Bạch Ánh thấy Thẩm Vân Thanh thật sự không biết, bắt đầu ba hoa nhiều chuyện: “Du An Đồng chuẩn bị khai trương nhà hàng, tôi nghĩ thằng nhóc đó cố ý bắt chước cậu đấy! Nhưng nó cũng chẳng tự xem lại sức mình, nó làm sao có thể sánh được với truyền nhân của đầu bếp Thẩm gia chứ!”
Thẩm Vân Thanh cười lạnh. Du An Đồng thật sự quá ngu xuẩn, làm gì không làm lại đi khai trương nhà hàng, tự nhảy vào hố lửa giết chết bản thân.
Cậu mở vòi nước, rửa sạch bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình: “Sao cậu biết được chuyện này?”
“Nói tới cũng trùng hợp, chỗ Du An Đồng mua lại trước đây là nhà hàng, mà rau củ ở đó đều do bên tôi cung cấp. Mấy ngày trước tôi mới liên hệ lại với cậu ta để hỏi có muốn tiếp tục hợp tác hay không?”
Dứt câu, sợ Thẩm Vân Thanh nghe xong sẽ mất hứng gã lập tức nói thêm: “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu mở thêm một Tụ Anh Lâu đối diện với nhà hàng của Du An Đồng, tôi đảm bảo chưa tới mấy ngày nữa nhà hàng của nó sẽ phá sản ngay thôi!”
“Mấy ngày?” Thẩm Vân Thanh lấy khăn cẩn thận lau từng ngón tay, cắn răng nghiến lợi nói, “Tôi muốn cậu ta một ngày cũng không bao giờ mở được nhà hàng đó.”
Bạch Ánh nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu tính làm gì?”
Thẩm Vân Thanh dẫn Bạch Ánh tới phòng nghỉ ngơi riêng của mình, cậu ngồi xuống ghế, rũ mi nhàn nhạt nói: “Cậu hãy cố gắng trở thành nhà cung cấp thực phẩm cho An Đồng, sau đó hôm khai trương thì động tay động chân một chút lên đồ ăn…”
“Không được!” Bạch Ánh sợ hết hồn, Thẩm Vân Thanh điên rồi sao, “Món ăn gặp phải sự cố, thế nào cũng sẽ điều tra đến gia đình tôi. Nhà hàng Du An Đồng đóng cửa thì nhà tôi cũng sẽ gặp rắc rối, không được, tuyệt đối không được!”
Thẩm Vân Thanh nghe thế chỉ cười: “Cậu sợ cái gì, nếu bọn họ muốn điều tra cứ để họ điều tra. Chỉ cần chất lượng những rau củ khác không có vấn đề, bọn họ sẽ không có chứng cứ để buộc tội gia đình cậu đâu.”
Bạch Ánh bắt đầu hối hận tại sao lại đi tìm Thẩm Vân Thanh, gã dứt khoát lắc đầu nói: “Chuyện làm ăn trong nhà đều do cha quản lý, tôi không thể tự ý làm chủ được.”
Giọng điệu của Thẩm Vân Thanh dần lạnh xuống: “Vậy nhờ cậu chuyển lời tới cha cậu, nếu ông ấy có thể giúp tôi chuyện lần này, về sau toàn bộ rau củ của các chi nhánh Tụ Anh Lâu đều sẽ do nhà cậu cung cấp.”
Tụ Anh Lâu có tận mười mấy chi nhánh trải rộng khắp thành phố, hiện tại gia đình của Bạch Ánh chỉ cung cấp rau củ cho năm chi nhánh nhưng mỗi năm đã thu về hàng đống lợi nhuận khổng lồ, nếu có thể trở thành nguồn cung chính cho toàn bộ…
Bạch Ánh nghe thế, bắt đầu dao động: “Tôi sẽ về nhà bàn bạc lại với cha, chờ tôi quay lại sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng.”
