MỖI NGÀY SAU KHI KẾT HÔN ĐỀU THẬT LÀ THƠM


Lúc đẩy cổng vào nhà, Du An Đồng nghe thấy tiếng cười lanh lảnh cùng giọng nói trong vút đặc trưng của bé gái.

Xem ra gia đình cô nhỏ đã tới rồi.
"Chậm lại, coi chừng." Hình Lệ Hiên vừa ôm đống đồ, vừa trông chừng Du An Đồng.

Người này đúng là không thể khiến hắn bớt lo tí nào mà.
"Em có phải con nít đâu."
Tiếng động ngoài sân rất nhanh thu hút sự chú ý của Hình Âm, cô đứng lên ngó đầu ra xem thử.

Tới bây giờ cô vẫn chưa hết ngạc nhiên khi biết chuyện Hình Lệ Hiên đi đón em gái của cậu nhóc kia đến ăn Tết từ miệng anh trai và chị dâu mình.
Thật ra họ cùng đón năm mới với nhau cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vì cô nhớ cuộc hôn nhân này là do bà nội sắp đặt nên giờ mới hết hồn.

Ngoài ra, chính sự ép buộc ấy cũng là nguyên nhân khiến Hình Âm vắng mặt tại lễ cưới cháu trai, dù sao cô cũng không phải kiểu tới góp vui lấy lệ.
Mãi đến lúc bà nội Hình mất, cô thu xếp trở về nhà để lo tang sự thì mới chính thức gặp mặt đôi chồng chồng trẻ này.

Nhờ thế, cô phát hiện hình như quan hệ cả hai không tệ như mình đã tưởng tượng.

Thậm chí, chẳng biết vì sao càng quan sát cô càng thấy hai đứa nhỏ này trông rất đẹp đôi.
Hình Lệ Hiên bỏ bớt đồ xuống, chào hỏi đối phương: "Cháu chào cô chú, mọi người đi đường vất vả rồi ạ."
Du An Đồng cũng ngoan ngoãn cúi đầu theo.
Hình Âm rất thích chăm chút vẻ ngoài của mình, tuy kém hơn anh trai chừng mười tuổi nhưng không ai nghĩ cô lại là cô nhỏ của Hình Lệ Hiên.

Tóc xoăn dài gợn sóng, môi đỏ xinh đẹp, quần áo đắt tiền, tất cả càng làm tôn lên khí chất gợi cảm sang chảnh tựa như nữ hoàng của cô khiến mọi người thường nghĩ cô là chị gái của người kia.

"Ui chao, Lệ Hiên vẫn đẹp trai như thế, nếu không gọi hai tiếng cô nhỏ thì càng đẹp hơn nha." Hình Âm ngăn bàn tay đang cầm bút chì màu vẽ nguệch ngoạc của con gái mình lại, sau đó hệt như một ảo thuật gia, cô đưa cho Du An Đồng một phong bao lì xì đỏ chẳng biết lấy từ đâu, "Tân hôn hạnh phúc, hoan nghênh cháu trở thành một phần của gia đình nhỏ này."
"Xin chào, tân hôn hạnh phúc." Chồng của Hình Âm cũng nhanh chóng cất lời theo.

Người này không những có sống mũi cao mà đường nét gương mặt cũng rất hài hòa, dễ gây ấn tượng mạnh ngay từ lần đầu gặp mặt.

Mái tóc được anh chải gọn vuốt ngược ra sau càng tăng thêm khí chất và phong thái chuyên nghiệp của một CEO điều hành công ty nổi tiếng bên Mỹ.

Khổ nỗi năng khiếu học tiếng Trung của anh không tốt lắm, bởi dù đã sống chung với Hình Âm nhiều năm thì anh cũng chỉ nói được vài câu, thường thì mấy câu hỏi thăm thế này là câu mà anh có thể phát âm chuẩn xác nhất.
Du An Đồng vui vẻ nhận lì xì, hồ hởi đáp: "Cảm ơn cô nhỏ, chúc cô chú năm mới vui vẻ."
Judy thấy mẹ nói vậy cũng nhanh nhảu học theo: "Tân hôn hạnh phúc! Một phần!
Được rồi, so với ba, cô bé đã lợi hại hơn rất nhiều rồi.
Du An Đồng cúi người xoa nắn gương mặt của bé con, chờ mong hỏi: "Judy có nhớ anh không? Mình từng gặp nhau rồi á."
"Nhớ ạ." Judy chớp chớp đôi mắt xanh biển của mình, ríu ra ríu rít: "Anh là anh Đồng Đồng ạ."
"Judy giỏi quá đi mất." Du An Đồng ngạc nhiên, cậu không ngờ bé con ba tuổi này vẫn nhớ rõ cậu như thế.

