Edit: Phong Lữ
Sau khi trời tối, người đã yên giấc, Tưởng Như Tinh dời cái ghế nhỏ ra ngồi ngẩn người ở hàng rào ngoài tường.
Nàng nghe cửa gỗ phát ra tiếng “kẹt kẹt” , quay đầu nhìn lại, Tạ Lê từ trong phòng đi ra.
Nàng vội vàng đứng lên: “Tạ sư, người còn chưa ngủ à?.”
Tạ Lê “Ừ” một tiếng, hỏi: “Sao trò lại ngồi ở đây? Thẩm Phi Kỳ đâu?”
Tưởng Như Tinh ấp úng không trả lời được.
Tạ Lê phát hiện sự khác lạ của nàng, vội hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Lê từng căn dặn Tưởng Như Tinh và Thẩm Phi Kỳ, bảo bọn họ không được liên hệ với bất cứ ai, còn nhấn mạnh rằng trước khi mọi chuyện kết thúc thì không được tìm Kỷ Thanh Trạch và Cao Hiên Thần. Nhưng xế chiều hôm nay, Thẩm Phi Kỳ thấy ký hiệu Kỷ Thanh Trạch và Cao Hiên Thần lưu lại ở trên đường, lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm, canh cánh không yên lòng, nhất định muốn đi xem bọn họ một chút. Tưởng Như Tinh đã khuyên hắn, mà không khuyên nổi, Thẩm Phi Kỳ vẫn đi. Trước khi đi còn nói mình lập tức trở về, không cho nàng nói với Tạ Lê.
Tưởng Như Tinh luôn là người ngay thẳng, sẽ không nói dối, đặc biệt là trước mặt Tạ Lê. Nếu như Tạ Lê không hỏi thì thôi, Tạ Lê đã mở miệng hỏi, nàng thể không nói.
Nàng nói: “Thẩm Phi Kỳ, hắn… Đi tìm bọn Kỷ Thanh Trạch.”
Tạ Lê ngẩn ra, chợt nhíu chặt hai hàng lông mày: “Đi từ lúc nào?”
“Nửa canh giờ trước.”
Tạ Lê muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, không trách móc gì. Y nói: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi. Nhanh lên.”
Tưởng Như Tinh không hiểu. Nàng vốn không cố ngăn cản Thẩm Phi Kỳ bởi vì trong lòng cũng nàng cũng có chút lo cho Kỷ Thanh Trạch với Cao Hiên Thần. Kỷ Thanh Trạch thì không cần nói nhiều, đồng môn năm năm, giao tình không hề tầm thường. Còn Cao Hiên Thần tuy là người của ma giáo, mà qua mấy tháng ở chung, dù sao cũng có chút tình cảm. Ban đầu nàng và Thẩm Phi Kỳ còn muốn gọi Kỷ Thanh Trạch và Cao Hiên Thần đến giúp đỡ, võ công hai người kia đều không tầm thường, nhiều người sẽ dễ làm việc hơn. Nhưng Tạ Lê lại hết sức phản đối, không muốn gặp bọn họ; cho dù thân phận Cao Hiên Thần không thích hợp, nhưng chỉ gọi Kỷ Thanh Trạch tới cũng được. Nhưng Tạ Lê lại nói một cách đầy thâm ý là hai người bọn họ sẽ không tách ra, nên Tưởng Như Tinh và Thẩm Phi Kỳ chỉ đành thôi.
Tưởng Như Tinh luôn nghe lời Tạ Lê, Tạ Lê nói phải đi, nàng lập tức về phòng thu dọn đồ đạc, vừa thu thập vừa nghi hoặc hỏi: “Tạ sư, tại sao phải đi?”
Tạ Lê có vẻ rất nóng lòng, tùy tiện cầm hai bộ quần áo, cầm bội đao của mình, những thứ đồ khác cũng không cần. Y nói: “Đừng mang quá nhiều đồ, đi trước rồi nói!”
Tưởng Như Tinh không thể làm gì khác hơn là qua loa mà gom đồ lại, đi theo phía sau y ra ngoài, lại vẫn không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Thẩm Phi Kỳ hắn sẽ không bán chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, nàng đã cứng họng. Nàng thấy cách đó không xa có ba bóng người. Tuy rằng trời tối không thấy rõ mặt người, nhưng do nàng đã quen nên vẫn nhận ra, người đi trước dẫn đầu không phải Thẩm Phi Kỳ thì còn là ai? Người đi cùng ở phía sau, không phải Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch thì còn ai trồng khoai chốn này nữa?!
Phản ứng đầu tiên của Tưởng Như Tinh là khiếp sợ, phản ứng thứ hai là phẫn nộ. Nàng còn chưa nói hết, nhanh như vậy đã bị vả mặt!
