MỖI NGÀY SAU KHI KẾT HÔN ĐỀU THẬT LÀ THƠM

Hậu trường lễ cưới, Du An Đồng nhìn Hình Lệ Hiên đi vào nhà vệ sinh, vừa hay cậu cũng cần giải quyết nên vội đi theo.

Cậu đứng kế hắn, bàn tay thoăn thoắt mở khóa kéo quần. Âm thanh nước chảy róc rách như dội lên bức tường sứ khiến Du An Đồng không khỏi liếc mắt nhìn sang. Dù sao đứng kế cậu cũng là nam chính của tiểu thuyết, người đàn ông cực phẩm trong mắt ngàn người.

Du An Đồng thoáng nhìn qua lập tức hít một hơi, ngạc nhiên hô lên “Ôi mẹ ơi, lớn quá!”  sau đó ma xui quỷ khiến cúi đầu nhìn xuống đũng quần chính mình.

Đều là đàn ông, vì sao chênh lệch giữa công với thụ lại nhiều đến thế?

“Không biết xấu hổ!” Hình Lệ Hiên cau mày, trừng mắt ghét bỏ Du An Đồng.

Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, dù có rơi vào khó khăn, khuôn mặt lạnh lùng kia cũng chưa từng lộ ra một tia dao động bất thường nào, tâm vững tựa thái sơn. Nhưng đối diện với người kế bên, hắn lại có chút bối rối chỉnh sửa quần tây.

“Nhìn một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu.” Du An Đồng giải quyết xong, cố ý nhướn người về phía Hình Lệ Hiên áp sát nói “Không những xem mà tôi còn muốn… xài nó nữa kìa.”

“Cậu… Đừng có mơ!” Hình Lệ Hiện giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt như uống phải thuốc độc, vội vã cách xa cậu một khoảng rồi nhanh chân rời đi.

Trái ngược với sự phẫn nộ của Hình Lệ Hiên, Du An Đồng vừa đi vừa nghêu ngao mấy câu, sung sướиɠ quay về phòng nghỉ.

Ai có thể nghĩ tới sau khi gặp tai nạn giao thông, cậu lại may mắn xuyên đến đây.

Thời điểm chiếc xe kia đụng trúng, Du An Đồng hiểu rõ với thân thể yếu đuối của mình chắc chắn không thể nào sống sót. Một giây trước khi ý thức biến mất, Du An Đồng chỉ hối hận vì dưỡng bệnh nên hai mươi năm nay đã sống quá vô vị và nhàm chán.

Có lẽ do chết không cam lòng, Du An Đồng cảm giác mình đã trải qua một giấc ngủ thật lâu, cuối cùng lại bị tiếng pháo nổ giòn giã bên ngoài đánh thức. Cậu ngẩn người, đảo mắt quan sát căn phòng xa lạ trước mặt.

“Vì sao còn chưa rời giường? Mày không nhớ hôm nay là ngày gì sao?” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra thô bạo, một người đàn ông trung niên mặc đường trang màu đỏ chậm rãi tiến vào. Gã nhìn Du An Đồng còn đang ngơ ngác trêи giường, mặt như bị ai bóp đến méo xẹo.

Vẻ mặt Du An Đồng giống như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hôm nay là ngày gì cơ?

Rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Đồ ngu ngốc, vô dụng. Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của đối phương, đó là những gì người đàn ông trung niên nghĩ tới. Trong lòng gã đầy chán ghét nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng xen lẫn uy hϊế͙p͙ “Gả tới Hình gia thì đừng có quên về đây thăm em gái mày. An Nam, nó nhớ mày nhiều quá cứ khóc lóc ỉ ôi.”

Vừa dứt câu, gã lách người sang một bên để đoàn người phụ giúp bước vào trong, hung dữ ra lệnh “Nhanh chóng sửa soạn cho nó. Đoàn xe rước dâu của Hình gia sắp đến rồi, đừng có làm trễ giờ lành.”

Kết hôn? Nhưng cậu là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, đào đâu ra em gái để đi thăm.

Khoan đã, An Nam, cái tên này có chút quen tai, hình như cậu từng nghe qua rồi thì phải?

Du An Đồng còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã bị người làm lôi kéo thay quần áo sau đó ấn xuống ghế trang điểm. Cậu nhìn vào gương, người trong gương có làn da trắng trẻo mịn màn, ngũ quan xinh đẹp tinh tế, đặc biệt là đôi mắt nhu tình như nước, dịu dàng vô cùng.

Mắt của cậu không phải là mắt phượng tiêu chuẩn, vì góc mắt trong hơi nhếch xuống còn góc mắt ngoài khẽ cong lên chứ không hẹp dài như mắt phượng thông thường thế nên bớt đi mấy phần sắc sảo lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần nhu hòa cùng mềm mại. Đuôi mắt hướng lên trêи càng làm tăng khí chất cao quý không thể xâm phạm của cậu.