Nhất là khi hai người chỉ ở chung với nhau mấy ngày ngắn ngủi.
Hình Âm nhún vai giải thích: "Trí nhớ con bé rất tốt."
Judy giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ mình: "Con muốn chơi với anh Đồng Đồng!"
Hình Âm sao có thể không nhìn ra Du An Đồng rất thích con gái mình, cô tốt bụng nhắc nhở: "Cháu đừng hối hận nhé."
Du An Đồng nhìn đôi mắt xanh ngấn nước long lanh của cô bé mà tim mềm nhũn.

Gương mặt mũm mĩm, hai má phúng phính, trông có khác gì thiên sứ nhỏ không!
Nếu có thể sinh ra bé gái đáng yêu như này thì tốt quá, Du An Đồng vô thức sờ bụng, chẳng biết hối hận cái gì.
Hình Âm buông tay thả con gái mình, hệt như quẳng được một gánh nặng rất lớn sau đó nhìn An Đồng, giọng điệu đầy cảm thông: "Chúc cháu may mắn."
Bên này, Hình Lệ Hiên thuần thục nói tiếng Anh với chồng của cô nhỏ – Leslie, hình như cả hai đang bàn về tình hình tài chính thế giới.

Bên kia, cha mẹ Hình, An Nam và dì giúp việc cùng làm sủi cảo trong bếp.
Nhà họ Hình xưa nay luôn có một truyền thống là sủi cảo của đêm giao thừa nhất định phải do chính các thành viên trong gia đình làm, nên cho dù có người giúp việc thì mọi người vẫn quyết định tự thân xuống bếp gói sủi cảo.
Tết năm nay dì giúp việc cũng không về quê.

Không phải cha mẹ Hình không cho bà nghỉ mà vì bà không có con, mấy năm trước chồng bà mất, gia đình cũng chẳng còn họ hàng thân thích nên hiện tại bà ở lại đây đón năm mới cùng mọi người.
Du An Đồng ngồi trên ghế sofa, ôm Judy vào lòng, giọng nói dịu dàng như người cha hiền từ: "Judy thích vẽ sao?"
Judy bi bô đáp lại: "Thích ạ!"
"Thế chúng ta vẽ một cây nấm nhỏ vào đây nhé." Du An Đồng chỉ vào cuốn sách vẽ tranh của Judy, "Nếu bé cưng muốn bảo vệ cây nấm nhỏ thì phải vẽ vào đây nè, không nên vẽ ngoài này."
"Bảo vệ..." Judy lắc lư cơ thể nói theo cậu, sau đó cô bé cầm bút màu lên bắt đầu vẽ cây nấm hoạt hình với Du An Đồng.
Nụ cười của Du An Đồng càng lúc càng lộ rõ sự cưng chiều, cậu vừa dạy Judy vẽ vừa ngâm nga một đoạn nhạc thiếu nho do mình chế lại: "Bé con Judy đi hái nấm, xách theo cái giỏ lớn, hái một cây nấm lớn..."
"Nấm lớn, Judy muốn vẽ nấm lớn." Cô bé dang rộng cánh tay nom như ngó sen của mình ra, rồi tiện hất luôn mớ sách vẽ xuống đất, sau đó lén lút quan sát biểu cảm của An Đồng.

Du An Đồng trước giờ không phải kiểu người chấp nhặt với trẻ con, cậu giúp cô bé nhặt lên: "Judy, em không được vứt đồ lung tung nhé.

Giờ tụi mình vẽ tiếp cây nấm lớn nha."
Judy nhìn anh trai đang mỉm cười hiền lành trước mắt, cuối cùng to gan hất sạch đống sách vẽ xuống đất lần nữa, cầm bút màu khoanh một vòng tròn lên bàn uống trà: "Judy muốn vẽ nấm to thế này, sách không đủ."
Vài phút trước còn ngoan ngoãn đáng yêu bao nhiêu thì hiện tại con bé bắt đầu bộc lộ sự nghịch ngợm của mình bấy nhiêu.

Du An Đồng hiển nhiên không biết bé khỉ con này cực kỳ ranh ma, hoàn toàn là kiểu dựa vào thái độ của người khác mà cư xử.

Cậu kiên nhẫn dịu giọng khuyên nhủ: "Judy vẽ ra bàn trà rồi sao? Không được vẽ ra bàn..."
"Không thích không thích!" Judy thoát khỏi cái ôm của An Đồng, hai chân ngắn củn lạch bạch chạy tới đầu ghế sofa còn lại, rồi ngồi bệt xuống sàn.