Nàng tiến lên hai bước, lời trách cứ nói đã ở bên mép: “Thẩm…”
Chỉ nghe “Xẹt” một tiếng, là âm thanh lưỡi dao tuốt khỏi vỏ.
Tưởng Như Tinh khó tin mà quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Lê cầm song đao trong tay, bày ra tư thế chuẩn bị chiến. Nàng đương nhiên cũng giận Thẩm Phi Kỳ nói không giữ lời, tự ý mang Kỷ Thanh Trạch và Cao Hiên Thần về, nhưng có giận thế nào, nàng cũng không thể nghĩ tới chuyện bọn họ cần phải nói chuyện bằng binh khí.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến gần.
Trong tay Thẩm Phi Kỳ cầm theo đèn lồng, hắn giơ đèn lồng lên soi, thấy Tạ Lê đang thủ thế chờ đợi ở phía trước, hắn cũng không khỏi kinh ngạc, vội hỏi: “Tạ sư, người nhìn rõ đi, là Kỷ Thanh Trạch và Hàn Dục Trừng mà!”
Dựa vào ánh sáng đèn lồng trong tay Thẩm Phi Kỳ, Tưởng Như Tinh rốt cuộc thấy rõ mặt thật của Cao Hiên Thần, tức thì nhảy cao ba thước, lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch: “Hàn… Hàn… Thiếu Lạp?!”
Lúc này đã hơn nửa đêm, gió thổi từng trận, tối tăm, đèn đuốc chập chờn, mặt Cao Hiên Thần thường bị che dưới mặt nạ nên trắng dã man, đổi lại là ai cũng bị doạ nhảy dựng.
Nhưng mà Tạ Lê chỉ hơi ngẩn người, lại không kinh ngạc chút nào—— Ngày ấy sau trận cháy ở khách điếm, y đã biết thân phận của Cao Hiên Thần rồi.
Cao Hiên Thần bước nhanh về phía trước, lướt qua Kỷ Thanh Trạch và Thẩm Phi Kỳ. Thần sắc Tạ Lê càng đề phòng, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Cao Hiên Thần lại không động đến binh khí, giang hai tay ra, ra hiệu mình không hề có địch ý. Hắn bình tĩnh nhìn Tạ Lê: “Tạ sư, ta có rất nhiều lời muốn hỏi người.”
Tạ Lê nhíu mày, không chút thả lỏng cảnh giác: “Hỏi ta?”
“Vâng, ta chỉ có thể hỏi người.”
Sắc mặt Tạ Lê trở nên hơi quái lạ, giọng nói mang theo vẻ châm chọc: “Chỉ có thể… hỏi ta?”
“Chỉ có thể hỏi người.”
Hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu, khiến ba người khác nghe thấy mơ hồ, không biết bọn họ đang bí hiểm chuyện gì.
Rốt cuộc, địch ý Tạ Lê hơi giảm bớt: “Ngươi hỏi đi.”
Cao Hiên Thần nói: “Liên quan tới Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương…”
Hắn còn chưa dứt lời, tiếng gió bốn phía đột nhiên trở nên mãnh liệt.
Kỷ Thanh Trạch là người đầu tiên nhận ra nguy cơ, vội vã ngắt lời nói: “Tạ sư cẩn thận!” Lúc nói đã nhanh chóng rút kiếm, chạy về phía sau Tạ Lê!
Tưởng Như Tinh và Cao Hiên Thần đồng thời đổi sắc mặt, cũng vội vàng rút binh khí ra, chạy về phía Tạ Lê!
Thẩm Phi Kỳ phản ứng chậm nhất, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy cái gì, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mãi đến tận khi kiếm Kỷ Thanh Trạch va vào thứ gì cứng rắn như đồ sắt ở trong bóng tối, phát ra tiếng “Binh” lớn, phát ra ánh lửa, rốt cuộc Thẩm Phi Kỳ mới phát hiện dị thường.
Trong bóng tối, bọn họ không nhìn thấy người đánh lén, chỉ có thể nghe âm thanh không khí bị xé rách cùng với chút ánh sao. Người đến không chỉ có một, mà là một đám sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Kiếm bản to của Kỷ Thanh Trạch quét mấy móc sắt ra, nhưng mà ám khí bị y đánh trúng vẫn chưa rơi xuống đất, chỉ ở giữa không trung lơ lửng một vòng lại bị thu về ——những móc sắt này có buộc dây dài phía sau, sát thủ đến là một đám chuyên sử dụng dây thừng!
Cảnh tượng như vậy không phải lần đầu họ gặp, Thẩm Phi Kỳ kinh hãi đến biến sắc: “Vương Gia Bảo…”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Toái Diệp đao!”
Ban đầu lúc ở Vương Gia Bảo, Diệp Vô Dục dẫn một đám sát thủ như vậy bỗng nhiên xuất hiện, vốn muốn giết bọn hắn, nhưng mà giữa chừng lại phản chiến không giải thích được, ngược lại còn giúp bọn họ một tay, sau đó cũng rời đi không hiểu được. Tình cảnh này trong ký ức bốn người trẻ tuổi đến bây giờ còn chưa phai.
