Du An Đồng nhẩm tính số lượng anh chị em họ hàng bên nhà chồng, trái tim bé nhỏ cuối cùng cũng thấy được an ủi.
Cậu đóng bản báo cáo tài chính lại, dù sao thì mắt không thấy tim sẽ không đau.
"Em hơi đói." Du An Đồng khẽ sờ bụng, nhanh trí ụp nồi lên cục cưng còn chưa ra đời của mình, "Lệ Hiên, con của anh ăn khỏe thật đó."
Hình Lệ Hiên đáp: "Em muốn ăn bánh quy không?"
Bánh quy do dì giúp việc làm hôm qua rất hợp khẩu vị Du An Đồng.
Vị sữa ngọt dịu hoà cùng chút chua thanh của việt quất khiến cậu ăn xong một cái vẫn còn thòm thèm, được đà chén tiếp mấy cái liền.
Thấy vợ nhỏ có vẻ thích, cậu lớn Hình gia cũng đặc biệt nhờ bà làm dư thêm mấy phần.
Đáng tiếc khẩu vị người có thai thường rất dễ thay đổi, hôm qua thấy ngon nhưng hôm nay chưa chắc đã vậy, Du An Đồng ngẩng đầu nhìn người kia nói: "Em muốn ăn kẹo hồ lô[1] cơ."
Hình Lệ Hiên nghe cậu nói xong có hơi ngẩn người, nhớ lại mùi vị chua lè của sơn tra[2], hắn chán ghét nuốt ngụm nước miếng.
"Lát nữa anh tìm chỗ bán kẹo hồ lô cho em, giờ em ăn ít ô mai nhé, buổi chiều anh mua về sau."
"Dạ." Du An Đồng đi vào nhà bếp, lấy hộp đồ ăn vặt của mình ra.
Kể từ khi mang thai cậu bắt đầu thèm ăn và thèm ngủ hơn trước, Hình Lệ Hiên đặc biệt tâm lý chuẩn bị thứ này cho cậu.
Để có thể thỏa mãn cái bụng đói của mình, ngày nào Du An Đồng cũng giống như trẻ mẫu giáo nhét một đống bánh kẹo vào trong đó.
May mắn Du An Đồng cũng không phải trường hợp thường xuyên ốm nghén trầm trọng, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi tanh của cá thì dạ dày mới nhộn nhạo lên thôi.
Du An Đồng đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở ti vi rồi ngồi xuống ghế sofa.
Một tay cậu cầm miếng trái cây sấy, tay kia thì cầm điều khiển nhấn nút chuyển kênh.
Thấy Hình Lệ Hiên lại gần, cậu đưa cho hắn một miếng kiwi sấy: "Ông xã, anh ăn không?"
"Em đó, không chịu ăn trái cây tươi, cứ thích ăn mấy cái này." Ngoài miệng thì cằn nhằn nhưng Hình Lệ Hiên vẫn cúi đầu mở miệng để vợ nhỏ đút cho ăn, sau đó ngồi kế bên cậu tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có trong năm.
Du An Đồng bốc thêm một miếng dâu tây bỏ vào miệng, già mồm nói lý: "Ăn trái cây tươi nhanh no lắm, ăn cái này em có thể ăn được nhiều hơn.
Với cả, loại nào cũng có, bổ sung dinh dưỡng toàn diện luôn."
"Rồi, rồi, rồi, em đúng nhất." Hình Lệ Hiện bật cười bất đắc dĩ, giơ tay xem đồng hồ, "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, đừng ăn no quá."
"Vâng, vâng." Du An Đồng bĩu môi trả lời, dáng vẻ không khác gì đứa nhỏ tới tuổi phản nghịch đang bị người lớn dạy dỗ.
Hình Lệ Hiên ngồi xem ti vi với cậu, đối với hành động đút trái cây của bạn nhỏ Du hắn cũng không ý kiến gì.
Du An Đồng ăn một viên ô mai, vị chua buốt óc khiến cậu thỏa mãn không nói nên lời.
Cậu bỏ thêm hai viên vào miệng rồi quay sang nhìn người kia.
Lúc này Hình Lệ Hiên vẫn chăm chú nhìn về phía trước, cậu xấu xa đưa một viên ô mai tới gần môi của hắn.
Người nọ không nghi ngờ cúi đầu ăn, giây tiếp theo gương mặt đẹp trai nhăn nhó xoắn cả lên.
"Haha." Thấy trò đùa đạt kết quả ngoài mong đợi, Du An Đồng vui vẻ vỗ tay cười lớn.
Hình Lệ Hiên lập tức phun ô mai vào thùng rác, hắn nhéo hai bên má thủ phạm, nghiến răng nói: "Du- An- Đồng!"
"Haha, em không cố ý." Du An Đồng cười tới run rẩy, thuận thế ngã vào lòng đối phương, giọng điệu chân thành giải thích.
Lúc dùng cơm trưa, mẹ Hình lên tiếng đề nghị: "Ngày mai là ba mươi, có gì con dẫn em gái của Đồng Đồng qua đây đi, ăn Tết phải náo nhiệt mới có không khí."
Vừa khéo mấy ngày trước Du An Đồng cũng gọi điện cho Du An Nam hỏi cô có muốn đến nhà chơi vài ngày không.
Nghĩ tới nghĩ lui cô nàng thấy kiểu gì cũng hơi mất tự nhiên nên đã bảo đợi tới giao thừa cô bé sẽ đến.
"Cô nhỏ nói chừng nào sẽ tới thế mẹ?" Hình Lệ Hiên hỏi.
Ngoài đứa con trai lớn - cha của Hình Lệ Hiên ra thì bà nội Hình vẫn còn một cô con gái gọi là Hình Âm.