Cô bé cầm bút màu lên, bắt đầu vẽ lên lưng ghế sofa.
Du An Đồng vội đuổi theo: "Judy, mau đứng lên."
"Em muốn vẽ ở đây." Judy duỗi chân ngồi lì trên thảm lông.
Du An Đồng muốn kéo con bé đứng dậy thì ngay lúc này con bé nằm hẳn xuống sàn, lăn qua lăn lại không chịu nghe theo.
"Judy!" Du An Đồng đau khổ kêu lên, cậu chẳng biết phải làm sao.
Bé con phá phách ấy thỉnh thoảng sẽ dùng đôi mắt to tròn ngây thơ kia trộm nhìn cậu, rồi tiếp tục cầm bút màu khác vẽ linh tinh lên thảm trên sàn.

Nhìn kiểu gì cũng thấy con bé đang cố ý chọc người khác tức giận.
Thiên sứ nhỏ gì chứ, rõ ràng là một nhóc ác ma thì có!
Hình Âm nghe thấy âm thanh nhốn nháo ngoài kia, xem ra nhóc quỷ nhà mình lại gây chuyện nữa rồi.

Cô phủi bớt bột trên tay, đứng dậy nói: "Em đi xem thử."
Mẹ Hình mỉm cười trả lời: "Ừm, đi đi."
Hình Âm đi tới trước mặt Judy, nghiêm giọng quát: "Judy!"
Judy nhìn thấy đôi giày cao gót quen thuộc, động tác ăn vạ cũng ngừng lại.

Nó từ từ ngẩng đầu lên sau đó gào lớn: "Huhu! Ác ma lớn đến rồi!"

Lần thứ n, Hình Âm thở dài vì đã không cho con nhóc này vài roi khi còn ở Mỹ: "Mẹ cho con ba giây đứng lên, xin lỗi anh Đồng Đồng ngay cho mẹ.

Ba, hai,..."
"Xin lỗi anh Đồng Đồng ạ!"
Hình Âm còn chưa đếm xong ba tiếng thì ác ma nhỏ đã vội xách mông đứng lên, dáng vẻ hệt trong quân đội, hai chân mở rộng, hai tay buông xuống, bé ngoan xin lỗi rồi đó.
Vừa nhìn đã biết ngày thường rất hay quậy phá, cũng bị dạy dỗ không ít lần nhưng vẫn chứng nào tật nấy mãi không sửa.
Là ví dụ điển hình cho câu, tôi sai rồi lần sau tôi lại thế nữa.
Hình Âm nói với Du An Đồng: "Cháu qua kia ngồi đi, để cô xử lý con bé."
Du An Đồng nhìn động tác của bé ác ma, tâm hoàn toàn chết lặng, sầu não không thôi.
Lúc nãy ngoan như thế hóa ra là vì muốn lừa gạt trái tim bé nhỏ của cậu!
Hình Lệ Hiên và Leslile đi xuống lầu lấy đồ, thấy Du An Đồng đang dùng khăn lau bàn trà không khỏi thắc mắc: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Du An Đồng chỉ sang hai mẹ con đang chí chóe bên kia nói: "Con nít đáng sợ quá!"
Leslile nói không tốt nhưng khả năng nghe hiểu vẫn xài được, anh chàng bật cười đáp: "Like an angel but devil."
Du An Đồng gật đầu đồng ý câu này, thiên sứ gì chứ, rõ ràng là ác ma nhỏ hiện hình mà.
"Để cô chú giải quyết chuyện này, con bé nghịch như thế coi chừng tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng em."
Du An Đồng lắc đầu nguầy nguậy: "Em không dám chơi với con bé nữa."
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối, may mắn Judy cũng khá thích đồ ăn Trung Quốc nên lúc ăn cơm hết sức ngoan ngoãn không quậy gì cả.
Nghỉ ngơi một lát, đôi chồng chồng trẻ quyết định đi ngủ sớm.
Judy níu lấy cánh cửa phòng ngủ của Du An Đồng nài nỉ: "Em muốn ngủ với anh Đồng Đồng."
Du An Đồng nghe thế run rẩy một hồi, trên đầu như hiện lên hai chữ "từ chối" in hoa hết sức đậm nét.
May mắn ác ma nhỏ đã bị "ác ma lớn" thu phục lôi về phòng.
Nửa đêm Du An Đồng thức giấc vì buồn vệ sinh, gần đây cậu thường xuyên gặp phải tình trạng này nhưng do bác sĩ đã nói đây là triệu chứng của người mang thai thời kỳ đầu nên cậu cũng không lo lắng quá.