Nhan sắc này cũng quá xinh đẹp so với đàn ông bình thường rồi, trong giây lát cậu bắt đầu hoài nghi giới tính của chính mình.

Du An Đồng vô thức vươn tay sờ yết hầu, may quá, còn gồ ghề, cậu vẫn là đàn ông.

Cậu buồn bực nghĩ đến việc đang xảy ra, không khỏi đau đầu. Từ khi nào đàn ông có thể kết hôn với nhau vậy?

Tia sáng vụt qua, ký ức của Du An Đồng chợt lóe lên.

Cậu nhớ rồi, An Nam, hay chính xác hơn là Du An Nam em gái của nhân vật thụ trong cuốn tiểu thuyết “Hào môn sủng phu”.

Lần đầu cậu nhìn thấy cuốn tiểu thuyết đã không khỏi hớn hở bình luận: Nhân vật chính cùng tên với tui nè, nhảy!

Phía dưới lập tức có người nhắn: Lầu trêи cẩn thận, coi chừng xuyên vào!

Khi ấy cậu chỉ nghĩ đó là lời nói đùa không ngờ có một ngày thật sự xuyên đến, nhập vào thân xác này. Cậu đẩy chuyên gia trang điểm sang một bên, vội đứng dậy lên tiếng “Tôi cần đi vệ sinh.”

Đóng cửa lại, cảm xúc hoảng sợ khiến tim Du An Đồng đập nhanh hơn. Trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp của nhà vệ sinh, âm thanh ấy dần trở nên rõ ràng như truyền thẳng đến tai cậu. Du An Đồng ngẩn ra, bàn tay run rẩy chạm về phía trái tim. Tiếng tim đập mạnh mẽ cùng đều đặn khiến tâm tình cậu càng thêm kϊƈɦ động.

Cậu từ nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh, vì the thân thể cũng ốm yếu hẳn đi, tim cũng chưa từng đập nhanh giống như bây giờ.

Chẳng trách từ khi tỉnh dậy cậu vẫn luôn cảm giác có chỗ không đúng. Thân thể yếu ớt kia đã biến mất, hiện tại thân thể này của cậu rất khỏe mạnh. Một thân thể không bệnh tật, đó là ước mơ xa vời mà ngay cả nghĩ Du An Đồng cũng không dám.

Du An Đồng hít một hơi, nhảy tại chỗ hai lần.

Tim không có gì bất thường!

Người trong gương hai bên má hơi ửng đỏ, gương mặt tràn đầy sức sống chứ không nhợt nhạt và tím tái.

Du An Đồng mừng rỡ như điên, nhảy tới nhảy lui trong nhà vệ sinh. Cậu cười toe toét đầy ngốc nghếch, viền mắt dần đỏ lên, suýt chút nữa bật khóc tại chỗ.

Cậu cố gắng ổn định cảm xúc sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài, ngoan ngoãn cho thợ trang điểm làm việc trong khi mình cố gắng nhớ về nội dung của cuốn tiểu thuyết.

Theo nguyên tác, cha mẹ của Du An Đồng mất từ lúc hai anh em còn nhỏ. Vì tham lam số tài sản cùng căn biệt thự nên cậu và em gái được bác cả Du Khánh Niên nhận nuôi. Ở nhà ông ta, hai người chịu đủ mọi trò bắt nạt, cuộc sống đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.

Mãi đến khi tin tức đại thiếu gia nhà họ Hình thích đàn ông lộ ra bên ngoài.

Du Khánh Niên từ trước đến nay đều luôn lăm le tới tầng lớp cao nhất của Giang Thành. Do đó lúc nghe thấy lời đồn, gã cũng chỉ cười cho qua. Nhà giàu quyền thế như Hình gia, người thừa kế chắc chắc không thể thích đàn ông, cùng lắm chỉ đùa vui một chút, cuối cùng vẫn phải cưới vợ đẻ con nối dõi tông đường mà thôi.

Hơn nữa với tính cách cứng rắn cùng thủ đoạn của lão thái thái Hình gia, bà ấy nhất định sẽ không để đứa chái trai đích tôn của mình cưới đàn ông về nhà.

Một giây sau gã như nhớ ra điều gì, gương mặt vui mừng hẳn lên. Du Khánh Niên thoáng thấy dưới chân mình đang hiện lên một bậc thang dẫn đến vinh hoa phú quý cả đời.

Gã đắn đo gần hai ngày, cuối cùng vẫn chạy đến Hình gia tìm lão thái thái để bàn chuyện hôn sự.

