinh nhìn phương hướng Tạ Lê rời đi, buồn bực mà đá một cục đá.
Kỷ Thanh Trạch cúi đầu, nhìn hai tay của mình, nhìn kiếm mình, sắc mặt ảm đạm, từ từ siết chặt nắm tay. Khi xem Tạ Lê giao thủ Bạch Kim Phi cũng vậy, khi chính y so chiêu với Bạch Kim Phi cũng vậy, đây là lần đầu tiên y ý thức được, hóa ra y còn bé nhỏ yếu đuối đến thế.
Y muốn trở nên mạnh hơn. Nhất định, phải ngày càng mạnh hơn!