Du An Đồng mở đèn ngủ rồi đi vào phòng tắm, động tác của cậu tuy rất khẽ nhưng vẫn vô tình đánh thức Hình Lệ Hiên.

Đợi tới lúc cậu trèo lên giường, người nọ nhanh chóng giúp cậu đắp chăn, hai mắt còn chưa kịp nhắm thì bên ngoài đã phát ra một loạt tiếng bước chân.
Tiếp đến là âm thanh chốt cửa lạch cạch.
Du An Đồng rất sợ quỷ, đã thế giờ còn là ban đêm nên cậu sợ điếng người nói: "Ông xã, anh nghe thấy gì không?"
Hình Lệ Hiên chau mày, dỗ dành vợ nhỏ: "Em nằm yên đi, anh ra ngoài xem thử."
Hình Lệ Hiên bật đèn lớn, căn phòng lập tức sáng trưng như ban ngày, cảm giác sợ hãi của Du An Đồng cũng giảm bớt một chút.
Cửa phòng ngủ được khóa bên trong, hiển nhiên tiếng lạch cạch này phát ra từ chốt khóa bên ngoài.

Hình Lệ Hiên nghiêng người, mở cửa.
Có ai đâu!
"Anh ơi!"

Giọng nói non nớt quen thuộc khiến hắn cúi đầu xuống.

Đập vào mắt hắn lúc này là cô nhóc Judy đang mặc áo ngủ kiễng chân, duỗi dài hai tay cố gắng bấu víu phần chốt cửa.
Du An Đồng biết tiếng động là do ác ma nhỏ kia gây ra, âm thầm thở phào một hơi, dọa chết cục cưng rồi.
Judy thấy cửa mở, háo hức muốn bước vào trong.

Đáng tiếc Hình Lệ Hiên nhạy bén phát hiện, giơ chân ngăn cản cô bé lại: "Sao em tới đâu? Ba mẹ em đâu?"
Judy đẩy hắn: "Judy muốn tìm anh Đồng Đồng."
"Anh Đồng Đồng của em ngủ rồi, mà hiện tại em cũng nên đi ngủ." Hình Lệ Hiên không phải kiểu người mềm mỏng với trẻ con, hắn lạnh lùng nói sau đó bế nhóc con lên tìm bố mẹ nó.
Judy vùng vẫy: "Judy không buồn ngủ, không muốn!"
Hình Lệ Hiên hoàn toàn mắt ngơ tai điếc, dẫn con bé tới phòng cho khách ở – cũng là phòng của Hình Âm.
Leslie ngáp ngủ mở cửa: "Lệ Hiên? Why..."
Leslie còn chưa nói hết câu đã cảm nhận đối phương vừa nhét vào ngực mình thứ gì đó.

Nhìn kỹ mới phát hiện là con gái nhỏ của anh.
"Oh my god!"
Hình Âm lúc này cũng tỉnh.

Thấy con mình đang ở trong ngực chồng, cô quay đầu mới phát hiện giường của con bé trống không.

Cô tức giận nhéo lỗ tai nó: "Con ra ngoài hồi nào đấy!"
Bởi vì quên khóa cửa, cùng với việc ngủ say do bay chuyến dài nên cả hai không ngờ nhóc quỷ này nửa đêm lại tỉnh leo xuống giường chạy ra ngoài.

Trí nhớ Judy rất tốt nên chưa đầy một phút đã tìm thấy phòng ngủ của Du An Đồng.
Hình Lệ Hiên trả nhóc con cho cô chú, đồng thời dặn dò hai người nhớ khóa cửa cẩn thận.

Lúc trở về phòng ngủ, hắn thấy Du An Đồng đang uống nước: "Không sao rồi, em ngủ đi."
"Ò." Du An Đồng không còn buồn ngủ nữa, cậu mệt mỏi ngả người xuống giường lẩm bẩm: "Hình Lệ Hiên, nếu cục cưng của chúng ta cũng nghịch ngợm như thế thì phải làm sao đây?"
Du An Đồng càng nói càng sợ, quay sang nhìn chồng mình: "Chết thật, tự nhiên em hổng muốn đẻ con nữa."
Hình Lệ Hiên nghe người nọ nói, hận không thể đóng gói Judy ném về nước Mỹ.

Hắn xoa nhẹ bụng cậu an ủi: "Không sao hết, nếu con không ngoan thì anh giúp em đánh nó, nhất định dạy nó phải hiểu chuyện từ bé, không nghịch ngợm lung tung."
16.08.22.


Bình luận

Truyện đang đọc