Thời điểm này có rất nhiều độc giả thắc mắc bình luận, rốt cuộc Du Khánh Niên đã nói gì để lão thái thái có thể nhận đám cưới của công và thụ.

Dưới sự uy hϊế͙p͙ và làm nũng của độc giả, tác giả vẫn chỉ đáp: Đây là phục bút (1), các thiên sứ bé nhỏ nếu muốn biết thì đợi những chương tiếp theo nào.

Ở phần giới thiệu tiểu thuyết, tác giả có ghi ôn nhu nhân thê thụ VS độc miệng, công kϊƈɦ chính trực công, nhưng đáng tiếc khả năng không tới vì thế thiết lập tính cách của nhân vật bỗng loạn hết cả lên.

Vốn là nhuyễn manh dễ đẩy ngã, thiện lương đáng yêu nhưng vẫn mạnh mẽ thụ thì bây giờ lại biến thành thánh mẫu Bạch liên hoa sáng mù con mắt thụ. Cả gia đình bác cả đối xử với cậu thậm tệ như thế nhưng cậu vẫn bỏ qua còn nói gì mà lấy đức báo oán, đều là người chung một nhà mà.

Chung cái đầu chứ chung?

Du An Đồng cố gắng giữ vững tâm lý, ôm một bụng tức tối tiếp tục nhảy xuống bởi lời giới thiệu về nhân vật công của tác giả.

Sóng mũi cao ngất, thắt lưng quyến rũ cùng cánh tay hữu lực rắn chắc. Trước khi yêu là đại thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo, sau khi yêu lại như mắc bệnh muộn tao, mồm miệng công kϊƈɦ không chừa một ai, năng lực sủng thê đạt tới trình độ cả động vật cũng không tha.

Cậu rất muốn xem hành trình tự vả đó của công.

Nhưng tiếc thay những độc giả khác không hề từ bi như cậu. Hơn một nửa độc giả đều bình luận giới thiệu chó má đầy lừa gạt, thụ giống như thánh mẫu không xứng đáng với công, mãnh liệt yêu cầu đổi thụ.

Mà có lẽ vị tác giả này cũng bị ảnh hưởng bởi lời độc giả, trong chương mới nhất đã viết một câu như thế này, chương sau cho Du An Đồng lãnh cơm hộp, đổi sang thụ mới.

Tới đây ông bụt Du An Đồng muốn hiền cũng đách được nữa.

Vì thân thể cậu không tốt, sống nay chết mai, chẳng biết khi nào thì ngủm nên từ trước giờ đều không dám yêu ai, sợ làm lỡ tuổi trẻ của con người ta. Hiếm lắm mới tìm được cuốn tiểu thuyết có nhân vật chính trùng họ và tên mình, còn chưa kịp nhìn mình nói chuyện yêu đương với công đã bị bà mẹ ghẻ viết dở này đẩy đi lãnh cơm hộp.

Du An Đồng tức đến nổ phổi chỉ để lại bình luận: Đệt, bố cóc nhảy tiếp nữa! Cáo từ!

Cách đây mấy ngày trong lúc rảnh rỗi, Du An Đồng chợt nhớ đến cuốn tiểu thuyết này nên mở máy tính lên xem thử tác giả sẽ xử lý ra sao.

Kết quả một chữ cũng không thấy.

Hóa ra từ lúc tác giả nói đổi thụ, những độc giả còn lại cũng không chịu nữa, cảm thấy mình như bị lừa dối, lạnh lùng bình luận rời hố. Trái tim bé bỏng của tác giả cứ thể vỡ tan dù có keo 502 cũng không dán lại được, đành để lại một bình luận duy nhất, hố ngưng thi công vĩnh viễn không lấp.

Du An Đồng lỡ dại rơi hố từ đó sinh ra oán niệm sâu sắc, hận không thể cầm đá chọi sập nhà tác giả. Đồng thời cuốn tiểu thuyết ấy cũng trở thành kí ức khó quên của bản thân.

Du An Đồng suy nghĩ rất nhiều, mới đó mà đã trôi qua mấy phút.

Không bao lâu sau xe đón dâu của Hình gia cũng đến, Du An Đồng thấp thỏm chờ đợi Hình Lệ Hiên xuất hiện nhưng cuối cùng lại chẳng thấy đâu.

Dù sao người bị ép cưới là Hình Lệ Hiên, có cáu gắt cũng là chuyện bình thường.

Trêи đường đến lễ cưới, Du An Đồng tự hỏi liệu cậu có nên đào hôn không? Tuy trong tiểu thuyết miêu tả chồng của cậu rất đẹp trai nhưng cả hai chưa từng gặp mặt, cưới một người xa lạ có phải quá tùy tiện không?

Tuy nhiên khi cậu vừa xuống xe nhìn thấy Hình Lệ Hiên, cậu âm thầm quyết định.