Nghe nói cô nhỏ của chồng cậu kết hôn với người Mỹ, đã định cư ở nước ngoài nhiều năm.
Lần duy nhất cậu gặp đối phương là vào ngày bà nội mất, một người phụ nữ xinh đẹp và đầy cá tính.
Ba Hình đáp: "Nửa tiếng trước, cô nhỏ gọi cho ba nói là chuyến bay bị lùi lại nên giờ mới tới nơi.
Chắc tầm hai ba giờ chiều, cô nhỏ mới có mặt ở nhà mình."
Du An Đồng tập trung gắp cà rốt - thứ cậu ghét nhất bỏ qua một bên, dù là cà rốt do chồng lấy thì cậu cũng không ăn đâu.
"Bé Judy cũng đi cùng hả ba?" Cậu ngẩng đầu hỏi.
Judy là con gái của Hình Âm, năm nay vừa tròn ba tuổi.
Nhóc là con lai không những thế còn thừa hưởng gen trội của cả bố lẫn mẹ nên cô bé trông cực kỳ đáng yêu, hệt như búp bê khiến tim Du An Đồng cũng mềm nhũn theo.
"Đến chứ, gia đình ba người đầy đủ."
Nhà chồng của Hình Âm không đón Tết Nguyên Đán nên hằng năm cô đều dẫn gia đình mình về Trung Quốc ăn Tết.
Tuy năm nay bà nội Hình đã không còn nhưng cô vẫn giữ thói quen cũ, tới nhà anh lớn mình để cùng nhau đón năm mới.
Sau khi ăn xong, Hình Lệ Hiện chuẩn bị lấy xe đi rước Du An Nam.
Du An Đồng thấy thế vội nói: "Em đi với."
Hình Lệ Hiên lắc đầu: "Ngoan, ở nhà nghỉ ngơi.
Chưa tới hai tiếng là anh về rồi."
"Anh để em ra ngoài hóng gió tí đi." Du An Đồng lắc cánh tay người nọ làm nũng: "Với em tính mua ít quà mừng năm mới cho Judy."
Hình Lệ Hiên không nỡ ép cậu, đành lấy khăn choàng trên kệ áo xuống rồi cẩn thân quấn kín cổ cậu: "Đi nào."
Đón Du An Nam xong, hai người nhanh chóng tới trung tâm thương mại mua một đống đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn.
Du An Đồng hỏi em gái mình: "Tiểu Nam, em thích quà mừng năm mới là gì nè?"
Hiện tại Du An Nam đã có tiền tiêu vặt, nếu cần gì thì cô bé sẽ tự mua nên nghe anh trai hỏi thế cũng không biết bản thân thích cái gì bèn cười đáp: "Trừ cuốn đề thi Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng[3], anh mua cho em cái gì cũng được hết."
"Được, không mua ba năm vậy mua cho em sách của Vương Hậu Hùng[4] nhe."
Du An Nam:???
Biểu cảm cạn lời của em gái khiến Du An Đồng bật cười nói: "Được rồi, nói thế chứ anh cũng không có ngốc.
Đã được một nửa chặng đường lớp 12, bây giờ muốn mua cho em cũng muộn rồi."
"Ờm, em có một đứa bạn.
Anh của nó mấy ngày trước đã mua tặng nó cuốn Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng.
Hôm qua, nó vừa kể em chuyện này vừa tức tới muốn khóc."
Thế nên cô mới sợ anh trai mình cùng làm ra hành động ác độc như thế.
Lúc đi dạo ở tầng ba cũng là khu thời trang nữ, Du An Nam vô tình nhìn trúng một cái áo khoác màu trắng trông rất sang chảnh.
Du An Đồng lập tức mua tặng cho cô xem như thay cho quà mừng năm mới.
Nửa tiếng sau, Du An Đồng cũng mua được đèn lồng lồng hình heo con đáng yêu cho Judy, thỏa mãn chuẩn bị về nhà.
Mãi tới khi xuống đến hầm thậm chí là đã khởi động xe, Hình Lệ Hiên mới nhớ một chuyện, hắn quay qua nói với Du An Đồng: "Hai người ngồi trong xe chờ anh, anh đi một chút rồi về liền."
Nói xong hắn mở cửa xe quay lại trung tâm thương mại, chừng mười phút sau, Hình Lệ Hiện sải bước đi tới cùng một túi sơn tra vừa mới mua ở tầng một.
"Kẹo hồ lô bên ngoài không sạch, anh mua sơn tra về để dì làm cho em."
Du An Đồng thấy vậy, trong lòng ngọt tới ê ẩm.
Rõ ràng chỉ thuận miệng nói qua, chính bản thân cậu cũng rất nhanh đã quên mất nhưng Hình Lệ Hiên vẫn luôn giữ trong lòng.
Nếu không có em gái ngồi kế bên, cậu đã suýt không kiềm được mà nhào tới hôn người đàn ông này một cái rồi.
Note:
[1] Kẹo hồ lô: nguyên liệu chủ yếu là trái cây, được phủ một lớp đường ngọt, xiên vào que tre dài.
[2] Sơn tra: hay còn được gọi là táo gai
[3] Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng – tạm dịch (tên gốc: 五年高考三年模拟): Là tên một cuốn sách phân tích các hình thức của kỳ thi tuyển sinh đại học và các câu hỏi thi tuyển sinh đại học để dự đoán.
[4] Vương Hậu Hùng: chuyên gia giáo dục được hưởng phụ cấp đặc biệt của Chính phủ, một công nhân kiểu mẫu quốc gia, một giáo viên "top 10" trong cải cách giáo dục quốc gia.
12.08.22.