“Đừng để tôi chờ quá lâu là được.” Thẩm Vân Thanh gật đầu thấp giọng cười một tiếng, giống như đang tưởng tượng đến cảnh tượng Du An Đồng khổ sở trong ngày khai trương.
“Ba, như thế có ổn không?”
Cha Bạch hút xong điếu thuốc, ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn nói: “Con phải hiểu để có thể làm nhà cung cấp cho năm chi nhánh của Tụ Anh Lâu, cha đã bỏ ra nhiều công sức như thế nào. Vì thế cơ hội ngàn năm có một này, Bạch gia chúng ta không thể bỏ lỡ.”
Ông dùng sức dụi điếu thuốc dở vào gạt tàn, trầm giọng nói: “Phú quý hiểm trung cầu (1), chỉ cần cẩn thận, không gây chết người sẽ không sao.”
Bạch Ánh siết chặt tay: “Được, vậy con đi nói với cậu ta.”
“Chờ đã.” Cha Bạch gọi Bạch Ánh lại, nhỏ giọng thì thầm với gã vài câu, “Đi đi.”
——
“Ông chủ, công ty cung cấp kia lại liên hệ với chúng ta.”
Du An Đồng đang bận rộn suy nghĩ món ăn vào ngày khai trương, vừa nghe xong lời người phụ trách không khỏi chau mày: “Không phải đã bảo là không cần sao?”
Đối với việc lựa chọn nguyên liệu, Du An Đồng là một người rất kỹ tính và khắt khe. Sau khi kiểm tra qua nguồn hàng của Mậu Nguyên, cậu đã quyết định không hợp tác, bởi cậu cần những nguyên liệu chất lượng hơn thế nữa.
Người phụ trách vội vã giải thích: “Nhưng phía Mậu Nguyên bảo họ có thể cung cấp lại cho chúng ta rau củ có chất lượng tốt hơn, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng. Hơn nữa để mừng khai trương nhà hàng, lô thực phẩm đầu tiên sẽ được giảm giá 20%. Nếu có thể hợp tác lâu dài, họ cũng sẽ cho chúng ta thêm 5% lợi nhuận so với bản giá ban đầu.”
“Cậu xem, đây là hàng mẫu bọn họ gửi qua.” Người phụ trách đưa hộp rau củ cho Du An Đồng, “Tôi thấy không kém so với chất lượng bên công ty Đỉnh Cao đâu.”
Du An Đồng nhìn hàng mẫu, chất lượng lần này thật sự rất tốt, cậu hứng thú nói: “Còn được cả lợi nhuận, thật sự hời như thế sao?”
Người phụ trách cũng xem như đã từng làm ăn với Mậu Nguyên nói: “Trước giờ Mậu Nguyên chỉ phân phối thực phẩm tầm trung, lần này công ty bọn họ muốn cung cấp thêm về thực phẩm cao cấp nên đang tìm nguồn khách hàng mới.”
Việc mua nguyên liệu không phải chuyện nhỏ, hơn nữa Du An Đồng cũng chẳng phải dạng nhỏ nhen, thích chiếm tiện nghi của đối phương gì. Thay vào đó, cậu lại hết sức cẩn thận trước những ưu đãi quá mức hấp dẫn từ công ty bên kia, cậu đáp: “Lát nữa cậu gửi thông tin công ty này về cho tôi, tôi sẽ tự mình cân nhắc lại.”
Ngày thứ hai, Du An Đồng gọi điện cho người phụ trách, kêu hắn liên hệ với công ty thực phẩm Mậu Nguyên đặt thử một lô hàng trước.
——
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã tới ngày Tiên Nhân Yến khai trương.
“Thấy tao nể mặt mày tới cỡ nào chưa?” Hàn Nhạc Nhạc hất cằm nói sau đó nhờ người đặt hai lẳng hoa chúc mừng thật lớn xuống nhà hàng.