Kiếm bản to của Kỷ Thanh Trạch vung rộng, cũng không ngăn được dây thừng từ bốn phương tám hướng phóng tới. Tưởng Như Tinh xoay đại đao, hỗ trợ Kỷ Thanh Trạch, phá một mảnh móc sắt khác.
Cao Hiên Thần đã chạy tới bên người Tạ Lê.
Tạ Lê thi triển song đao, không phải đánh về những ám khí kia, mà là đánh tới Cao Hiên Thần! Y cho là Cao Hiên Thần tới đánh lén y, dù sao đám sát thủ này đến quá khéo, nghĩ như thế nào cũng giống như Cao Hiên Thần đưa người tới. Nhưng mà Cao Hiên Thần cũng không có chút địch ý nào với y, lại còn thấy thân mình chắn trước người y.
Cánh tay Tạ Lê vung qua, ghìm cổ Cao Hiên Thần, đặt đầu nhọn của đoản đao vào bên gáy của hắn. Cao Hiên Thần cảm thấy cổ đau đớn một trận, Tạ Lê đao đã đâm vào da của hắn, nhưng hắn không có bất cứ sự chống cự nào, trái lại còn phối hợp.
Hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ không làm hại Tạ sư, ta chỉ muốn làm rõ tất cả những chuyện này.”
Không trách Tạ Lê không tin hắn. Hơn một năm nay, Tạ Lê luôn bị đủ loại cao thủ truy sát, nếu không có sức cảnh giác cao thì đã sớm phơi thây đầu đường. Huống hồ thân phận Cao Hiên Thần thực sự quá đặc thù, hắn không phải một tiểu lâu la Thiên Ninh giáo, hắn là con trai nuôi của Cao Tề Nam, là giáo chủ đương nhiệm của Thiên Ninh giáo, còn ở Thiên hạ luận võ đường năm năm. Tạ Lê lo hắn có mưu đồ gây rối cũng là chuyện thường tình.
Kỷ Thanh Trạch quay đầu lại nhìn, phát hiện cổ Cao Hiên Thần đang chảy máu, vội la lên: “Tạ sư, tuyệt đối không thể tổn thương hắn!”
Thẩm Phi Kỳ cũng gấp đến vò đầu bứt tai: “Đừng, đừng mà!”
Đao Tạ Lê không đâm sâu thêm. Y dùng đao đâm Cao Hiên Thần, lại như bắt một con tin.
Cao Hiên Thần nói: “Thợ trồng hoa, ném đèn lồng qua đây.”
Thẩm Phi Kỳ chỉ ngây ngốc đứng ở một bên. Mới vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ có nên tắt đèn luôn không, thừa lúc tối om để bọn họ đào tẩu. Bóng đêm đã rất tối, nếu như không có ánh lửa, mấy người cao thủ ở trong bóng tối muốn lần theo cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng mà Cao Hiên Thần lại bảo hắn ném đèn lồng qua?
Cao Hiên Thần thấy hắn thờ ơ không đáp lại, lại lặp lại một lần: “Đèn lồng. Rọi sáng ta!”
Thẩm Phi Kỳ do dự nhưng vẫn là ném đèn lồng qua.
Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh đánh lùi lượng lớn móc sắt, nhưng mà vẫn còn vài cái bị sót do bọn họ không thể chú ý đến. Tạ Lê bắt giữ Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần chắn ở trước người y. Đèn lồng lăn tới dưới chân Cao Hiên Thần, chiếu sáng mặt của hắn, hắn thản nhiên nhìn binh khí từ trong bóng tối bay tới.
“Ta là giáo chủ Thiên Ninh giáo, Cao Hiên Thần!” Hắn cất cao giọng nói.
Một móc sắt đang đánh thẳng tới mặt hắn!
Tạ Lê giữ lấy hắn vội vã lùi về sau, muốn né tránh. Nhưng mà còn chưa lui ra hai bước, đã nghe một tiếng huýt sáo dài. Ám khí giữa không trung đột nhiên đều quay đầu, bị vội kéo về trong bóng tối, sau đó biến mất không thấy.
Lòng Cao Hiên Thần chùn xuống.
Hắn đối diện bóng tối phía trước, cao giọng nói: “Diệp Vô Dục, người mang đội chính là ngươi sao? Đi ra lộ mặt đi chứ.”
Không ai để ý tới hắn.
Cao Hiên Thần cười cười, rồi nói tiếp: “Giao tình giữa hai ta có sâu như vậy ư? Ngươi lại nhiều lần vì ta mà bỏ nhiệm vụ, ta nói… Chẳng lẽ ngươi thầm mến ta?”