Cưới! Phải cưới! Mẹ nó, có chết cũng phải cưới!

Trong phòng nghỉ, Hình Lệ Hiên tranh thủ chợp mắt trêи ghế một lát.

Người đàn ông nhìn thoáng qua còn khá trẻ, góc cạnh mặt rất đẹp, sóng mũi cao ngất, môi mỏng, mái tóc chải gọn ra sau để lộ vầng trán cao ráo cùng hàng lông mày nghiêm nghị. Cả người hắn như tỏa ra mùi hormone nam tính đầy mê hoặc và hấp dẫn người khác.

Nghe thấy âm thanh, Hình Lệ Hiên hơi nhướn mày, miễn cưỡng mở mắt ra. Hắn ghét nhất việc có người quấy rầy mình khi nghỉ ngơi.

Bởi vì chưa tỉnh hẳn nên ánh mắt thoáng lộ vẻ lười biếng nhưng sau vài giây lại lập tức trở nên sắc bén khiến người khác cũng khϊế͙p͙ sợ. Một thân âu phục đen tuyền như tôn lên khí thế cao ngạo, làm người ta quên mất năm nay hắn cũng chỉ mới có 25 tuổi mà thôi.

Du An Động thấy tim mình đập liên hồi. Chu choa mẹ ơi, đẹp trai quá mức cho phép!

Cậu bình ổn nhịp tim của mình sung sướиɠ nghĩ, tướng mạo của người đàn ông này từ trêи xuống dưới không chỗ nào là không vừa miệng cậu.

Mặc vest đã lộ ra vẻ cấm ɖu͙ƈ ngon lành, trị số nhan sắc này còn không húp là phí của trời đó!

Chẳng trách tác giả nói Hình Lệ Hiên chính là tình nhân trong mộng số một của Giang Thành.

Và cậu, Du An Đồng sắp thành chồng của người ta!

Vừa xuyên qua đã được tặng cho ông chồng, còn trúng gu cậu. Ôi mẹ ơi số cậu hên vãi chưởng luôn!

Đời trước phải sợ trước sợ sau, làm cẩu độc thân suốt hai mươi năm. Nay được trọng sinh, còn nhập vào một thân thể khỏe mạnh thì tội gì không sống một cuộc đời tự do và vui vẻ chứ?

Hơn nữa đây là cuộc sống trong sách, cậu cũng không mang nặng tâm lí gì. Dù sao tác giả cũng có ý định cho nhân vật này chết, lỡ chỉ còn sống được nửa năm, bản thân cậu cũng phải sống thật sung sướиɠ và thoải mái trước khi đi đời nhà ma.



“Ôi giời ơi, hai người nhanh chân lên, giờ lành đến rồi! Còn phải lên lễ đường nữa, mà nhẫn đâu? Nhẫn đâu rồi?” Người chủ trì hôn lễ hốt hoảng thúc giục hai người vừa mới bước ra từ nhà vệ sinh “Rồi rồi, đừng để mất nhẫn. Đi lẹ đi!”



Trêи lễ đường, hai người đàn ông mặc đồ chú rể đứng đối diện nhau. Một người cao lớn, anh tuấn bất phàm, còn người kia có vóc dáng nhỏ hơn nhưng thanh tú xinh đẹp.

Tuy hai người có dung nhan rất đẹp mắt, dáng người cực phẩm nhưng đứng chung lại có chút kì quái.

Người thấp hơn vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ đáng yêu trong khi người còn lại giữ vẻ mặt u ám, như một giây sau hắn có thể đào hôn ngay vậy.

Khách dự tiệc phía dưới vẫn bình thường, dù sao chuyện ẩn tình của đám con nhà giàu không phải không có. Hơn nữa luật kết hôn đồng tình đã được thông qua nhiều năm nay, hai người cũng chẳng phải là cặp đầu tiên kết hôn.

Chuyện kì lạ nhất chắc là về bối phận của hai vị chú rể.

Du gia ở Giang Thành tuy cũng có danh tiếng nhưng so với Hình gia hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới, nói chính xác hơn là không có môn đăng hộ đối. 

Ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra Hình thiếu có bao nhiêu chán ghét đám cưới này.

“Xin hỏi hai chú rể có nguyện ý cùng đối phương kết làm bạn lữ, bảo vệ chăm sóc lẫn nhau, vĩnh viễn yêu thương nhau không xa rời?” MC nhìn mặt Hình thiếu, sợ người này bỏ trốn vì thế lập tức rút gọn nội dung không dám nhiều lời.

Lời tác giả: Khai trương tác phẩm mới. Chẳng biết nên nói gì, thôi thì chúc các đại gia năm mới vui vẻ!

Note:(1)phục bút (伏笔): đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau

*09.04.20*

Bình luận

Truyện đang đọc