Không những tặng hoa, cậu nhóc còn kéo theo đám bạn ăn chơi trác tác giàu có của mình đến để cổ vũ Du An Đồng.
Du An Đồng cười nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, nào mau vào trong, hôm nay cả nhà cứ ăn uống no nê nhé.”
“Ôi mẹ ơi, ông chủ đẹp trai dữ thần vậy! Có thể chụp với mình một tấm không?” Trong đám bạn của Hàn Nhạc Nhạc có một nữ sinh hết sức xinh đẹp, dáng dấp nhỏ nhắn, nụ cười ngọt ngào như kẹo mật, hoàn toàn là mẫu bạn gái trong mơ của tụi con trai.
Hàn Nhạc Nhạc kéo cô nàng lại: “Kiều Mộng Mộng cậu làm gì đấy, người ta đã kết hôn rồi đấy bà cô của tôi ơi! Đẹp trai thì sao, nhiệm vụ hôm nay của cậu là đàng hoàng ăn cơm cho tớ!”
Kiều Mộng Mộng hơi thất vọng đáp: “Vâng ạ. Mấy tiểu ca ca sao gần đây thích kết hôn sớm thế nhỉ, haiz.”
Hàn Nhạc Nhạc kéo đám bạn mình nhanh chóng vào trong, mắt nhìn sang Kiều Mộng Mộng: “Không ăn được tiểu ca ca nhưng cậu có thể ăn món do tiểu ca ca nấu, ngon thế còn gì.”
Cậu nhờ nhận viên gần đấy chuẩn bị ba bàn, lúc này một nam sinh bụ bẫm mới thỏ thẻ lên tiếng: ” Nhạc Nhạc, nhà hàng này thật sự ngon như lời mày nói chứ?”
Hàn Nhạc Nhạc vừa nghe, sóng mũi hếch lên, như thể toàn bộ món ăn ở đây đều do cậu làm vậy: “Đảm bảo với tụi bây, lát nữa chỉ cần đồ ăn lên là cả đám lo bụm mặt ăn chứ đéo nói được với nhau câu nào đâu!”
“Haha, mẹ nó mày đang tả đồ ăn hay thuốc phiện vậy thằng này!”
Thật ra đám cậu ấm cô chiêu này tới đây đều vì mặt mũi của Hàn Nhạc Nhạc, nào có ai rảnh rỗi quan tâm đồ ăn ngon hay không để làm gì.
Kiều Mộng Mộng: “Ăn nói cho cẩn thận, tớ chuẩn bị livestream đó, đứng có để tớ bị khóa tài khoản nhe.”
Kiều Mộng Mộng là một streamer khá nổi tiếng trêи Internet, đang lúc đau đầu về nội dung livestream ngày hôm nay thì Hàn Nhạc Nhạc lại xuất hiện mời cô đi ăn. Đã thế hôm nay cô sẽ review về nhà hàng này để kiếm thêm một ít vậy.
Trong lúc đùa giỡn, đồ ăn đã được mang lên.
“Trời đất, thơm nức lỗ mũi! Giờ thì tao tin sương sương lời Nhạc Nhạc nói rồi đó.”
Mặc kệ nam sinh mập mạp, Hàn Nhạc Nhạc đã bắt đầu động đũa ăn cơm. Cậu biết do đám người này đều chưa thưởng thức qua tay nghề của Du An Đồng nên mới nhàn nhã như thế, thử lát nữa ăn xem, lúc đó đầu rơi máy chảy anh em tương tàn liền. Vì thế cậu phải tiên hạ thủ vi cường (2) trước.
“Nhạc Nhạc, tụi mình cũng đâu tới mức ba ngày chưa ăn, diễn sượng trân quá vậy!”
Nam sinh mập mạp vừa trêu chọc vừa gắp một miếng sườn heo hấp, cắn xuống. Mùi thơm ngào ngạt cùng độ mềm dai vừa phải của thịt khiến miệng nó như muốn nổ tung, kϊƈɦ thích hết cả vị giác.
Kiều Mộng Mộng đang vui vẻ trò chuyện cùng fan, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng nói chuyện của bạn bè mình nữa. Cô rời mắt khỏi điện thoại nhìn sang bên này, đám bạn khi nãy còn cười đùa vui vẻ hiện tại đều cắm mặt vào bàn ăn, tay thoăn thoắt gắp món liên tục. Nhìn thoáng qua, chẳng khác gì đang quay lại nạn đói mấy chục năm trước vậy.
“Làm quá thế?” Hương vị thơm ngon truyền vào mũi, Kiều Mộng Mộng cũng nhịn không được nuốt nước miếng, bắt đầu cầm đũa gắp một miếng cá kho chua ngọt.
Một giây sau, cô đặt điện thoại qua một bên: “Các bảo bối thân yêu chờ mình xí nhé!”
Trêи điện thoại không ngừng hiện lên hàng loạt bình luận.
【Chuyện gì thế? 】
【Con mẹ nó, ăn xong miếng cá rồi biến mất là sao?】
【Trong cá có độc? 】
【Bé Kiều, cưng ổn không? 】
Năm phút sau, toàn bộ fan đều nghe thấy một tiếng hét rất lớn từ phía bên kia điện thoại: “Phục vụ, thêm món, thêm món!”
Kiều Mộng Mộng cầm lại điện thoại, bởi vì lúc nãy tranh giành đồ ăn với bạn bè nên son đã sớm trôi hết, ngay cả lớp trang điểm cũng phai đi không ít, nhưng cô không quan tâm, hiện tại cô rất muốn giao lưu với các fan.
Kiều Mộng Mộng hào hứng nói: “Đồ ăn ở đây siêu ngon luôn á mọi người! Chỗ này là một nhà hàng mới mở do bạn mình giới thiệu, nói thật ban đầu nể mặt nó lắm nên mình mới tới, không ngờ bạn bè mình đều không thoát khỏi câu chân ngôn vũ trụ của Vương Cảnh Trạch.”
Kiều Mộng Mộng vừa nói vừa chuyển camera tới bàn ăn đã bị bọn họ càn quét sạch sẽ: “Mọi người thấy không? Từ lúc mình livestream tới giờ, trong vòng mười phút, mười đĩa thức ăn chỉ còn lại mười đĩa trống không, so với đĩa CD còn bóng loáng hơn nhiều! Sợ mọi người nói mình điêu chứ nói đây là cuộc càn quét của châu chấu ngoài đồng cũng không ngoa đâu!”
【Cảnh Trạch lão sư: Ngon quá! 】
【Có hình luôn kìa.】
【Vãi chưởng, ăn sạch luôn.】
【Huhu tui cũng thèm, cũng muốn ăn!】
【Hóa ra nãy bé Kiều đi giành đồ ăn.】
Kiều Mộng Mộng nói: “Trời đất, sao tui lại kết bạn với đám này nhỉ? Có miếng sườn heo cuối cũng không để cho tui, đám nam sinh này có còn là đàn ông không vậy?”
【Đây là nhà hàng nào vậy, có ship không? Đang nằm trêи giường đói quá, muốn ăn trưa!】
【Nổ cái địa chị bé ơi, muốn gặp bé Kiều ngoài đời quá nè!】
“Nhà hàng này mới mở, mình còn chưa kịp nhìn tên đã bị thằng bạn lôi vô bàn mất tiêu.” Kiêu Mộng Mộng trả lời bình luận gần nhất, “Hình như không có ship, để mình hỏi lại ông chủ xem!”
【Ui giời hóa ra là quảng cáo trá hình, đúng là một đám thiểu năng! Nghĩ sao mười phút quét hết bàn đồ ăn vậy?】
【Một lũ ngu, tụi nó đổ thức ăn ra ngoài thùng rác đó】
【Con nhỏ này xấu quá, mau lấy tiền quảng cáo đi phẫu thuật đi! 】
“Mình vừa hỏi ông chủ, bây giờ chưa có hình thức giao hàng nhưng sau này sẽ có nhé.” Kiều Mộng Mộng vừa nói vừa đọc những bình luận ác ý sau đó bùng nổ.
“Thiểu năng? Không biết chuyện thì câm miệng lại chứ đừng sủa bậy khắp nơi. Nếu hôm nay bà mày thu một đồng nào cho buổi livestream thì ra ngoài đường sẽ bị xe tông chết! Bà dám thề độc, mấy cháu dám không? Bà mà không lấy đồng nào, mai bà đến nhà từng đứa quăng vào lò hỏa táng nhé! Một lũ hèn chỉ dám khua môi múa mép ở bàn phim, thứ quỷ thứ yêu gì đâu không!”
Đa số các fan đều hiểu rõ tính cách của Kiều Mộng Mộng, bình thường cô nàng trông có vẻ yểu điểu hiền dịu đấy nhưng khi đã gặp anti-fan sẽ hóa thành Mẫu Dạ Xoa ngay (3).
【Mộng tỷ đào mộ sống dậy cho vừa lòng mấy cưng!】
【Mộng tỷ tái xuất giang hồ, uy chấn tứ phương】
【Mỗi lần nghe bả chửi mà tui kɧօáϊ gần chết!】
Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới mọi người trong nhà hàng, Kiều Mộng Mộng đã có thể chửi tên ngu kia nhiều hơn rồi, “Nói chung việc streamer thu phí quảng cáo là bình thường, nhưng mọi không thể nói chuyện đàng hoàng hơn sao? Nếu cưng còn mở miệng tục tĩu thêm câu nào, chị sẽ cho cưng biết thế nào gọi là miệng nói ra hoa ra ngọc nhé!”
【Mỗi lần xem bả livestream là được học thêm cách chửi mới】
【Bis bis, gieo vần đỉnh quá!】
…
Nhìn thấy phục vụ đã bưng lên đồ ăn, Kiều Mộng Mộng nói: ” Thôi, mình ăn đây! Không lại bị tụi này cướp hết mất, bye bye cả nhà iu của mình.”
Thấy hành động kết thúc livestream dứt khoát của Kiều Mộng Mộng, các fan hâm mộ càng lúc càng tin cô nàng không có ý định quảng cáo gì.
Mọi người đã thấy ai đi pr cho nhà hàng nhưng không nói tên nhà hàng ra bao giờ chưa? Nhưng càng như vậy càng khơi lên sự tò mò của mọi người, hàng loạt tin nhắn cá nhân đã được gửi riêng cho Mộng Mộng.
Kiều Mộng Mộng vội vàng ăn cơm, bàn tay liên tục gắp thức ăn, chả buồn xem điện thoại.
Giờ cơm trưa, rất nhiều khách hàng ghé vào vì ưu đãi giảm giá trong ngày khai trương
Mà lúc này trong góc nhà hàng, có hai vị khách hơi kỳ lạ, bọn họ gọi thức ăn ra đầy bàn nhưng chẳng ai chịu động đũa.
Một người trong đó bởi vì không chịu nổi hương vị mê người của đồ ăn nữa, nhỏ giọng nói: “Thơm quá mày ơi, tao sắp không chịu được rồi!”
Người còn lại đáp: “Mẹ nó thèm quá, nhưng không thể ăn. Tức thiệt chứ!”
“Thẩm thiếu gia kêu chúng ta chở ở đây chụp ảnh mà sao nãy giờ không có chuyện gì xảy ra hết vậy?”
Đáng lẽ phải có người đau bụng rồi chứ.
“Chờ chút.”
Note:
(1): Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo
(2): Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
(3): Mẫu Dạ Xoa: là tên hiệu của Tôn Nhị Nương, một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử.